Vắng vẻ, một loại cảm giác vắng vẻ làm cho kẻ khác hít thở không thông.
Ngay khi Trương Văn Trọng nói ra bốn chữ "dùng thân thử độc", nguyên phòng họp đang có chút rầm rĩ trong nháy mắt liền biến thành vắng vẻ lên. Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về hướng Trương Văn Trọng. Bên trong ánh mắt có kinh ngạc, có chần chờ, có không hiểu, cũng có kính ngưỡng và kính nể...
Vắng vẻ như vậy giằng co vài phút, Nhạc Tử Mẫn hồi phục lại tinh thần, dùng thanh âm có chút run rẩy đánh vỡ: "Dùng thân thử độc? Tôi không có nghe lầm chứ? Tiểu Trương cậu...cậu đúng là dự định dùng thân thử độc?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Hai người nói chuyện, nhất thời làm mọi người bên trong phòng hội nghị đều hồi phục lại tinh thần. Trong lòng khiếp sợ, bọn họ cũng ồn ào biểu thị ý kiến của chính mình.
"Dùng thân thử độc? Đây...đây không phải có chút khinh suất mạo hiểm sao?"
"Một khi bị nhiễm phải ôn dịch kiểu mới, lập tức sẽ bị sốt cao ngất lịm cực kỳ nghiêm trọng, hô hấp hít thở không thông. Nếu không hay, sẽ đánh mất tính mạng. Trương giáo thụ, anh nên ngẫm lại biện pháp khác đi..."
"Không sai, ôn dịch kiểu mới này, đích thật là hung hiểm vạn phần. Không chỉ bệnh trạng cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa độ chuyển biến xấu của thân thể cũng rất kinh người. Theo chúng tôi phỏng chừng, dù là một người có tố chất thân thể thật tốt, chỉ sợ không chịu nổi qua một tuần. Nếu như trong vòng một tuần không thể chế định ra được phương án trị liệu hữu hiệu thiết thực, tính mạng của anh xem như sẽ nhét luôn vào đây..."
Bệnh trạng của ôn dịch này đáng sợ thế nào, những chuyên gia đều tận mắt nhìn thấy. Bọn họ biết rõ, lực sát thương của trận ôn dịch này, xa xa vượt qua bất cứ trận ôn dịch nào. Theo bọn họ xem ra, quyết định "dùng thân thử độc" của Trương Văn Trọng, chẳng khác gì là tự sát.
Những chuyên gia cho rằng là vì Trương Văn Trọng mới đến, còn chưa hiểu rõ được trận ôn dịch đến tột cùng đáng sợ cỡ nào. Cho nên mới ồn ào kể lại chỗ đáng sợ của trận ôn dịch, muốn khuyên Trương Văn Trọng thay đổi chủ ý, không nên đem tính mạng chôn vùi ở đây.
Nhưng đối với lời khuyên bảo của họ, Trương Văn Trọng cũng không nghe theo, hắn chỉ nói: "Tôi cũng biết dùng thân thử độc, đích thật phi thường nguy hiểm. Nhưng hiện nay sự hiểu biết của chúng ta đối với bệnh dịch này chỉ dừng lại ở bệnh trạng lâm sàng biểu hiện ra ngoài. Nhưng các vị cũng đều nhìn thấy, nếu không tìm được đúng bệnh trị liệu, thì không cách nào khởi lên được hiệu quả. Chỉ có tìm được bệnh căn, mới có thể chế định ra phương án trị liệu thiết thực hữu hiệu..."
Nhạc Tử Mẫn cau mày khuyên: "Tiểu Trương, mọi người nói không sai. Trận bệnh dịch kiểu mới này đích thật thập phần đáng sợ. Không được vạn bất đắc dĩ, không nên dùng thân thử độc mới tốt. Muốn tìm ra bệnh căn, còn có phương pháp khác. Trước khi cậu tới chúng tôi đã thu thập được một ít hàng mẫu, đem đi làm kiểm nghiệm. Tin tưởng không qua bao lâu, báo cáo bệnh lý sẽ xuất hiện. Theo tôi thấy, chúng ta nên chờ báo cáo bệnh lý xuất hiện hãy làm dự định được không?"
"Báo cáo bệnh lý chỉ sợ không có tác dụng gì." Người khác không biết, nhưng Trương Văn Trọng lại biết, trận ôn dịch này do hai yêu quái Ngạo, Sơn tạo ra. Ôn dịch như vậy, làm sao kiểm nghiệm bệnh lý bình thường có khả năng kiểm nghiệm đi ra?
Ngay khi hắn vừa nói xong, một bác sĩ vội vàng chạy vào phòng họp, tay cầm bản báo cáo kiểm nghiệm, thở hồng hộc, dùng giọng nói khiếp sợ cùng khó tin nói: "Báo cáo kiểm nghiệm bệnh lý đã có..."
Hắn còn chưa nói xong, bản báo cáo kiểm nghiệm trong tay đã bị vị chuyên gia đứng gần nhất giật lấy. Mấy chuyên gia khác cũng đều vây quanh, nhìn vào bản báo cáo.
Đợi khi nhìn thấy rõ nội dung ghi lại trên bản báo cáo, mấy chuyên gia nhất thời kinh hô lên: "Đây...điều này sao có thể?"
Phản ứng ly kỳ của bọn họ nhất thời làm mọi người rất hiếu kỳ, đều đứng dậy vây tới, dò hỏi: "Làm sao vậy? Trên báo cáo rốt cục viết gì?"
Đợi sau khi họ nhìn thấy rõ nội dung trong báo cáo, biểu tình trên mặt nhất thời khiếp sợ, dại ra, thất thanh kinh hô: "Bình thường...tất cả đều bình thường...không có gì không bình thường? Điều...điều này sao có thể?"
Trong phòng hội nghị lâm vào một mảnh vắng vẻ. Toàn bộ chuyên gia vẻ mặt đều mờ mịt nhìn nhau. Một hồi lâu có người nói: "Có phải trong quá trình kiểm nghiệm xảy ra vấn đề gì không? Bằng không sao lại cho ra một bản kết quả sai lầm như vậy? Toàn bộ đều bình thường? Vậy những bệnh nhân gặp phải ôn dịch lại là xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ cầm bản báo cáo chạy tới vội vã nói: "Khi lần đầu tiên có được kết quả này, chúng tôi cũng hoài nghi có phải đã xảy ra vấn đề gì trong quá trình kiểm nghiệm hay không. Cho nên chúng tôi lại kiểm tra lại lần nữa. Thế nhưng kết quả suốt năm lần đều là như vậy..."
Một lần kiểm nghiệm làm lỗi còn có khả năng, hợp năm lần kiểm nghiệm, thì tỷ lệ sai lầm gần như không có. Hơn nữa những người làm việc trong khoa kiểm nghiệm, cũng đều biết chuyện lần này quan hệ trọng đại, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ sẩy gì khác. Nói như thế, phần báo cáo kiểm nghiệm, hẳn nên chính xác mới đúng?
Nhưng nếu như là chính xác, vậy chuyện hơn vạn người nhiễm bệnh dịch lại là chuyện gì? Không có khả năng chỉ là một bệnh chứng hoang tưởng đi?
Ngay lúc mọi người còn đang mờ mịt không biết nên làm sao, Nhạc Tử Mẫn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Trương Văn Trọng, nói: "Tiểu Trương, vừa rồi cậu nói phần báo cáo kiểm nghiệm cũng không có tác dụng...Lẽ nào cậu đối với kết quả này, đã sớm có dự liệu?"
Qua lời nhắc nhở này của Nhạc Tử Mẫn, mọi người cũng nhớ tới lời Trương Văn Trọng vừa nói khi nãy, vội vã đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.
"Không sai, tôi đối với kết quả này, đã sớm có dự liệu. Chính bởi vì như vậy, tôi mới đưa ra phương pháp dùng thân thử độc." Trương Văn Trọng trầm giọng nói: "Ôn dịch lần này, là một bệnh dịch hoàn toàn mới. Nếu như chúng ta chỉ dùng ánh mắt cũ xem nó, thì không có khả năng thu hoạch được gì."
Mọi người không khỏi lâm vào trầm mặc.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phát hiện, biện pháp dùng thân thử độc, theo hiện nay xem ra, thật đúng là biện pháp duy nhất có thể tìm ra căn nguyên bệnh dịch.
Chỉ bất quá, biện pháp này cũng thật quá mạo hiểm. Lời nói khó nghe, biện pháp này là dùng mạng để đánh cuộc, nhưng trận đánh cuộc này cũng không phải vì tư lợi, mà là vì tính mạng ngàn vạn bách tính.
Sau một lát trầm mặc, Nhạc Tử Mẫn mở miệng nói: "Tiểu Trương, cậu thực sự muốn lấy thân thử độc sao? Cậu nên suy nghĩ kỹ, chuyện này không phải chuyện đùa giỡn, là quan hệ đến tính mạng của cậu..."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Tôi không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?"
Nhạc Tử Mẫn hít sâu một hơi, nói: "Nếu cậu đã quyết định, vậy được rồi, cứ làm theo lời cậu. Nếu như cậu có thể trong vòng một tuần tìm ra bệnh căn ôn dịch lần này, chế định ra phương án trị liệu thiết thực hữu hiệu, là hay lắm. Nếu như không thể...Như vậy một tuần sau, lại do tôi tiếp tục."
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười.
Dưới sự an bài của Nhạc Tử Mẫn bọn họ, rất nhanh Trương Văn Trọng đã được tiêm vào loại máu nhiễm ôn dịch từ trong cơ thể bệnh nhân được rút ra. Cùng lúc đó, nhiều loại máy kiểm tra đo lường đều được sắp đặt trên người hắn, để tùy thời có thể kiểm tra đo lường biến hóa bệnh tình của hắn.
Máu vừa tiến vào trong cơ thể hắn, yêu lực chất chứa trong đó lập tức đi theo máu hắn, vận chuyển quanh thân. Cuối cùng, tiến nhập tới ngũ tạng của hắn. Trong thời gian ngắn bắt đầu phá hư ngũ tạng.
Trương Văn Trọng vừa dùng thần thức giám sát lực phá hư của yêu lực đối với ngũ tạng, vừa dùng linh lực cực kỳ yếu ớt tiếp xúc yêu lực, để có thể nắm giữ tình báo về chúng, nhờ đó có thể chế định ra một bộ phương pháp hóa giải yêu lực kia.
Ở bên người hắn, Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí và mấy vị chuyên gia y học vẻ mặt lo lắng cùng phiền não nhìn hắn, cầu khẩn hắn thực sự có thể tìm ra bệnh căn, lại chế định ra phương án trị liệu hữu hiệu.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua bốn ngày.
Trong bốn ngày này, Trương Văn Trọng vẫn nhắm chặt hai mắt, chưa từng mở ra. Cả người giống như lâm vào trong trạng thái hôn mê. Nếu không phải hắn đã dặn dò Nhạc Tử Mẫn bọn họ, nếu không phải các số liệu chỉ tiêu cơ thể hắn đều ở tiêu chuẩn bình thường, chỉ sợ Nhạc Tử Mẫn bọn họ đã sớm áp dụng thi thố cấp cứu đối với hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Văn Trọng cung cấp đơn thuốc Đông y, tuy rằng không thể trị hết loại bệnh dịch kiểu mới, nhưng có thể làm chậm lại quá trình phát triển xấu. Trong bốn ngày này, tỉ lệ tử vong đúng là có rơi chậm lại. Mà điều này cũng làm những chuyên gia y học và người bệnh lại thêm một phần chờ mong và hi vọng.
Trận ôn dịch đột ngột tại Vân Thai thị, đã sớm đi qua báo chí, ti vi, truyenfull.vn truyền khắp các nơi trong toàn quốc. Hành động vĩ đại dùng thân thử độc của Trương Văn Trọng, cũng đã được mọi người hay biết. Không biết có bao nhiêu người, đã xem hắn như thần tượng, mỗi ngày đều thắp nhang cầu khẩn, kỳ vọng hắn có thể thức tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, đưa tới cho thế nhân một tin tức thật tốt làm rung động lòng người.
Ngày này, Nhạc Tử Mẫn bọn họ đi quanh các phòng kiểm tra, theo lệ đi vào phòng bệnh của Trương Văn Trọng.
Nhìn Trương Văn Trọng vẫn nằm trong trạng thái hôn mê, Nhạc Tử Mẫn không khỏi nhíu mày, nhìn Ngô Thủ Chí hỏi: "Đã qua bốn ngày, tiểu Trương còn chưa thức tỉnh. Lão Ngô, ông nói tiểu Trương có gì nguy hiểm không?"
"Không biết." Ngô Thủ Chí thở dài, nói: "Hiện tại chúng ta có khả năng làm được, cũng chỉ có chờ đợi..."
"Ai, mau nhìn, mau nhìn xem..." Ngay lúc này một nữ bác sĩ cùng đi kiểm tra phòng bệnh với họ, đột nhiên tràn đầy vui mừng chỉ vào Trương Văn Trọng nằm trên giường bệnh, vui mừng kêu lên: "Tỉnh, Trương giáo thụ đã tỉnh."