Ở rất nhiều buổi lễ tốt nghiệp đại học, nhân viên lãnh đạo nhà trường đều đưa ra một bài giảng về: kế hoạch nhân sinh.

Rất nhiều người nhớ kỹ bốn chữ này sau đó lập một kế hoạch đơn giản.

Nhân tài trên thị trường luống cuống mờ mịt, bình thường không có tiếng tăm gì thì bị lạc mình ở nơi phồn hoa đô thị.

Giá hàng cao, giá phòng cao, một tiết tấu nhịp nhàng.

Sự thật giống như một khách làng chơi vô tình, thoảng qua trong lòng bọn hắn.

Cái này cũng trực tiếp làm cho bản kế hoạch to lớn trong lòng hóa thành bọt nước, kế hoạch nhân sinh lúc trước không biết ném vào góc nào, không hề nghĩ đến nữa.

Trước khi Bùi Đông Lai có linh hồn Tiêu Phi tiến vào thân thể mình, thì hắn cũng có Kế hoạch cuộc đời của mình.

Mục tiêu của hắn là cố gằng thì được đại học, thuận lợi lấy được chứng nhận tốt nghiệp sau đó bắt đầu vật lộn, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất mua cho tên què Bùi Võ phu một cái phòng nhỏ ở thành phố cưới một cô gái có thể không xinh đẹp, không giàu có, nhưng lại là một nữ nhân hiền lành.

Sau khi gặp được Tiêu Phi và tiến hành trao đổi, kế hoạch nhân sinh của Bùi Đông Lai đã yên lặng thay đổi, hắn không có nghĩ qua có thể một bước lên trời là niềm tự hào của cả trung quốc như Tiêu Phi nói.

Những thứ đó rất xa xôi, hắn chỉ muốn từng bước một, từ từ đi tới.

Khi kế hoạch nhân sinh thay đổi, hắn lập kế hoạch bắt đầu từ giai đoạn dung hợp linh hồn Tiêu Phi, trải qua một số sự tình đem thế giới này hiểu biết càng thêm rõ ràng, chờ đợi giai đoạn thứ hai dung hợp thành công sau đó mới tiếp tục lo lắng những bước cụ thể tiếp theo.

Hắn sở dĩ đi Đông Hải trước cũng là vì việc này.

Đối với hắn mà nói, đời này trừ lần đi theo tên què ra khỏi núi lớn tới Trầm Thành cũng với trước đó không lâu đã đi một chuyến tới ngoại Đại Liên, thì cơ hồ hắn không ra ngoài bao giờ.

Về phần một mình đi ra khỏi nhà lại càng giống như con gái nhà lành lần đầu tiên bước lên kiệu hoa.

Một ngày một đêm sau, Bùi Đông Lai ngồi trên chiếc xe lửa đầu có chữ K đã tới nhà ga Đông Hải đúng giờ.

Xuống xe lửa, mặc một bộ trang phục giá rẻ, lưng đeo một cái túi lớn theo sau đám người ra ngoài.

Ra ngoài nhìn cái quảng trường nhà ga to như vậy, một đống các nhà cao tầng cắm thẳng lên trời cùng một đám đông mờ mịt. Bùi Đông Lai không giống như rất nhiều người khác cưỡi xe công vụ hoặc là đi xe riêng mà lưng đeo bao lớn đi bộ không mục đích.

Ở nhà ga thỉnh thoảng có thể thấy dân công lưng đeo túi ni lông, thế nên cách ăn mặc và đồ đạc của Bùi Đông Lai cũng không khiến cho người khác chú ý.

Chỉ là.

Bùi Đông Lai lưng đeo bọc lớn màu đen đi ra khỏi quảng trường nhà ga đi bộ dưới ánh nắng chói chang đến cuối ngã tư đường thì thường thường sẽ hấp dẫn một số ánh mắt của mọi người.

Đối với ánh mắt tò mò của mọi người Bùi Đông Lai không để ý đến hắn từng bước đi tới cảm nhân hơi thở của tòa thành thị này.

Không biết đi bao lâu rồi, khi Bùi Đông Lai đang đi ngang qua dưới một tòa nhà cao tầng đột nhiên nghe một tiếng "ong ong" vang lên.

Âm thanh thình lình vang lên, làm cho Bùi Đông Lai dừng bước lại nhìn, nhìn thấy rõ ràng một chiếc xe thể thao hoa mĩ đang lao như bay về phía hắn.

Thấy một màn như vậy Bùi Đông Lai trước tiên hướng một bên đi tới.

Cùng lúc đó, lái xe không thể nào không phanh lại, lốp ô tô cùng mặt đất ma sát một trận kịch liệt, truyền ra một trận âm thanh chói tai, trên mặt đất để lại một cái dấu vết lốp xe rõ ràng.

- Bị điếc hay là muốn chết hả?

Bùi Đông Lai sau khi tránh thoát chiếc xe vốn muốn rời đi, chỉ là không được như hắn mong muốn, hắn chỉ mới bước được nửa bước cửa xe mở ra một gã thanh niên ăn mặc lịch sự, diện mạo không tầm thường từ bên trong đi ra, hướng tới Bùi Đông Lai mà mắng.

Ngạc nhiên nghe tiếng mắng của người thanh niên này Bùi Đông Lai nhẹ nhíu mày không để ý đến.

- Tên hai lúa, ngươi không nghe thấy lão tử nói gì sao.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không để ý đến mình, tên thanh niên cơn tức càng đậm, sau khi nói xong liền đi tới chỗ Bùi Đông Lai tựa hồ muốn cùng Bùi Đông Lai động thủ.

Nhận thấy như vậy Bùi Đông Lai dừng lại, quay đầu lại sắc mặt bình tĩnh nhìn tên thanh niên, không hề hé răng.

- Chồng, anh mà lại muốn cùng với một tên hai lúa phân cao thấp sao?

Có lẽ là biết tên thanh niên chuẩn bị động thủ hành hung Bùi Đông Lai, một cô gái ăn mặc gợi cảm từ trên xe đi xuống, ngạo mạn liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái cảm giác giống như cùng Bùi Đông Lai động thủ là một việc là rất hạ đẳng.

Đối với rất nhiều nam nhân mà nói, bọn hắn rất thích ở trước mặt nữ nhân mà thể hiện.

Tên thanh niên trước mặt này cũng vậy.

Nguyên bản chứng kiến Bùi Đông Lai dừng bước lại, không chút sợ hãi nhìn hắn, hắn theo bản năng đi chậm lại.

Lúc này nghe thấy nữ nhân của hắn nói như thể lại càng như đổ dầu vào lửa, hắn càng thêm nổi giận:

- Ngươi giả câm điếc với lão tử phải không?

- Nơi này hình như là bãi đỗ xe không phải là khu đua xe.

Bùi Đông Lai nheo mắt lại ôn hòa nói.

- Ta là hai lúa thì sao, ngươi cảm thấy như vậy không được à?

Bùi Đông Lai lúc này mới mở miệng, không đợi tên thanh niên mở miệng, cách ăn mặc của hắn rõ ràng cũng làm cho cô gái kia có chút khó chịu, ở nàng Bùi Đông Lai thật sự không có cảm giác giống như nhân dân ở tầng chót.

- Trời hắn đích thực là có biết xấu hổ hay không.

Cô gái mở miệng lần nữa, làm cho tên thanh niên ở một bên hoàn toàn nổi giận, khi nói chuyện cũng tiến tới gần chỗ Bùi Đông Lai.

- Ngươi muốn tìm cái chết ta liền thành toàn cho ngươi.

Bùi Đông Lai tuy rằng cảm thấy tên thanh niên này không nên ở đây mà phóng xe nhanh như vậy, nhưng lại cảm thấy cùng với tên thanh niên này dây dưa không có ý nghĩa, hiện giờ thấy tên thanh niên này như vậy cũng là bởi vì có nữ nhân ở bên cạnh hormone giống đực cần chỗ phát tiết, thế nên mới muốn động thủ với mình, lập tức nheo mắt lại, bỏ ba lô xuống.

Bên tai vang lên tiếng Bùi Đông Lai nói, đồng thời nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai, tên thanh niên theo bản năng đi chậm lạimà cô gái bên cạnh hắn theo bản năng nhìn thấy Bùi Đông Lai đứng ở phía trước giữ chặt tay tên thanh niên, chột dạ nói:

- Chồng, quên đi, cùng tên hai lúa này phân cao thấp thật sự rất mất mặt, chúng ta đi thôi.

- Tên hai lúa, mẹ nó sau này đi đường chú ý một chút, nếu không bị người ta đâm chết bồi thường ngươi mấy chục vạn cũng không có mạng mà hưởng đâu.

Nhìn tư thế muốn động thủ cảu Bùi Đông Lai cũng làm cho tên thanh niên trong lòng có chút chột dạ, bất quá ở trước mặt nữ nhân, nhất là trước mặt mỹ nữ, hắn phải cố ra vẻ không sợ, hắn một bên vừa đi một bê còn không quên hướng tới Bùi Đông Lai mắng.

Ba!

Không trả lời mà Bùi Đông Lai Bước lên phía trước.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bước một bước lên phía trước, tro bụi trên đất văng khắp nơi, thanh âm như sấm rền, tên thanh niên biết đụng phải tấm sắt cứng, sắc mặt điên cuồng biến đổi, như chuột thấy mèo, kinh hoàng mở cửa xe nhảy lên.

A…

Cùng lúc đó cô gái cũng bị hành đông của Bùi Đông Lai làm cho hoảng sợ, chiếc giày cao gót dưới chân vừa lệch, ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tên thanh niên vốn nghĩ cô gái có thể bước nhanh lên xe bọn hắn có thể nhanh ròi khỏi nơi này, lúc này nhìn thấy cô gái ngã nhào trên mặt đất thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi, nhịn không được hô to:

- Lên xe!

- Chồng, em bị trật chân rồi..

Cô gái ngồi dưới đất, đưa tay vuốt chân, mang theo vài phần khóc nức nở nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tên thanh niên nghe thấy cô gái nói vậy lại quay sang nhìn Bùi Đông Lai thấy hắn không có tiếp tục đi tới, mới cố gắng xuống xe kéo cô gái lên.

- Ngươi dám xuống xe ta cắt đứt một chân của ngươi.

Bùi Đông Lai thấy tên thanh niên chuẩn bị xuống xe, mở miệng lần nữa, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không thể nghi ngờ.

- Tên hai lúa ngươi….

Tên thanh niên một chân vừa đặt xuống mặt đất, ngạc nhiên nghe thấy Bùi Đông Lai nói như thế, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt cũng không dám kêu gào như trước kia.

- Không tin chúng ta thử xem.

Bùi Đông Lai nói xong từ từ đi tới chỗ tên thanh niên.

- Tiểu Tạp chủng ngươi giỏi lắm, ngươi chờ đó cho ta.

Mắt thấy Bùi Đông Lai lại đi tới, tên thanh niên bị dọa biến sắc, vội vàng co chân lên, đóng của xe chuẩn bị nổ máy rời đi.

- Chồng…chồng..!

Cô gái thấy tên thanh niên mặc kệ nàng chuẩn bị rời khỏi, sợ tới mức hoa dung thất sắc, thét chói tai không dứt.

- Ông…ông!

Tên thanh niên không dám dừng lại, mà bỏ lại cô gái một mình, hốt hoảng mà chạy.

- Ngươi ngươi muốn làm gì? Không được đến đây, ngươi dám đến đây ta sẽ gọi cảnh sát!

Tên thanh niên vừa đi cô gái theo bản năng liền nghĩ tới điều gì, bị dạo tới mức sắc mặt trở lên xanh nhợt hai tay che trước ngực, liên tiếp lùi vè phía sau.

- Có cho ta cũng không thèm loại như ngươi.

Bùi Đông Lai xoay người xách ba lô lên, đi nhanh rời đi, từ đầu đến cuối không có liếc mắt nhìn cô gái kia một cái chỉ có lời nói châm chọc vang lên.

Bên tai quanh quẩn tiếng nói hết sức vũ nhục của Bùi Đông Lai, nhìn thân ảnh cao ngạo của Bùi Đông Lai cô gái tức giận đến cả người run rẩy, lại không dám mở miệng chửi lại.

Tương phản, miệng của nàng kẹp đến so với hai chân còn nhanh...