Ban đêm khi ánh trăng lên cao, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào tiểu khu, trong tiểu khu một mảnh tối đen cùng với yên tĩnh.
Mặc dù là ban đêm 11h, phần lớn mọi người trong tiểu khu đều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có một số ít hộ gia đình còn bật đèn.
Trong đó bao gồm cả phòng của Bùi Đông Lai.
Trong phòng, Bùi Đông Lai cởi trần, ngồi ở trên chiếc bàn cũ đơn sơ, nghiêm túc giải đề Lý.
Tuy rằng lần thi thử này hắn đạt được 718, gây náo động cho cả Trầm Thành Nhất Trung nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không hài lòng đối với bản thân của mình.
Ở trong kế hoạch của hắn thì Lý phải đạt được max điểm chứ không phải chỉ 294 điểm.
Bởi vì không hài lòng cho nên trong vòng một tháng kế tiếp, Bùi Đông Lai phần lớn dùng tinh lực của mình để giải những đề Lý.
Trừ môn Lý ra thì Anh ngữ cũng là một trong những môn mà hắn chiếu cố nhất.
- Xem ra chính mình đã xem nhẹ phần căn bản rồi, kế tiếp cần phải tốn chút tâm tư để cũng cố lại kiến thức quan trọng mới được.
Sau khi đem những sai lầm trong đề Lý sửa lại thì Bùi Đông Lai lại ôn tập lại một lần từ đầu cho tới đuôi.
"Cót két."Lúc Bùi Đông Lai đang lẩm bẩm một mình thì cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Vũ Phu mang một chén cháo nóng tiến vào phòng, mùi thơm tỏa ra khắp nơi trong phòng.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu đi vào thì trong lòng của Bùi Đông Lai không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, đồng thời buông bút xuống, cười mắng:
- Qua tử ngốc, không phải đã nói cho ngươi rồi sao? Buổi tối con không đói bụng, người không cần phải mang cháo cho con làm gì.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô cũng không nói gì, chẳng qua là cũng bưng chén cháo đến trước người Bùi Đông Lai.
- Qua tử, lát nữa ngươi đi ngủ đi, không cần quan tâm đến con, con làm xong bài thì sẽ vào ngủ.
Thấy được chén cháo bốc lên hương thơm ngào ngạt thì Bùi Đông Lai lập tức liền muốn ăn nhưng mà hắn cũng không có ăn vội, trước tiên mở miệng nói nhẹ với Bùi Vũ Phu một tiếng.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Bùi Đông Lai biết, ở trong vòng hai tháng qua thì đêm nào Bùi Vũ Phu cũng làm cháo cho hắn ăn hơn nữa mỗi ngày cũng chờ sau khi hắn đi vào giấc ngủ rồi thì Bùi Vũ Phu mới chợp mắt.
- Chú ý thân thể.
Bùi Vũ Phu cười cười.
Bùi Đông Lai đắc ý ngẩng đầu lên nói:
- Hiện tại mỗi sáng sớm còn đều chạy bộ, đứng tấn, còn luyện tập 《 dẫn thể thuật 》, thân thể cũng khỏe hơn, người không cần phải lo lắng.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, trong lòng của Bùi Vũ Phu liền hiện ra một cái suy nghĩ:
" Cần phải dạy công phu cho Bùi Đông Lai"Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, cuối cùng lại bị Bùi Vũ Phu bác bỏ.
Ở hắn xem ra, hiện giờ Bùi Đông Lai đang tập trung thi tốt nghiệp trung học thì không nên phân tâm vào việc khác, hết thảy chờ sau khi thi vào Đại học rồi thì hãy nói.
- Đi ngủ sớm một chút.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai ăn hết cháo thì Bùi Vũ Phu cầm lấy chén không, do dự một chút rồi nhịn không được vẫn dặn dò một câu, trước ngày 1-5 thì mỗi ngày Bùi Đông Lai đều ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng mà kể từ ngày hôm qua thì hắn chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, năm giờ sáng đã rời khỏi giường.
- Yên tâm đi Qua tử, con sẽ không sao đâu.
Bùi Đông Lai cười hắc hắc, cũng không có đem lời nói của Bùi Vũ Phu để vào trong lòng.
Bùi Vũ Phu biết rõ nhiều lời vô ích cho nên cũng không nói gì nữa, âm thầm thở dài rời đi.
- Cha, thực xin lỗi, bởi vì sợ người lo lắng cho nên con không đem chuyện tình của Tiêu Phi nói ra cho người biết nhưng xin người hãy yên tâm, con có thể gánh vác được.
Nhìn bóng lưng của Bùi Vũ Phu rời đi thì Bùi Đông Lai không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, tự nhủ trong lòng, hắn liền nhớ lại vẻ mặt không coi ai ra gì của Nạp Lan Minh Châu thì hay tay liền nắm chặt lại với nhau:
- Nạp Lan Minh Châu, đúng vậy ngươi là Trạng Nguyên, nhưng mà ta sẽ cho ngươi biết rằng, Trạng Nguyên cũng phải có chỗ khác biệt.
Sau đó, Bùi Đông Lai thả lỏng hai bàn tay ra, tiếp tục ôn tập.
Theo ý nào mà nói thì chỗ ở của cha con Bùi Vũ Phu rất khác so với Nạp Lan sơn trang ở ngoại thành Đại Liên, chỗ này so với hoàng cung thì cũng không có gì khác nhau.
Ban đêm Nạp Lan sơn trang lộ ra vẻ yên tĩnh, trong sơn trang các toà biệt thự xa hoa nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm cuối, phía tây sơn trang có một hồ nhân taọ, trên đó có một hành lang thật dài, đèn đuốc sáng trưng, tựa như tiên cảnh.
Trên hành lang, trong đình Nạp Lan Trường Sinh đang ngồi trên ghế đá nắm lấy cái tẩu thuốc mà hút.
Nạp Lan Minh Châu ngồi đối diện với hắn.
Đêm nay Nạp Lan Minh Châu cũng không có giống như lúc trước mặt đồ model mà thay vào đó là nàng mặc mộ bộ sườn xám, sườn xám này được may từ tơ tằm thượng đẳng, mặc vào chẳng những có phong cách cao quý mà ngoài ra còn có cảm giác mát mẻ nữa.
- Minh Châu, con có thể thừa dịp vào ngày 1-5 đi Trầm Thành vấn an Bùi thúc thúc cùng với Đông Lai đệ đê, cha cảm thấy rất vui mừng.
Nhẹ nhàng phun ra một hơi khói, Nạp Lan Trường Sinh vươn tay, cưng chiều vuốt ve đầu Nạp Lan Minh Châu một chút.
Sau khi Nạp Lan Minh Châu rời khỏi Trầm Thành thì cũng không trở lại Yến kinh mà là quay về Đại Liên.
Mà sau khi trở về nhà thì Nạp Lan Minh Châu liền đem chuyện mình đi tìm cha con Bùi Vũ Phu nói lại cho Nạp Lan Trường Sinh nghe.
Nhưng mà.
Đối với chuyện từ hôn thì Nạp Lan Minh Châu cũng không nói tới một chữ.
Điều này làm cho Nạp Lan Trường Sinh cảm thấy hết sức vui mừng!
Bởi vì, Nạp Lan Trường Sinh luôn luôn lo lắng Nạp Lan Minh Châu tâm cao khí ngạo sẽ xảy ra mâu thuẫn đối với hôn ước, thậm chí Nạp Lan Minh Châu còn sẽ làm ra hành động quá khích.
Bỏi nếu như là vậy thì câu nói
"Nạp Lan gia từng bất nhân, sau này tuyệt đối sẽ không bất nghĩa" của hắn nói với Bùi Vũ Phu sẽ trở thành chuyện cười.
- Cha, Bùi thúc thúc là trưởng bối của con hơn nữa lại có ân đối với Nạp Lan gia, con đi vấn an người là chuyện cần phải làm.
Vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu nhu thuận nói.
- Ừh.
Nạp Lan Trường Sinh vui mừng gật đầu, sau đó lại nhớ đến cái gì đó, hứng thủ hỏi:
- Đúng rồi Minh Châu, có gặp được Đông Lại thì cảm giác Đông Lai là một người như thế nào?
- Đông Lai đệ đệ rất tốt.
Nạp Lan Minh Châu cố gắng đè nén cảm giác chán ghét ở trong nội tâm, mỉm cười nói:
- Tuy rằng một năm trước xảy ra biến cố nên Đông Lai đệ đệ đã thất bại, bất quá gần đây nghe nói đệ ấy đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, con nghe nói trong vòng hai tháng qua thì đệ ấy đã liều mạng vào học tập. Theo con thấy thì nhất thời sảy chân cũng không là việc gì to tát cả, vấn đề chính là có thể đứng lên mà đi tiếp.
- Minh Châu, con có ý nghĩ như vậy thì cha thật cao hứng.
Nạp Lan Trường Sinh nói:
- Tuy rằng Đông Lai xuất thân từ bần hàn nhưng mà dù sao thì hắn cũng là con của Bùi Vũ Phu và Vãn TÌnh, các phương diện còn lại sẽ không tệ.
- Dạ.
Nạp Lan Minh Châu mỉm cười gật đầu, vẻ chán ghét trong lòng càng tăng lên.
- Tốt lắm, thời gian không còn sơm nữa, con đi ngủ đi, ngày mai còn phải trở lại Yến kin nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nạp Lan Trường Sinh phun ra một ngụm khói rồi nói.
- Biết rồi thư cha.
Nạp Lan Minh Châu đứng dậy, nhu thuận nói:
- Người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nạp Lan Trường Sinh gật đầu, phất tay ý bảo Nạp Lan Minh Châu rời đi.
Nạp Lan Minh Châu không nói lời vô ích, xoay người rời đi.
Dưới ánh đèn, nụ cười trên khuôn mặt nàng liền biến mất thay vào đó chính là vẻ khinh thường.
- Bùi Vũ Phu đã biến thành một tên tài xế taxi, huống chi là hắn? Phế vật cuối cùng vẫn là phế vật.
Khóe miệng Nạp Lan Minh Châu nở lên một nụ cười khinh thường, bộ dạng này so với lúc ngồi ở bên cạnh Nạp Lan Trường Sinh thì quả thực là giống hai người khác nhau.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Đạo lý này nàng không hiểu.