Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 277: Nhất quyết sinh tử

Mũi đao nọ xuyên qua sống đao kia, đao trong tay Trịnh Bằng gấp khúc như cánh cung, may mà dựa vào chất liệu cực tốt và độ dẻo dai của Thanh Đồng nên mới không bị gãy lìa ngay tức khắc.

Đúng vào lúc chỉ mành treo chuông, hắn chợt giơ chân lên, linh hoạt như sét đánh không kịp bưng tai, tung cước hung hăng đá vào eo hổ của dũng sĩ Hung Nô.

"Bịch!" Cước pháp cương mãnh và eo hổ vừa tiếp xúc thì dũng sĩ Hung Nô bị đau phải lui lại mấy bước liền. Thế công liên tục vừa rồi cũng lập tức đột nhiên ngừng lại.

Mấy ngàn tướng sĩ không ai còn dám trầm trồ khen ngợi nữa. Vừa rồi khen ngợi, còn chưa khen hết câu thì đã thấy Liên Nhân bị người Hung Nô đánh ngã rồi. Bọn họ cũng không muốn lại giẫm vào vết xe đổ đó nữa, nên im lặng vuốt mồ hôi, chăm chú nhìn hai người giao phong.

Trong mắt dũng sĩ Hung Nô toát ra ánh nhìn ngạc nhiên. Tuy nhiên, gã kịp thời thu hồi trường đao, quay người một cái bổ chém xéo xuống nhanh như tia chớp.

Loan đao trong tay Trịnh Bằng lại xuất hiện ánh hàn quang, tựa như ngàn vạn đóa hoa cúc lạnh màu bạc nở rộ trong bầu trời đêm, bổ thẳng về thân thể người Hung Nô bằng một khí thế che trời phủ đất.

Hai người lại đấu thêm vài hiệp nữa. Trịnh Bằng dựa vào cước pháp linh hoạt và sắc bén duy trì được thế đấu bất phân thắng bại với dũng sĩ Hung Nô có khí lực vô cùng lớn lao này.

Triệu Tử Văn cười khổ nói:

- Trịnh Bằng thua chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

Ánh mắt Điền Hổ phát lạnh, nói:

- Hai người càng đấu thì lực lượng càng ngang nhau. Triệu huynh nói những lời này chỉ sợ là còn quá sớm!

- Hiện tại là bọn họ đang đấu thể lực với nhau. Thể lực của người Hung Nô mạnh hơn nhiều so với Trịnh Bằng!

Triệu Tử Văn cũng không phải là đề cao sĩ khí của người khác mà hạ uy phong của mình, nhưng sự thật đã là như thế rồi, hắn không khỏi thở dài.

Song đao lại tiếp xúc một lần nữa, phát ra một tiếng "cheng" nhỏ. Trịnh Bằng nương vào lực phản chấn mà thân đao truyền tới, dựa vào cước pháp không hề tầm thường của mình, liên tiếp lui hai bước về phía sau, trong một khắc chạm đất lại đột nhiên tăng tốc, lao thẳng đến trước mặt dũng sĩ Hung Nô, hung hăng bổ vào đầu gã.

Dũng sĩ Hung Nô gầm nhẹ một tiếng. Thể lực của hắn vẫn dư thừa như trước, một đao phong bổ ngang vào Trịnh Bằng, như hổ khiếu long ngâm, lại phát ra âm thanh binh khí va chạm nhau như long trời lở đất.

Nhìn trận quyết đấu như sấm vang chớp giật giữa hai cao thủ này, binh lính Hung Nô như máu huyết sôi trào, đều muốn lên lôi đài thử thân thủ một lần!

Lão Hoàng đế trên ghế rồng quét mắt nhìn qua năm vị Hoàng tử, đột nhiên trầm giọng hỏi:

- Các ngươi cho rằng võ công của Hung Nô và của Trung Nguyên khác biệt như thế nào?

Mấy vị Hoàng tử đứng trên cổng thành cơ bản là không hiểu biết về công phu, nhìn không ra được môn đạo gì, chỉ có phán đoán là hai người trên lôi đài đều có năng lực võ công ngang nhau.

Cửu Hoàng tử hấp tấp ôm quyền nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng võ công của Hung Nô là ở khí lực lớn, còn võ công của Đại Kinh ta là ở chỗ linh hoạt hay thay đổi!

Lão Hoàng đế vừa lòng gật đầu nói:

- Long Đào nói không sai!

Lục Hoàng tử lập tức âm thầm hối hận. "Vấn đề đơn giản như thế ai cũng biết cả, lẽ ra ta nên chiếm phần nói trước Cửu Hoàng đệ". Tam Hoàng tử dáng điệu thơ ngây chân thành vẫn đang mải ngắm mây trời xa xa, cứ như là đám mây trắng trên trời xanh kia giống như cái kẹo đường mà hắn vẫn thích ăn vậy.

Dũng sĩ Hung Nô và Trịnh Bằng đồng thời vung đao chém về binh khí của đối phương. Chỉ nghe thấy "cheng" một tiếng, Thanh Đồng đao trong tay Trịnh Bằng bị chém thành hai đoạn, trong khi trường đao của dũng sĩ Hung Nô thì vẫn còn nguyên vẹn.

Trịnh Bằng há hốc mồm thở phì phò, thể lực đã tiêu hao rất nhiều. Ngay trong một chốc hắn hơi thiếu tập trung chú ý một chút thì gã Hung Nô đã hung hăng đá vào bụng hắn một cước.

"Bịch" một tiếng muộn màng, Trịnh Bằng bị đá miệng hộc máu tươi, ngã vào giữa lôi đài, thể lực đã cạn kiệt làm hắn trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

- Hừ hừ!

Gã Hung Nô trên lôi đài nhìn hắn cười lạnh lùng, lập tức ngạo mạn nện bước rời khỏi lôi đài.

Lão Hoàng đế thấy thế thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Hôm nay đối với cái vụ cá cược này thì lão cũng không phải là quá để ý, mà chỉ chú trọng đến thiên uy của Đại Kinh thôi. Nhưng nay đã thua liền hai trường rồi. Nếu như thua ba trường bại trận thì thật sự là Đại Kinh không còn mặt mũi nào cả.

Các đại thần và Hoàng tử trên cổng thành đều lặng ngắt như tờ. Chỉ có An Vương là che giấu nụ cười trộm.

Tần Quán và Tô Thức liếc nhau, cũng không biết là Triệu tướng quân có xuất thủ hay không nữa. Có điều là nếu như hắn ra tay thì cũng chỉ có thể thắng được một ván thôi. Hai ván còn lại thì nên làm gì bây giờ?

Điền Hổ cười khổ, nói:

- Triệu huynh, trận tiếp theo phải thắng, cho nên ngươi lên đi!

Triệu Tử Văn gật gật đầu. Võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm, võ công man di há có thể so sánh được. Đáng tiếc, võ học bác đại tinh thâm cần tuần hoàn mà tăng tiến dần dần. Trong khi những người học võ trong khoảng hai mươi tuổi thì về phương diện võ công chỉ có thể nói là có chút thành tựu mà thôi, nay đối phó với những kẻ man di trời sinh thể lực khỏe này quả thật là có chút khó khăn. Khi hắn bước ra, toàn bộ ánh mắt của mọi người trên giáo trường đều tập trung trên người hắn. Có mấy người còn hít một hơi thật sâu. Để Tể tướng Đại Kinh thượng đài ư?

Lão Hoàng đế cũng chú ý tới Triệu Tể tướng đã ra mặt, có phần cảm thấy hứng thú nổi lên, bắt đầu ngắm nghía về phía xa xa cẩn thận hơn. Chừng hơn một ngàn tên lính ở phía xa kia, binh hùng tướng mạnh, khí thế hùng vĩ. Hoàng đế hơi nhìn ra xa đã thấy Triệu Tể tướng vừa mặc áo bạc nón trụ, ánh mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt cương nghị và lạnh lùng, khí thế lẫm liệt. Thực sự là vô cùng uy vũ.

- Đại nhân, ngài có biết đối thủ của ngài là ai không?

Những tướng sĩ chỉ biết Triệu Tử Văn với thân phận là Tể tướng đại nhân khi thấy Triệu đại nhân khí thế phi phàm nhưng dù sao cũng chỉ là một quan văn, có thể nào đấu với võ tướng thì trong lòng hơi chấn động. Họ bất chợt khuyên bảo Triệu đại nhân để hắn biết khó mà lui.

Triệu Tử Văn hiên ngang lẫm liệt, nói:

- Đối thủ là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là chúng ta nhất định phải thắng!

Một quan văn đánh với võ tướng mà còn muốn thắng ư? Hai tướng sĩ còn chưa lên đài nghe được mà thấy buồn cười, cũng không dám biểu lộ ra, đều tiến lên trước nói:

- Đại nhân, hay là để ta đi đi!

Triệu Tử Văn xoay người, đi lên qua lại một vòng trước mấy ngàn tướng sĩ, ánh mắt quét tới, bắt gặp những khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của các tướng sĩ, khẽ mỉm cười nói:

- Chư vị huynh đệ, biết ta đây đang muốn làm gì không?

Chịu chết! Mọi người nghe thấy câu hỏi của Tể tướng đại nhân thì thiếu chút nữa buột mồm trả lời ra hai chữ đó.

Bọn họ thầm toát mồ hôi lạnh. Tể tướng đại nhân cũng không phải là người dễ đắc tội. Bọn họ hữu khí vô lực đáp:

- Muốn nhất quyết cao thấp với Hung Nô!

"Chết tiệt! Không thèm nể tình như thế!" Triệu Tử Văn căm giận thầm tự nhủ. Sắc mặt hắn phát lạnh, hét lớn:

- Muốn cùng Hung Nô làm cái gì?

Thấy Tể tướng đại nhân nổi giận, chúng tướng sĩ vội vàng dùng sức hét lớn:

- Nhất quyết cao thấp!

Bỗng nhiên, Triệu Tử Văn giơ lên thanh ngân thương mà Điền Hổ đã chuẩn bị cho hắn, ra sức quăng ra vùng đất xa xa.

"Pằng!" Khi ngân thương và nền đất phát ra tiếng va chạm, thì toàn bộ đầu ngân thương đã cắm giữa phiến đá xanh ở giữa giáo trường. Điều kinh khủng hơn là, toàn bộ phiến đá bị nứt hết cả ra!

Khí lực vô cùng lớn! Chúng tướng sĩ có thế nào cũng không ngờ ra được Tể tướng đại nhân lại có thần lực thế này, đều hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn vị Tể tướng quan văn không có mấy danh tiếng gì này.

- Là nhất quyết cao thấp sao?

Triệu Tử Văn lớn tiếng quát. Mái tóc đen của hắn phiêu vũ trong gió, thân ảnh cao lớn đứng trước ngân thương, hình dáng như đao gọt lại đột nhiên hiển lộ uy vũ và bất phàm không gì sánh kịp. Sự cao ngạo kia, sự tự tin kia, giống như bất cứ một cao thủ nào.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và khí phách bao trùm thiên hạ trên người Triệu đại nhân này, chúng tướng sĩ lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu đại nhân, nhiệt huyết trong họ sôi trào, thân hình không kìm nổi run lên nhè nhẹ.

- Nhất quyết sinh tử!

Mọi người rút trường đao ra khỏi vỏ. Trong nháy mắt, một sát khí kinh thiên lan tỏa toàn trường.

Điền Hổ mỉm cười nhìn Triệu huynh, thầm nghĩ trong lòng, "Triệu huynh thật sự là trời sinh ra làm tướng. Trong nháy mắt đã có thể nâng cao được khí thế của các tướng sĩ!"

- Giết!

Những tướng sĩ may mắn còn sống sau trận chiến ở Vọng Giang Thành nghe lời nói của Triệu tướng quân, lệ nóng rưng rưng, kích động giận dữ hét lên. Lập tức, mấy ngàn người theo đó giơ cao trường thương chỉ thẳng lên trời, rống giận.

Tiếng rống thẳng đến trời xanh, thành Hàm Đan như bị kinh hãi và chấn động trong tiếng hò hét của họ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Xa xa kia, Thác Bạt Vương tử trong lòng cả kinh. Binh lính Đại Kinh này vì sao đột nhiên có sĩ khí tăng vọt như thế?

Sát khí ngập trời đổ ập vào đội quân ngàn người của Hung Nô. Cảm thụ được sát khí lạnh lẽo từ tướng sĩ Đại Kinh, hơn ngàn dũng sĩ Hung Nô cũng không kìm nổi phải rùng mình, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, dường như không thể chiến thắng nổi tướng sĩ Đại Kinh này.

"Khá lắm Triệu Tử Văn! Quả nhiên là không giống người thường!" Lão Hoàng đế không khỏi thầm tán dương trong lòng. Đôi mắt lão lập tức lại hiện lên vẻ phức tạp. Thật không biết để cho Triệu Tử Văn này làm tướng quân thì tốt hay là làm Tể tướng mới là tốt. Thật sự là rất khó xử.

Hạng An Ninh khó tin nhìn đồ vô sỉ kia. Làm sao mà hắn có thể có uy tín trong quân như thế cơ chứ?

Triệu Tử Văn rút ngân thương đang cắm trên phiến đá ra, đi về hướng lôi đài. Hắn sẽ chứng minh cho những kẻ man di kia rằng: võ thuật Trung Nguyên dũng mãnh và Đại Kinh không thể không chiến thắng.