Triệu đại nhân vừa nói xong, trong đại điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Còn Thác Bạt Vương tử và tùy tùng của gã thì sắc mặt từ màu trắng chuyển sang xanh mét, siết chặt nắm tay lại. Thiền Vu cưới quận chúa Đại Kinh, mục đích chỉ là muốn kết hôn với tiểu mỹ nhân của hoàng thất Trung Nguyên, hơn nữa, thêm vào mấy tòa thành trì làm của hồi môn. Hiện giờ lại phải trả tất cả thành trì cho bọn hắn, thế chẳng phải là mua bán lỗ vốn rồi sao?

Lão Hoàng đế khóe miệng khẽ nhếch lên. Lão không thể ngờ nổi là Triệu tướng quân lại nói ra những lời này. Đây chính là cái gọi là khảo sát. Đại quân Hung Nô liều chết liều sống đánh hạ thành trì nay phải mang ra tiến cống thì thật sự giống như muốn tính mạng của Hung Nô vậy. Trong lòng lão không khỏi thầm nghĩ, "Triệu ái khanh có phải là không biết Đại Kinh và Hung Nô sắp ký kết điều ước hay không? Theo lý thuyết, chuyện này cũng chưa báo đến bên Trung Thư Tỉnh, mà trực tiếp giao cho Binh bộ. Chuyện này có lẽ thân là Tể tướng, Triệu tướng quân cũng chưa biết thật".

- Thác Bạt Vương tử, thả lỏng đi, đừng có kích động.

Triệu Tử Văn đột nhiên đi đến bên người Thác Bạt Vương tử, vặn lỏng cả nắm tay đang siết chặt của gã ra, cười hì hì nói.

Bắt gặp khuôn mặt tươi cười này của Triệu đại nhân, Thác Bạt Vương tử và tùy tùng của gã lại tức đến đỏ cả mặt, bộ dạng như sắp sửa xông vào quần ẩu đến nơi.

Dám đùa cợt sứ giả Hung Nô như thế thì cũng chỉ có mình Triệu Tể tướng này mới dám làm! Văn võ bá quan dở khóc dở cười nhìn Triệu đại nhân cợt nhả, có người nghẹn cười đến đỏ cả mặt, vội vàng quay đi cười trộm. Tô Thái sư và Tần học sĩ cũng khóc không ra tiếng, hận không thể lập tức kéo Triệu tiểu ca này về lại trong hàng. Đáng tiếc là đây là đang ở trên triều, không thể tùy tiện như bọn họ muốn được, chỉ đành trơ mắt đứng đó mà nhìn Triệu tiểu ca.

- Hừ! Nếu như Kinh quốc làm khó dễ như vậy, thì không cần nói đến việc hòa thân cũng thế mà thôi.

Thác Bạt Khuê áp chế lửa giận trong lòng, không hung hăng tiến lên đánh lại Triệu Tể tướng này mà lại nghiến răng nghiến lợi nói.

An Vương hồi lâu không lên tiếng, giờ phút này mới bước ra, ôm quyền nói với lão Hoàng đế:

- Hoàng thượng, cách nói lần này của Triệu đại nhân đích thực là gây khó dễ quá mức cho Hung Nô rồi.

Hoài Vương hận An Vương thấu xương, mà giờ An Vương lại đi ra sàm tấu, ông cũng vội bước ra khỏi hàng, nói:

- Hoàng thượng, Triệu đại nhân nói không sai. Nếu như Hung Nô thật sự có thành ý hòa thân thì hải trả lại những thành trì thuộc về Đại Kinh chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Hoài Vương, ông không phải là đau lòng chuyện An Ninh bảo bối của ông bị gả cho Hung Nô ở xa đấy chứ?

An Vương không hề kiêng kỵ gì, nói với Hoài Vương.

Hoài Vương lập tức tức giận đỏ cả mặt, phản bác lại:

- Nếu việc An Ninh và Hung Nô hòa thân có thể làm cho Đại Kinh và Hung Nô trọn đời chung sống hòa bình thì ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày cau mặt mà đồng ý ngay.

Sinh ra ở nhà đế vương, có rất nhiều chuyện sẽ phải chịu ước thúc, quận chúa và công chúa lại là thủ đoạn hôn nhân chính trị của các bậc đế vương. Ngay từ khi Hạng An Ninh mới sinh ra, Hoài Vương đã sớm biết, từ lâu đã sớm có tính toán rồi. Lời nói của Hoài Vương kỳ thật rất đơn giản, Hung Nô tuyệt đối sẽ không tình nguyện yên ả như thế, nếu như gả An Ninh cho Hung Nô thì khi hai nước giao chiến, nàng sẽ ở vào đâu?

- Hừ hừ, ông sẽ đồng ý sao?

An Vương cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là về cơ bản không hề tin tưởng gì.

Hoài Vương cả giận nói:

- Chẳng lẽ ta lại có thể vì An Ninh mà không chú ý tới đại cục hay sao?

An Vương khinh miệt nói:

- Thế chẳng lẽ không phải vậy?

Lúc này An Vương và Hoài Vương, ngươi một câu ta một câu, cãi qua cãi lại hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của lão Hoàng đế. Triệu Tử Văn nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. An Vương này thật sự là đủ độ âm tàn, rõ àng muốn ném hết cả thể diện của Đại Kinh đi. Còn Hoài Vương thì quá lỗ mãng, cứ dây dưa căng thẳng với An Vương độc ác này làm gì cơ chứ .....

Thác Bạt Khuê thì cố nén không cười phá ra, thầm nghĩ trong lòng, "Bảo sao Kinh quốc suy sụp như thế ......"

Hoài Vương tức giận mặt đỏ tía tai, An Vương thì bình tĩnh đến đáng sợ, nhìn ra hai vị Vương gia thấy có sự khác biệt nhau hoàn toàn.

Lão Hoàng đế cũng tức giận, đôi mắt toát ra ánh nhìn sắc lạnh. Hai vị Vương gia tranh cãi ngay trước mặt người Hung Nô, còn để ai vào mắt nữa đây?

- Đều câm miệng lại cho trẫm!

Lão Hoàng đế chụp lấy long trác, phẫn nộ rống giận, lại vội vàng nén tiếng ho khan để khỏi lộ ra bộ dạng suy nhược làm cho Thác Bạt Vương tử này lại chê cười.

Hai nước bàn chuyện Tần Tấn là chuyện tốt, để Hung Nô trả lại thành trì cho Đại Kinh cũng là chuyện hợp tình hợp lý, căn bản là không tiện phản bác. Lão Hoàng đế cũng không biết nên nói thế nào nữa.

Hoài Vương và An Vương lườm nhau căm tức rồi đều tự động lui về đứng trong hàng ngũ. Giờ phút này, trong đại điện lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, không còn ai dám xì xào gì nữa.

Sau một khoảng thời gian bằng uống cạn chung trà, lão Hoàng đế mới chậm rãi nói:

- Việc này để sau hẵng bàn.

Ánh mắt lão lại nhìn về phía Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi, nói:

- Lý ái khanh, thay trẫm chiêu đãi Thác Bạt Vương tử thật tốt.

Lý Cách Phi vội bước ra, ôm quyền nói:

- Thần tuân chỉ!

Ngay khi lão Hoàng đế vừa muốn tuyên bố bãi triều thì Thác Bạt Khuê lại tiến ra.

- Bệ hạ, việc này ta không nghĩ để lại. Nếu Triệu đại nhân không đồng ý, không bằng ta cùng hắn tỷ thí một chút, thế nào? Nếu hắn có thể thắng, ta sẽ trả lại thành trì. Nếu hắn thua, hắn sẽ tự mình hộ tống quận chúa tới Hung Nô!

Thác Bạt Khuê lạnh lùng nói.

"Hộ tống tiểu quận chúa đến Hung Nô thì ta còn mạng sống nữa không?" Triệu Tử Văn cũng không biết làm sao mà Thác Bạt Khuê lại nghĩ ra được quỷ kế này. Xem ra nam tử thô kệch này cũng không phải là loại người giả dối, nói không chừng đây lại là chủ ý của An Vương cũng nên.

Ngay khi Triệu Tử Văn còn đang cân nhắc, Thác Bạt Khuê lại nói tiếp:

- Nếu Triệu đại nhân muốn Hung Nô ta giao trả lại thành trì thì tất nhiên phải đưa ra bổn sự rồi.

Triệu Tử Văn không chỉ là vì quả ớt nhỏ mà còn là vì Đại Kinh, căn bản là không có khả năng tránh né, cười lạnh nói:

- Được! Không biết Thác Bạt đại nhân muốn tỷ thí như thế nào?

Thác Bạt Khuê nói:

- Ba ngày sau, trong giáo trường luận võ ở ngoại thành Hàm Đan, ta và ngươi đều tự chọn lựa ra các võ sĩ để luận võ. Theo quy ước năm trận thắng ba, nếu ta thắng, Triệu đại nhân đừng quên việc phải hộ tống quận chúa đến vương đình của chúng ta.

- Vương tử nói mạnh miệng thế e còn hơi sớm. Ba ngày sau, chúng ta nhất quyết thắng thua, xem tột cùng là ai thắng ai thua. Chẳng qua là Hoàng thượng cũng chưa hề đáp ứng việc gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô, những lời nói này của Vương tử e rằng còn là quá sớm!

Triệu Tử Văn coi thường nói với Thác Bạt Vương tử.

Thác Bạt Khuê cười nói:

- Thế sao? Chẳng qua đây là chuyện không liên quan gì đến Triệu đại nhân. Nếu như ngươi có thể thắng được ta, ta sẽ trả lại thành trì cho ngươi. Những chuyện còn lại, Triệu đại nhân không cần quan tâm!

Triệu Tử Văn sớm đã có tính toán chu đáo trong lòng. Trận này thắng thì thu về được mấy thành trì đã mất đi, cũng tương đương với vài đạo phòng tuyến. Nếu đại quân Hung Nô muốn tấn công thành trì một lần nữa, có thể sẽ phải tranh thủ thêm thời gian. Như thế thì lão Hoàng đế chắc sẽ hồi tâm chuyển ý, không để cho tiểu quận chúa bị gả đi xa nữa.

- Việc này cứ thế mà làm đi. Khi đó trẫm sẽ đích thân tới giáo trường.

Ánh mắt lão Hoàng đế lóe lên tinh quang, nói rành mạch. Không phải là lão đồng ý với đề nghị của Thác Bạt Vương tử này, mà là lão tin tưởng vào năng lực của Triệu tướng quân.

- Việc hòa thân thì đợi sau khi giáo trường luận võ kết thúc sẽ lại bàn sau.

Ánh mắt lạnh lùng của lão Hoàng đế quét qua những văn võ bá quan trong đại điện, cao giọng tuyên bố. Một khí thế uy nghiêm lập tức bao phủ trên khắp đại điện, bất cứ ai cũng không dám có gì dị nghị nữa.

"Đây mới thực sự là đế vương. Nếu Hoàng đế lão gia tử này ngày nào cũng có thể bảo trì được sự uy nghiêm như thế thì An Vương này còn dám có lòng muông dạ thú nữa sao?" Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi thầm cảm thán.

- Chúng thần tuân chỉ!

Mọi người trong đại điện đều quỳ xuống dập đầu. Còn ba người Thác Bạt Khuê thì vẫn hếch mũi lên trời như trước, hoàn toàn không nhìn đến uy thế của lão Hoàng đế. Trong mắt Thác Bạt Khuê lóe ra ánh nhìn sắc lạnh và giả dối, dường như là gian kế của gã nhất định sẽ được thực hiện vậy.

- Bãi triều!

Theo giọng hô cao vút của An công công, văn võ bá quan thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức bãi triều.

- Hừ, ta sẽ để cho ngươi thua rất thảm!

Thác Bạt Khuê hừ mũi một tiếng, đi về phía An Vương rồi cùng y đi ra bên ngoài đại điện.

Đối với kẻ man di như thế thì Triệu Tử Văn hoàn toàn không thèm để ý. Rốt cuộc ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết được, kiêu ngạo cái rắm gì chứ!

- Triệu đại nhân, ta thay An Ninh cảm ơn ngươi!

Hoài Vương đi đến trước mặt Triệu Tử Văn, cảm kích nói.

Hoài Vương đối với hắn cũng xem như một nửa là nhạc phụ rồi. Hắn ngượng ngùng cười nói:

- Không có gì, ta cũng không biết rốt cuộc có thể giúp đỡ nổi hay không nữa. Hoài Vương gia cũng không phải tạ ơn sớm như thế.

Hoài Vương mỉm cười nói:

- Chỉ cần Triệu đại nhân có phần tâm ý này đã là được rồi. Chỉ sợ có những người đến cả tâm ý cũng không có nữa thôi!

Ánh mắt của ông quét qua ba người Tô Thức, Tần Quán và Lý Cách Phi, khiến cho ba người đều đỏ cả mặt lên.

- Triệu tiểu ca, chúng ta đi trước đây.

Ba người này và Hoài Vương quan hệ coi như không tệ, hiện giờ bọn họ lại bỏ đá xuống giếng, không giúp đỡ gì cũng là một hành động bất đắc dĩ thôi. Ai bảo Hoàng thượng ý tứ rõ ràng là như thế chứ. Bọn họ ngượng ngùng đều vội vàng rời đi.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Hoài Vương gia, cũng đừng trách bọn họ. Bọn họ cũng là thân bất do kỷ thôi.

- Thôi,

Hoài Vương cười khổ một tiếng, nói:

- Ta tin tưởng Triệu đại nhân có ánh nhìn độc đáo, chuyện tuyển lựa ra cao thủ thắng bọn man di này dĩ nhiên không phải chuyện đùa. Cho nên ba ngày sau, nhất định có thể thắng trên giáo trường luận võ. Có điều là dù cho có thắng, hoàng huynh cũng chưa chắc sẽ thay đổi chủ ý đâu.

Aizz, lòng dạ của thiên tử, quả thật là sâu đến khó dò. Triệu Tử Văn cũng không biết được lão Hoàng đế rốt cuộc là muốn cái gì. Nhưng trước hết cứ phải đánh cho bọn man di này hoa rơi nước chảy đã rồi sau hẵng tính.

Hoài Vương thương cảm lẩm bẩm:

- Hôm nay An Ninh lại đến thủ mộ hoàng lăng của mẹ nó.