Lục Hòe đưa ra câu hỏi này, đồng dạng cũng làm phức tạp nhóm người Lâm Phong. Tuy rằng bọn họ đã dựa theo lời Trương Văn Trọng phân phó, cấu trúc thành công Cửu Cửu Chuyển Linh trận, thế nhưng đối với việc pháp trận này đến tột cùng có thể phát huy ra bao nhiêu công hiệu cùng uy lực, chính họ cũng không rõ ràng. Lúc này bọn họ không hẹn mà cùng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Muốn biết uy lực của trận pháp ra sao? Giản đơn, các vị có thể tự thể nghiệm một chút, không phải liền biết ngay sao? Còn hơn tôi nói, sẽ có lực thuyết phục hơn. Yên tâm đi, có tôi ở đây, pháp trận không gây thương tổn được tính mạng các vị đâu."
Lâm Phong bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ rất muốn thử xem.
Cuối cùng, Lục Hòe nửa thật nửa đùa nói: "Đã như vậy, chúng ta phải đi thử xem uy lực của nó. Bất quá Trương tiên sinh, anh phải tập trung tinh thần nha. Nếu như chúng tôi bởi vì sự thất thần của anh mà mất mạng, thật sự là oan đã chết."
Trương Văn Trọng lắc đầu bật cười, nói: "Yên tâm đi, ở chuyện chính sự tôi chưa bao giờ thất thần cả."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Phong bọn họ cùng kêu lên cười nói, sau đó lại hỏi: "Làm sao thử trận này? Không thể để chúng tôi tự dưng chạy đi giết chóc phá phách trong Vân Thai thị chứ?"
Trương Văn Trọng nói: "Muốn thử trận này kỳ thực rất đơn giản, các vị chỉ cần phóng xuất ra linh lực và sát khí bản thân là được. Nhưng tôi kiến nghị các vị nên tìm một nơi trống trải để thử, tránh việc bị thương vô tội."
Mọi người gật đầu, đối với kiến nghị của hắn rất tán thành, bọn họ cũng không muốn gây thương tổn vô tội. Sau một lát thương nghị, cuối cùng họ chọn một địa phương, chính là sân bóng Vân Thai thị.
Khi bọn họ đi đến sân bóng, sắc trời đã sớm tối đen. Tuy rằng nhân khí trong thành thị đã khôi phục, nhưng vào ban đêm lạnh giá, chung quanh sân bóng vẫn im ắng, ít có người đi qua.
Tuy rằng cửa sân bóng đóng kín, nhưng cũng không ngăn được mọi người, bọn họ dễ dàng mở cửa đi vào trong.
Vừa bước vào trong, bọn họ khẩn cấp làm theo lời Trương Văn Trọng nói, phóng ra linh lực cùng sát khí toàn thân.
Trương Văn Trọng niệm tụng chú ngữ, xuất ra một phòng hộ tráo, che chở những người đứng xem bên trong, để tránh bị ngộ thương lan đến.
Ngay khi nhóm người Lâm Phong phóng xuất ra linh lực cùng sát khí, nguyên màn đêm vắng vẻ, đột nhiên phóng xuất ra quang mang bảy màu. Xa xa nhìn lại, giống như pháo hoa, đẹp rực rỡ. Nhưng nhóm người Lâm Phong lại không có chút tâm tư thưởng thức, bởi vì ngay lúc này bọn họ đã bị Cửu Cửu Chuyển Linh Trận liên tục tràn ra thế tiến công sắc bén, luống cuống mệt mỏi ứng phó, làm gì còn tâm tư thưởng thức chuyện gì khác?
Liệt diễm hừng hực thiêu đốt, phong nhận lợi hại không gì sánh được, độc sa bao phủ trời đất, băng sương hàn lãnh thấu xương cùng sấm sét thiểm điện thanh thế kinh người...Đủ loại thiên tai toàn bộ rơi trên người bọn họ. Ngoại trừ thế tiến công thông thương của pháp trận, bên trong trận còn có kiếm vũ đao sơn, cùng với nhị thập bát tú, thanh long, huyền vũ, chu tước, bạch hổ tứ tượng được triệu hoán đến.
Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ còn tự ỷ vào tu vi cùng pháp bảo để miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng không tới năm phút sau, bọn họ té phịch dưới đất, bắt đầu không màng thân phận kêu rên thảm thiết.
Những đệ tử họ mang tới nhìn thấy cảnh này đều choáng váng. Nhất là đệ tử bốn người Lục Hòe, họ là trưởng lão tu vi cao, thân phận tôn quý, tự nhiên ngày thường không bao giờ làm gì mất mặt, thế nhưng đối phó với trận pháp đáng sợ, đừng nói là phá trận, dù là lực lượng tự bảo vệ mình họ cũng không có...
Cửu Cửu Chuyển Linh trận, thật sự là đáng sợ.
Những đệ tử đi theo không tự chủ được run rẩy lên.
Không phải họ không muốn chạy vào cứu viện, nhưng hai chân không ngừng run, héo nhuyễn vô lực, căn bản không thể cử động.
Rơi vào đường cùng, họ đều đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng khẩn cầu: "Trương...Trương tiên sinh, ngài mau nhanh dừng trận đi. Nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng họ sẽ không chống được nữa."
Trương Văn Trọng cũng chỉ muốn bọn họ cảm thụ một chút uy lực của trận pháp dưới tác dụng của dương khí hàng vạn người dân thường khởi động, chứ cũng không phải muốn lấy tính mạng bọn họ. Vì vậy thấy họ té dưới đất, lập tức niệm tụng chú ngữ dừng vận chuyển trận pháp.
Trong thoáng chốc những ảo cảnh trong trận đều biến mất, phảng phất chưa từng xuất hiện qua. Mà làm kẻ khác khiếp sợ chính là sân bóng cũng không bởi vậy mà bị hao tổn. Duy nhất chỉ bị đè bẹp một ít cỏ, đều do nhóm người Lâm Phong tạo ra.
Nếu như không nhìn thấy dáng dấp chật vật bị thương của bọn họ, chỉ sợ mọi người đều cho rằng một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bọn họ miễn cưỡng đứng lên, nhưng vài lần vẫn không kết quả, đành ngồi trên bãi cỏ thở dốc không ngừng. Bản thân ở trong trận pháp bị công kích, họ càng thêm biết được sự đáng sợ của trận pháp hơn người bên ngoài nhìn thấy. Thậm chí vừa rồi họ còn cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trương Văn Trọng đi tới trước mặt họ, đưa mỗi người một viên Đại Đạo Như Ý Đan, mỉm cười hỏi: "Thế nào? Uy lực trận pháp này có thể thông qua chứ? Vừa rồi tôi chỉ phóng xuất ra ba thành uy lực..."
Cũng không biết bị đan dược làm sặc, hay nghe câu nói của hắn làm mắc nghẹn, bọn họ đều ho lên kịch liệt. May mắn chính là cũng không khạc đan dược ra ngoài.
Thật vất vả hồi phục lại, Lâm Phong kinh hãi nói: "Uy lực khủng bố vừa rồi, mới là uy lực ba thành? Trời ạ...Trận pháp này thật đáng sợ. Nếu như phát tác mười thành uy lực, đừng nói mấy người chúng ta, dù hai yêu quái sống lại, chỉ sợ cũng sẽ bị diệt trong nháy mắt đi thôi?"
"Cũng không sai." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói.
Lúc này Tôn Đình Quân cũng hòa hoãn lại, cảm khái nói: "Trương tiên sinh, anh thật đúng là lợi hại, không ngờ chỉ dùng hơn trăm kiện linh tài liệu địa cấp, đã bố trí ra được pháp trận có uy lực cao minh như vậy, bội phục, tôi thật sự bội phục tận đáy lòng..."
"Lợi hại không phải tôi, là dân chúng Vân Thai thị." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Sở dĩ trận pháp phát huy ra được uy lực cường đại như vậy, đều dựa vào dương khí của họ. Không có họ, trận pháp cũng chỉ là phế vật vô dụng."
Câu nói của hắn làm mọi người đều lâm vào trầm tư. Trước đó họ cũng như những người tu chân khác, đều xem thường người thường. Nhưng sau khi kiến thức qua uy lực trận pháp, bọn họ không tự chủ được liền thu liễm lòng khinh bạc đối với người thường.
Trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên có vẻ trầm mặc.
Mấy phút sau, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vội vàng hỏi: "Trương tiên sinh, trận pháp này chỉ áp dụng được tại Vân Thai thị hay có thể áp dụng ở địa phương khác hay không?"
Nhóm người Lục Hòe cũng sáng mắt, bọn họ đều nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng chờ đợi hắn trả lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn đáp: "Mặc kệ bố trí ở đâu, cũng đều thích hợp. Nhưng uy lực sẽ vì số lượng dân cư tại địa phương mà mạnh yếu. Thế nào, anh cũng dự định bố trí ở thành thị khác hay sao?"
Lâm Phong gật đầu: "Lúc bố trận tôi đã nghĩ, không chỉ lập một trận pháp ở Vân Thai thị. Vạn nhất yêu ma nếm khổ ở đây, sẽ đem lửa giận và oán khí trút cho thành thị khác. Như vậy sự nỗ lực của chúng ta không phải uổng phí sao? Cho nên tôi dự định đem việc này báo cáo cho Đặc Cần tổ, tốt nhất trong toàn quốc vô luận thành thị hay nông thôn đều bày trận pháp này. Chỉ là bố trí một trận pháp không nhiều linh tài liệu, nhưng trong toàn quốc cùng làm, linh tài liệu chỉ sợ là khủng khiếp..."
"Ân, ý nghĩ này của ngươi thật không sai. Như vậy đi, linh tài liệu cần thiết để bày binh bố trận, tính cho Phong Sơn phái một phần." Trương Văn Trọng đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã suy đoán. Nếu như thực sự có thể bố trí trận pháp này trong các thành thị và nông thôn, dù không thể ngăn cản yêu ma từ Hỗn Độn Tu La Giới chạy ra, chí ít cũng giảm sự thương tổn của dân chúng phổ thông đến mức thấp nhất. Cho nên hắn không chút do dự tỏ thái độ muốn tham gia một phần.
Lục Hòe cũng cười nói: "Loại chuyện tăng trưởng công đức này, làm sao có thể thiếu Linh Xu phái chúng ta?"
Tôn Đình Quân được hai đệ tử Hoa Gian phái dìu đứng lên, nói: "Cho Hoa Gian phái một phần."
Hoắc Thanh cũng nói: "Ngẫm lại sau khi chúng ta trở thành người tu chân, thật chưa từng làm ra được chuyện tốt gì...Lần này dù mọi người không đồng ý, Liễm Sơn kiếm tông cũng muốn tham gia."
"Me too." Tiêu Chấn nói luôn một câu, chỉ tiếc tiếng Anh của hắn không chuẩn, còn mang theo khẩu âm rất nặng của người Tây Xuyên.