Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 267: Nhất kiếm vô huyết (Một kiếm không thấy máu)

Không xong! Thủ lĩnh của đám hắc võ sĩ lập tức hiểu được gã nam tử tuấn lãng cợt nhả này đang chơi trò gì. Ưu thế lớn nhất của bên ta là ở chỗ nhiều người, có thể tiêu hao được thể lực của bọn họ. Đến lúc bọn họ sức cùng lực kiệt thì cũng là lúc bọn họ chiến bại. Thủ lĩnh lập tức hét lớn:

- Quần công bắt đầu, đừng giết chết bọn họ!

Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường. Hắn cũng há mồm ra thở dốc, trong lòng căm giận, "Bạch Phát Ma Nữ chết tiệt này, có phải là muốn hại chết ta không chứ, thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội thở dốc thế này ......"

"Ầm, ầm, ầm!" Vào đúng lúc này, trên không trung liên tục vang lên ba tiếng pháo hoa, nổ tung ngay giữa trời. Cho dù ban ngày nhìn không thấy những tia lửa sáng lạn thì cũng có thể nghe được tiếng nổ đì đùng kịch liệt.

Trong lòng hắn nảy lên, tiếng pháo hoa nổ vang trên bầu trời khi hắn ở Tây hồ trường đình đã từng gặp. Đây chính là tín hiệu viện binh của Ám Kiếm Các. Nói không chừng, pháo hoa này sẽ mang những cao thủ Tân Nguyệt Lâu đang ở kinh thành tới đây, nhất là Sở Thăng. Nếu nhân yêu kia tới thì cục diện sẽ không giống như hiện tại. Đến lúc đó, lợi thế sẽ tuyệt đối hoàn toàn nghiêng về một phía.

Lúc này có liên quan đến tính mạng bản thân, không thể hành động một mình giống như vừa rồi được. Triệu Tử Văn nhẹ giọng nói với La Các chủ đang đứng cách đó không xa:

- La tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau lao ra, bọn họ sẽ không ngăn được.

Hai người bọn họ đều thích tự mình hành động. Nhất là La Thanh Yên, cho tới bây giờ đều là độc hành độc hiệp. Vừa rồi cũng là nàng một mình xông vào đầu tiên, các võ sĩ ở phía sau đều là do Triệu Tử Văn thỉnh thoảng xuất thân trợ giúp ngăn cản một chút.

Mày liễu nhíu chặt, trong tình huống bất đắc dĩ này, La Thanh Yên cũng đành phải gật đầu đáp ứng, nói với Triệu tướng quân:

- Nơi này chỉ có binh lực mấy trăm người. Như thế đa phần binh lực sẽ tập trung ở cửa chính. Ta và ngươi từ phía cửa sau cùng lao ra.

Triệu Tử Văn vô cùng nghiêm túc gật đầu. Đây chính là sự sống còn trước mắt. Đợi cho Sở Thăng phong bế cả động khẩu xuống núi thì coi như chết chắc rồi.

- Giết!

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức nhảy lên về phía mấy trăm tên hắc võ sĩ. Thân thể của hắn bay nhanh, xoay tròn trên không trung, mũi thương xoay tròn với tốc độ cực nhanh đâm thẳng về phía bọn họ bằng khí thế mãnh liệt và bá đạo đến trời hôn đất ám.

La Thanh Yên cũng không chịu thua kém. Thân thể mềm mại hơi khom xuống, đột nhiên bắn vọt lên, quỷ mị lao vào trong đám người, nương vào bên cạnh Triệu Tử Văn, trong nháy mắt lướt qua cổ một người.

Trong ánh mắt Triệu Tử Văn toát ra hào quang đầy khí phách. Hắn toàn lực đấu tranh với đao thế của đối phương. Thương và đao va chạm với nhau tạo ra những tiếng ầm vang vang đinh tai nhức óc. Thần binh trường thương trong tay hắn dưới áp lực ma sát hùng mạnh của mấy người lại lóe ra những tia hàn quang vô cùng lãnh liệt. Thân thể hắn không ngừng tiến lên, mỗi tấc da thịt quanh thân đều căng lên, tưởng như sắp vỡ ra dưới áp lực cường đại. Nhưng hắn cắn chặt răng, căn bản không sợ sự uy hiếp của cả trăm người này, thân hình phảng phất như mũi tên rời cung, bắn vọt về phía sau như tia chớp. Những áp lực mà đội hắc võ sĩ gây ra cho hắn đã bị hắn chuyển hóa thành động lực hùng mạnh.

- Đáng chết! Lẽ ra phải phái người canh giữ cửa sau chứ.

Thủ lĩnh của hắc võ sĩ không khỏi hối hận nói. Bởi vì cửa sau và cửa trước cách nhau phi thường xa. Động tĩnh ở đây thì thị vệ ở cửa trước căn bản là không sao nghe thấy được. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, hắc võ sĩ nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh. Nếu không có mệnh lệnh, bọn họ sẽ không dễ dàng ly khai phòng tuyến ở cửa trước. Hơn nữa, nói lại thì ở phía sau có chừng bốn trăm hắc võ sĩ thế này lại còn không giải quyết được vài tên thích khách hay sao?

Triệu Tử Văn hai chân chợt giẫm mạnh lên trên mặt đất, hai đầu gối cong lên, nhờ phản lực trên mặt tường, người và thương hợp lại làm một thể, lao về phía phòng tuyến mấy trăm người bằng một tốc độ thật khó tin.

"Cheng, cheng, cheng" Thương pháp "Đơn Thủ Thập Bát Thiêu" bá đạo của hắn lại đập cho mấy người chết ngất. Trong khi đó, La Thanh Yên vẫn dùng kiếm pháp nhanh như chớp giật lướt qua cổ các hắc võ sĩ. Không ngừng nghe thấy những tiếng rất nhỏ của yết hầu bị cắt vỡ. Đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời chính là một khắc khi trường kiếm hôn lên cổ của địch nhân --- huyết hoa nở rộ ----

Dù cho có cường thịnh hơn nữa thì cũng có thời điểm rơi vào tình trạng khiếp đảm. Những hắc võ sĩ trong các bộ khôi giáp nặng nề từng kiêu ngạo như thế, nhưng nhìn các chiến hữu bên cạnh lần lượt ngã xuống thì trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi.

Bỗng nhiên, trên bầu trời trong sáng có một con chim bồ câu trắng bay tới, trong nháy mắt đã đáp trên vai thủ lĩnh của hắc võ sĩ. Thủ lĩnh vội vàng bắt lấy chim bồ câu trắng, gỡ xuống bức thư dưới chân. Khi gã xem hết nội dung bức thư thì cau mày hồi lâu, ánh mắt lập tức chuyển sang hai nhân vật như sát thần, phẫn hận nói:

- Chết tiệt, không ngờ lại là bọn họ!

Hàn quang của tanh trường kiếm mảnh dẻ trong tay La Thanh Yên vung ra tạo thành một vòng cung hào quang chừng một thước, ánh sáng lạnh tỏa ra bốn phía. Bất kể là ai, tiến vào trong vòng cung sáng trắng này chắc chắn chết không cần hỏi rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Triệu Tử Văn đã cảm thấy mỏi mệt, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài được. Thương pháp vẫn như long ngâm hổ khiếu (rồng gầm hổ rống) ra sức quét, chọc, đâm, mỗi chiêu mỗi thức đều vô cùng bá đạo, làm cho người ta có một cảm giác sai lầm rằng thích khách này vĩnh viễn không có khả năng bị kiệt lực.

Cửa sau dần dần rõ ràng trước mắt, còn tâm lý khiếp đảm của đám hắc võ sĩ ngày càng nặng nề. Khi phòng tuyến này sắp bị phá vỡ thì nghe thấy một hắc võ sĩ cao giọng quát:

- Lui lại! Đều rút lui cho ta!

Khi chỉ còn một nửa hắc võ sĩ nghe được chỉ huy nói ra những lời này, thì ánh mắt đều không khỏi toát ra vẻ vui mừng. Cũng không trách được bọn họ. Có ai nguyện ý đối mặt với hai nhân vật giống như sát thần thế này đâu. Giao thủ với bọn họ quả thực là chỉ toi mạng mà thôi.

Hắc võ sĩ nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh, rất nhanh chóng tất cả đều lui lại, lập tức tạo thành một đường lớn trước mắt Triệu Tử Văn và La Thanh Yên. Bọn họ không dừng lại nữa, chạy ra khỏi cửa sau về hướng Đào Hoa Cốc.

- Đại nhân, vì sao chúng ta phải lui lại, nhường đường cho bọn hắn?

Mấy hắc võ sĩ đứng bên cạnh gã thủ lĩnh nhẹ giọng hỏi lại.

Thủ lĩnh vẻ mặt lo lắng, nói:

- Đây là mệnh lệnh của Các chủ! Cho dù không có mệnh lệnh, chúng ta có thể cản được bọn họ không?

Hắc võ sĩ kia gật đầu, không nói thêm gì nữa. Chỉ dựa vào sự ngăn cản của mấy trăm người này thật sự là quá khó. Việc bọn họ phá tan phòng tuyến chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà mệnh lệnh của Các chủ là cao nhất rồi, cũng không cần phải chất vấn gì thêm nữa.

"Chết tiệt! Một là Triệu tướng quân trong trận chiến Vọng Giang Thành. Một là Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên. Làm sao lại là bọn họ cơ chứ!" Thủ lĩnh hắc võ sĩ nhìn về thân ảnh hai người biến mất ở nơi xa xa kia, trong lòng thầm đổ máu. Giá mà biết trước thân phận của hai người này thì cũng không đến nỗi nhiều huynh đệ phải uổng mạng như thế.

Lúc này Triệu Tử Văn có thể dùng cụm từ "tình trạng kiệt sức" để hình dung. Vết máu đầy người nhuộm bạch sam thành hồng sam. May mà còn có một tuyệt thế cao thủ là La tỷ tỷ này ở bên hỗ trợ, chứ không thì lúc đó mình chết lúc nào cũng không biết nữa.

- La tỷ tỷ, không bằng để ta cho ngươi một cái ngoại hiệu nhé.

Hắn tựa vào một cây hoa đào, cười hắc hắc nói với La Các chủ.

So với Triệu tướng quân thì La Các chủ cũng mạnh hơn không mấy. Mặc dù là máu không dính thân, nhưng sự mỏi mệt thì cũng không thể nói là không có. Theo bản năng, nàng hỏi lại:

- Ngoại hiệu gì?

Triệu Tử Văn nhìn một thân đồ trắng chưa hề nhiễm chút bụi trần, cười ám muội, nói:

- Nhất kiếm vô huyết --- La Thanh Yên!

La Thanh Yên dù lạnh lùng nhưng khi nghe thấy câu nói đó cũng không nhịn nổi cười phì ra tiếng. Nhưng nàng lập tức ý thức được sự thất thố, nụ cười tươi như hoa đào lập tức lướt qua rất nhanh.

Có điều là khoảnh khắc này vĩnh viễn in sâu trong đầu Triệu Tử Văn. Dưới tàng cây hoa đào sáng lạn, một nữ tử mặc đồ trắng, thanh nhã như tiên, lông mày như viễn sơn, mắt như làn xuân thủy, khuôn mặt hơi ửng hồng, mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười đều giống như trăm hoa ngậm sương sớm, như mẫu đơn hờn giận ......

- La tỷ tỷ, ngươi cười lên như thế trông thật xinh!

Triệu Tử Văn không khỏi nuốt nước miếng, ca ngợi.

- Hừ, hiện giờ chúng ta thân ở trong cạm bẫy, ngươi còn có tâm tư ngồi đó trêu ghẹo nữa à.

La Thanh Yên căn bản là không để ý tới lời của hắn, chau mày hừ lạnh một tiếng.

Pháo hoa đã bắn lên rồi, mà vừa rồi hắc võ sĩ lại đột nhiên lui lại càng khiến Triệu Tử Văn hiểu được rằng Sở Thăng dường như đang chờ đợi ngay động khẩu hạ sơn. Hắn thấp giọng nói:

- La Các chủ, ở nơi núi rừng trùng điệp này có còn con đường ra nào khác nữa không?

La Thanh Yên lắc đầu nói:

- Trong khu vực này người ở rất thưa thớt, chỉ có một đường đi ra đó thôi. Nếu muốn xuống núi, tất yếu là phải đi đường đó.

"Xem ra thật sự là bị Bạch Phát Ma Nữ hại cho thê thảm rồi. Biết làm cách nào để trở về được nhỉ?" Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì. "Mình cũng chưa từng nói với bất kỳ ai là sẽ đến nơi này, việc tìm cứu binh là không thể rồi".

- Chúng ta không phải là sẽ chết ở đây đấy chứ?

Triệu Tử Văn buồn bực nói, cũng không biết thích khách tự nuốt thuốc độc tự sát kia là do ai phái tới nữa. Thật sự là lòng lang dạ sói.

Triệu Tử Văn biết nếu như thích khách này không đột nhiên xuất hiện, hành tung của hắn và La Thanh Yên sẽ không thể nào bị bại lộ. Thật sự là một nước cờ kém cỏi.

Thần sắc La Thanh Yên vẫn yên ổn, bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể trốn trong Đào Hoa Cốc, chờ khi nào bọn chúng lơi lỏng thì lại lao ra ......

Triệu Tử Văn khẽ thở dài:

- Chờ đến lúc lơi lỏng, thế thì phải chờ đến khi nào ......

Hắn biết, chỉ cần mình và La Thanh Yên bảo trì được thể lực sung mãn thì cho dù là Sở Thăng đến đây, dựa vào đặc điểm địa hình núi non hiểm trở, không thể quần công, công phu chạy trối chết cũng có thể dùng được. Có điều là cũng không thể cả đời đều ở trong nơi rừng sâu núi thẳm này được.