Triệu Tử Văn quét mắt nhìn khắp toàn trường, ánh mắt bình tĩnh mà trong trẻo nói:
- Đây là thời đại cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được. Nhưng để trở thành kẻ mạnh thì cái giá phải trả cũng thực là lớn. Có lẽ ngày mai ngươi sẽ chết trận nơi sa trường. Ta cũng không muốn cưỡng cầu các ngươi. Nguyện ý đi theo ta, lưu lại!
Chúng tướng sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ thấy giật mình dao động, liền yên tĩnh trở lại. Trong mấy ngàn tướng sĩ của Điền Hổ cũng có mấy trăm người lo lắng không thể đảm nhiệm được vị trí của kỵ binh, lặng yên rời đi. Nhưng cũng có rất nhiều tướng sĩ hiểu được sứ mệnh của kỵ quân --- sẽ là một sự so sánh với thiết kỵ Hung Nô, nhưng bọn họ không hề e ngại!
Triệu Tử Văn nhìn mấy trăm người rời khỏi, hỏi tiếp:
- Ta lặp lại lần nữa. Có lẽ ngay ngày mai chúng ta đã phải rời khỏi thành Hàm Đan, ra sa trường chém giết, các ngươi còn muốn đi theo ta nữa không?
Lúc này đây, không có một người nào, không có một binh lính nào rời khỏi vị trí của mình nữa.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Triệu Tử Văn mỉm cười một chút, thần sắc lại lạnh lùng, nói tiếp:
- Ta muốn hỏi các tướng sĩ một vấn đề: Mục đích nhập ngũ của các ngươi là cái gì?
Các tướng sĩ đều cúi đầu cân nhắc, một lúc lâu sau, bọn họ cao giọng nói với ánh mắt sáng ngời:
- Bảo vệ Đại Kinh!
Triệu Tử Văn nghiêm túc gật đầu, nói:
- Nói rất đúng! Làm quân nhân, chính là muốn bảo vệ quốc gia!
Mấy ngàn tướng sĩ nghe thấy Triệu tướng quân khích lệ thì thần sắc đều vui vẻ, âm thầm đắc ý.
Triệu Tử Văn lại quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người, ngạo nghễ hỏi tiếp:
- Như thế, các tướng sĩ muốn gia nhập kỵ quân của Đại Kinh là vì mục đích gì?
Chúng tướng sĩ hơi ngẩn ra, lại nhất tề đáp:
- Để cho tướng quân suất lĩnh chúng ta, chinh chiến sa trường, xua đuổi người xâm lấn, giương cao thiên uy của Đại Kinh ta!
Triệu Tử Văn trầm giọng nói:
- Phải không? Chẳng lẽ các ngươi chỉ có nguyện ý ra sa trường giết địch thôi sao?
Có gì sai ư? Binh lính không ai nói nữa, đều khẩn trương nhìn Triệu tướng quân.
Vấn đề này đã làm khó tất cả mọi người. Bọn họ đều thầm mong muốn được kề vai chiến đấu bên Triệu tướng quân, lập lại sự huy hoàng trong trận chiến ở Vọng Giang Thành lúc trước. Gia nhập kỵ quân của Đại Kinh đương nhiên chính là để xua đuổi bọn man di, bảo hộ Đại Kinh một mảnh thanh bình!
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn lóe ra hàn quang. Hắn cao giọng quát:
- Vinh dự! Ta muốn tất cả các ngươi phải nhớ kỹ, giấc mộng của các ngươi, mục tiêu của các ngươi ---chính là khai thác vinh dự của thiết kỵ Đại Kinh. Kỵ quân của Đại Kinh sẽ là một vinh dự đối với các ngươi! Đó sẽ là một vinh dự mà trăm ngàn năm sau vẫn làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Hãy làm cho gót sắt của kỵ quân Đại Kinh giẫm đạp lên tất cả địch nhân!
Vinh dự! Vinh dự ngàn năm lưu danh, muôn đời lưu danh! Chúng tướng sĩ nghe mà nhiệt huyết sôi trào, lập tức hiểu được mục đích muốn gia nhập kỵ quân của Đại Kinh --- để cho sau này đời đời phải nhớ kỹ kỵ quân của Đại Kinh - một vinh dự không ai có thể so sánh được! Bọn họ kích động đến nỗi môi run run, mấy trăm tướng sĩ vừa rồi rời khỏi lập tức thấy vô cùng hối hận.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.Triệu Tử Văn nhìn các tướng sĩ, nói:
- Các ngươi có tin tưởng không?
- Tin tưởng!
Chúng tướng sĩ cất tiếng hô vang dội như tiếng sấm:
- Kỵ quân Đại Kinh! Kỵ quân Đại Kinh!
Toàn bộ giáo trường đều vang vọng bốn chữ
"kỵ quân Đại Kinh", mọi người khác nghe thấy mà cảm xúc mênh mang. Ánh mắt lão Hoàng đế hiện lên tinh quang. Lão chỉ mới nghe thấy thanh danh của Triệu tướng quân, hôm nay mới thấy thực tế thật sự là không nói ngoa!
Một khí thế không lời dần dần ngưng tụ trên giáo trường, giống như áp lực, lại như không phải áp lực, giống như thủy triều, mà lại không phải thủy triều. Tuy rằng không ai nói gì, nhưng tiếng hít thở của mọi người đều ngày càng trầm trọng hơn. Dưới sự ảnh hưởng của cỗ khí thế này, đại quân Hung Nô cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang dồn về phía họ, dường như kỵ quân Đại Kinh này là một đám mãnh thú như lang như hổ!
Thác Bạt Vương tử đột nhiên cảm nhận được một ảo giác. Hai ngàn kỵ quân Đại Kinh này dường như thực sự có thể ngăn chặn được mấy vạn thiết kỵ của Hung Nô! Ở trong lòng Thác Bạt Khuê là ảo giác, nhưng ở trong lòng Triệu Tử Văn, ở tương lai không xa, nhất định sẽ trở thành sự thật.
Triệu Tử Văn chợt biến sắc, ngân thương nắm chặt trong tay lại sử xuất ra thương pháp bá đạo. Đầu thương xoay tròn rất nhanh bắn ra hàn quang lãnh liệt, tiếng xé gió khiến trời hôn đất ám.
"Cheng!" Một tiếng, đầu thương lại lao vào phiến đá xanh, phát ra tiếng nổ vang rền. Chúng tướng sĩ nhìn Triệu tướng quân với vẻ mặt tràn ngập sự sùng kính.
Triệu Tử Văn nắm chặt thanh ngân thương, nói:
- Hãy để chúng ta cùng nhau hun đúc nên vinh dự của kỵ quân Đại Kinh!
Các tướng sĩ lại bùng nổ một trận hoan hô vang dội.
Triệu Tử Văn lại ngạo nghễ nói tiếp:
- Ta muốn kỵ quân của Đại Kinh là một đạo quân kỷ luật nghiêm minh. Các tướng sĩ phải nghiêm khắc nghe theo mệnh lệnh của ta. Hơn nữa, bất kể là mệnh lệnh gì cũng đều phải phục tùng!
Chúng tướng sĩ vội hô to:
- Thề sống chết phục tùng mệnh lệnh của tướng quân!
Bỗng nhiên, Triệu Tử Văn rút đầu thương lên, trường thương chỉ ra phía xa xa:
- Hiện tại tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Phía sau các ngươi có địch nhân xuất hiện, đánh vào mỏm đất đó, chặt đứt đại kỳ của kẻ địch! Chém ngã nó!
Chúng tướng sĩ xoay người, chỉ thấy xa xa là cờ xí Hung Nô cắm trước lôi đài của giáo trường. Đối diện với cờ xí Hung Nô còn là kim long kỳ của Đại Kinh, mang ý nghĩa là giáo trường luận võ giữa Hung Nô và Đại Kinh.
Mọi người ngẩn ngơ, không thể nào tưởng tượng nổi là Triệu tướng quân lại dám nói ra những lời như thế. Ánh mắt của chúng tướng sĩ đều toát ra hào quang khát máu, chỉ có một số ít người là giẫm chân tại chỗ, còn rất nhiều người ùa lên.
Hơn một ngàn dũng sĩ Hung Nô nổi giận gầm lên một tiếng:
- Thế này còn nhẫn được sao?
Ai nấy đều rút loan đao, muốn xông lên phía trước, chém chết Triệu tướng quân kiêu ngạo này.
Thác Bạt Khuê biến sắc. Ánh mắt y phát ra hỏa quang, cũng hét lớn:
- Chậm đã! Không thể!
Dũng sĩ Hung Nô xông lên trước hết nắm chặt loan đao, phẫn hận nói:
- Vương tử, Triệu tướng quân này dám chém đại kỳ Lang Đồ Đằng của Hung Nô ta. Chúng ta không thể để yên cho hắn được!
- Đều lui lại hết cho ta!
Thác Bạt Khuê nổi giận gầm lên với những dũng sĩ Hung Nô đang rục rịch. Y không thể lỗ mãng như bọn dũng sĩ này được. Triệu tướng quân này rõ ràng đang khơi mào để song phương đấu tranh với nhau. Nếu như song phương xung đột, lại có Triệu tướng quân võ nghệ cao cường này tọa trấn thì nhất định là toàn bộ quân Hung Nô phải nằm xuống nơi này.
Thác Bạt Khuê tức giận đến nỗi mặt tái nhợt, nhưng y hết sức kiêng kỵ Triệu tướng quân trí dũng song toàn, chỉ biết cắn môi, nuốt nỗi tức giận vào trong. Nhẫn một lúc thì gió êm sóng lặng, so với việc toàn quân bị hơn ba ngàn người này vây giết thì vẫn còn tốt đẹp hơn!
Quân đội Hung Nô kỷ luật nghiêm minh, căn bản là không dám cãi lại mệnh lệnh của Thác Bạt Vương tử. Bọn họ chán nản nổi giận gầm gào rú rít, ánh mắt giết người bắn vào Triệu Tử Văn.
- Hơ, nhìn cái gì? Có bản lĩnh thì lại đây mà cắn ta!
Triệu Tử Văn nói với giọng điệu rất lưu manh, làm cho Điền Hổ đứng bên cạnh nghe xong cũng dở khóc dở cười. Đây mà là Triệu tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang vừa rồi sao? Làm sao nháy mắt đã thành tên du côn thế này?
Chuyện lao lên lôi đài chặt đứt đại kỳ Lang Đồ Đằng là quá đơn giản. Chỉ trong nháy mắt, chúng tướng sĩ đã xông lên lôi đài, hung hăng chém ngã Lang Đồ Đằng, hơn nữa lại còn chém thành hơn mười đoạn, băm vằm nó ra thành bộ dạng vô cùng thê thảm.
- Giết!
Các tướng sĩ giẫm nát đại kỳ của Hung Nô dưới chân, giận dữ hét lên.
- Đáng chết!
Hơn ngàn dũng sĩ Hung Nô cũng tức đến nỗi suýt nữa thì xuất huyết. Bọn họ nắm thật chặt loan đao, chỉ hận không thể đấu một trận cao thấp với bọn tướng sĩ Đại Kinh này!
Sắc mặt Thác Bạt Khuê tái mét. Y xoay người nói với các dũng sĩ:
- Ta, với danh nghĩa Phụ vương của ta, thề rằng sỉ nhục của ngày hôm nay, ta nhất định sẽ bắt Đại Kinh phải trả một cái giá càng thêm thê thảm hơn nữa!
Người Hung Nô cũng không phải toàn những kẻ ngu. Triệu tướng quân hồi còn ở Vọng Giang Thành, trong ngàn quân xông xáo giết trước giết sau. Huống chi hôm nay lại còn gần ba nghìn tướng sĩ Đại Kinh nữa. Nếu như đối nghịch với Triệu tướng quân này, sẽ chỉ là tìm chết mà thôi. Bọn họ nghiến răng nghiến lợi không nói thêm gì nữa. Chỉ chờ sau này khi đại quân tập kết sẽ là lúc san bằng cả Đại Kinh, chém giết Triệu tướng quân, trả mối nhục ngày hôm nay.
- Hoàng thượng, Triệu tướng quân này rõ ràng là muốn khơi mào cho mối họa giữa hai nước, hãm hại Đại Kinh ta vào vòng bất nghĩa!
An Vương vội vàng tiến ra, buộc tội Triệu Tử Văn.
Hoài Vương lại tiến ra nói:
- Hoàng thượng, hành động lần này của Triệu tướng quân có gì là không đúng đúng chứ? Đại Kinh vốn đã như thế nước lửa với Hung Nô. Hung Nô đã giết mấy vạn con dân Đại Kinh ta, chém ngã đại kỳ của chúng thì đã tính là cái gì? Mà ý tứ của Triệu tướng quân chính là, nếu như các tướng sĩ dưới cổng thành đến cả cờ của Hung Nô cũng không dám chém thì làm gì còn dũng khí mà làm kỵ quân của Đại Kinh nữa? Ta cho rằng Triệu tướng quân không hề sai!
Văn võ bá quan liên tục gật đầu. Hoài Vương nói có lý. Bất quá cũng không nên chém cờ Lang Đồ Đằng ngay trước mặt Vương tử Hung Nô. Bọn họ chỉ có thể cảm thán Triệu tướng quân là người rất có tâm kế, dám tính toán tâm kế với cả Thác Bạt Vương tử nữa.
Lão Hoàng đế làm sao lại không biết Triệu tướng quân bày trò gì, chẳng qua là sự đã rồi, lão Hoàng đế phất áo bào ngăn lại nói:
- Nếu An Vương cho rằng Triệu tướng quân làm không đúng. Như thế thì ngươi thay mặt trẫm bày tỏ chút ý không phải với sứ tiết Hung Nô thôi ......
Ánh mắt An Vương chợt lóe lên tia sáng lạnh, nhưng lướt qua rất nhanh. Y ôn hòa nói:
- Thần tuân mệnh!
Lập trường của lão Hoàng đế hiển nhiên là đứng về một phía Triệu Tử Văn. An Vương đối với điều này chỉ biết tức giận không xả ra được. Nhìn Lang Đồ Đằng của Hi Ba Lạn bị chặt đứt dưới cổng thành, y khẽ hừ lên một tiếng, cũng không thèm nói tiếp nữa.
Dám ngay trước mặt Vương tử Hung Nô chém gãy đại kỳ Lang Đồ Đằng, Triệu tướng quân coi như là người đầu tiên trong lịch sử. Thác Bạt Vương tử cũng thực sự là kẻ rất biết nhẫn nhịn. Có điều là bản thân Thác Bạt Vương tử cũng không có biện pháp gì cả. Nếu y không nhịn, thì cũng coi như rơi vào kế của Triệu tướng quân. Đến lúc đó, cái mạng nho nhỏ của hơn một ngàn dũng sĩ Hung Nô và kể cả của Vương tử như y cũng đều bị hãm ở nơi này. Hiện giờ y không thể không nhẫn được.