Rạng sáng lúc 2h, nhìn khu nhà giàu so với ban ngày có vẻ càng thêm lạnh lẽo. Khu nhà giàu lớn như vậy nhưng chỉ có một vài toà biệt thự sáng đèn, trong đó có cả biệt thự Đông Phương Lãnh Vũ hơn cả trăm triệu kia.
Trong biệt thự, Liễu Nguyệt mặc áo ngủ, bưng một ly rượu vang đỏ, đứng trên ban công, tầm mắt hướng về phía cổng vào trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dưới ánh trăng, mái tóc dài phiêu dật tuỳ ý choàng trên vai, trên khuôn mặt mỹ lệ vẻ lãnh mạc thường ngày đã không thấy đâu, mà thay vào đó vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Dần dần, Liễu Nguyệt nhìn kỹ hai đạo đèn xe xuất hiện ở lối vào của khu nhà giàu, ầm ầm thanh âm phá tan sự im lặng của đêm tối.
Thấy như vậy, Liễu Nguyệt dường như cái gì cũng đã minh bạch, từ trong suy tư lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ngửa cổ rồi một hơi đem ly rượu đỏ uống sạch.
Mấy phút sau, cỗ xe Aston Martin one-77 chậm rãi chạy vào biệt thự.
- Tại sao tiểu cô đã trở lại?
Trong ôtô, Đông Phương Lãnh Vũ nhìn lên trên ban công thì thấy Liễu Nguyệt, trong lòng hắn không khỏi lộ ra vẻ thập phần buồn bực.
Bên tai vang lên lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai hiểu được sỡ dĩ Liễu Nguyệt quay trở lại đây, chắc hẳn là đã nhận được tin gì đó.
Đồng thời, Bùi Đông Lai cũng biết chuyện đêm nay có thể giấu diếm những người khác, nhưng nếu muốn giấu Liễu Nguyệt thì e là ít có khả năng thực hiện được.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không che không dấu, trực tiếp xuống xe, chủ động hướng về phía ban công mỉm cười chào hỏi:
- Liễu tỷ muộn như vậy còn chưa ngủ?
- Uh
Trên ban công, Liễu Nguyệt nhìn Bùi Đông Lai thân mặc đấu phục, mỉm cười gật đầu:
"- Đang chờ các ngươi.
Nghe được trong lời nói, Đông Phương Lãnh Vũ tựa hồ có thể đoán được Liễu Nguyệt chắc nghe được tin tức gì đó, không khỏi liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, cảm giác kia giống như đang nói: "Đông Lai ca, nếu tiểu cô hỏi ta ta nói như thế nào?"
- Liễu tỷ, ta về phòng trước, ngày mai gặp.
Bùi Đông Lai không để ý đến Đông Phương Lãnh Vũ, giọng nói hạ xuống, thẳng hướng phòng mình mà đi.
Thái độ của Bùi Đông Lai làm cho Đông Phương Lãnh Vũ đầu tiên là một trận lập lờ nước trôi, sau đó hắn tựa hồ hiểu được, nụ cười của Liễu Nguyệt hướng từ ban công vào đại sảnh của biệt thự.
- Tiểu cô làm sao lại còn không ngủ a?
Bước vào đại sảnh, thấy Liễu Nguyệt mặc áo ngủ từ lầu hai đi xuống, biết rõ còn cố hỏi.
Liễu Nguyệt không trả lời ngay, mà rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó đi đến đối diện Đông Phương Lãnh Vũ ngồi xuống, thản nhiên hỏi:
- Khuya hôm nay chơi có vui không?
"Ak..."
Đối mặt với câu hỏi của Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ theo bản năng phấn khích muốn nói cho đã, nhưng rất cứng rắn nhịn được, cười xấu hổ.
- Nếu ta đoán không sai, đêm nay cháu có thể thắng Tôn Vệ Đông cùng Hàn Quốc xe Vương đồ đệ, vốn là chủ nhân tới giúp cháu a?
Liễu Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, ngữ khí phức tạp nói:
- Mặt khác cái gọi là xe Vương thần bí, cũng sẽ là của sư phụ cháu, kỳ thật cũng là Đông Lai, hắn che giấu thân phận tham gia trận đấu, hơn nữa làm cho Khang Tử Kiện cùng Thôi vĩnh Tinh bị chết trong trận đấu.
- Tiểu cô, cô cũng không biết kỹ thuật lái xe Đông Lai đại ca thực sự rất giỏi.
Có lẽ là biết không thể giấu Liễu Nguyệt nên Đông Phương Lãnh Vũ không giả bộ, vẻ mặt xúc động nói:
- Thần mã Khang Tử Kiện cùng Thôi Vĩnh Tinh ở trước mặt ca ấy chính là cặn bã. Theo cháu thấy, cho dù được mệnh danh là xa vương ở Bắc Mỹ cũng nhất định không có khả năng thắng Đông Lai ca.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đông Phương Lãnh Vũ, Liễu Nguyệt không nói gì nữa.
Đúng như Đông Phương Lãnh Vũ suy nghĩ, Liễu Nguyệt khi hắn cùng Bùi Đông Lai trở về biệt thự, cơ hồ cũng đã khẳng định suy đoán trong lòng.
Bởi vì…Nàng thông qua video của biệt thự, biết được Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ nửa đường đã trở lại một lần, hơn nữa Bùi Đông Lai còn đổi lại đấu phục, mà vừa rồi Bùi Đông Lai xuống xe như củ vẫn mặc đấu phục, nên nàng càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
- Tiểu cô, chẳng những Đông Lai ca có thành tích học tập ngưu bài, có một người bạn gái đẹp như tiên, hơn nữa lại được lão quái vật thu làm đồ đệ, kỹ thuật lái xe cũng là siêu cấp.
Mắt thấy Liễu Nguyệt không nói lời nào, Đông Phương Lãnh Vũ tò mò hỏi han:
- Ca ấy rốt cuộc là ai?
- Từ nay về sau, cháu cần phải học tập nhiều cùng Đông Lai, hơn nữa cháu phải đối đãi với hắn như một ca ca."
Liễu Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, thông qua chuyện đêm nay, nàng cơ hồ có thể khẳng định Bùi Đông Lai là con trai của Bùi Vũ Phu.
Ân??
Ngạc nhiên trước lời nói của nàng, Đông Phương Lãnh Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Bùi Đông Lai biết sở thích của Đông Phương Lãnh Vũ, bởi vì sùng bái kỹ thuật lái xe của Bùi Đông Lai, nên Đông Phương Lãnh Vũ hiện giờ coi Bùi Đông Lai như bằng hữu duy nhất của mình.
Mà Liễu Nguyệt vừa rồi lại muốn hắn coi Bùi Đông Lai giống như ca ca….
- Tiểu cô, cô…..
Sau vài phút ngây người, Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt khiếp sợ, hắn thật sự không hiểu vì sao Liễu Nguyệt lại làm như vậy, trong ký ức của hắn, từ khi phụ thân hắn qua đời, thái độ của Liễu Nguyệt đối với hắn cùng Uyển Nhi không biểu hiện ra ngoài, cơ hồ xa ngàn dặm.
- Có một số việc sau này cháu sẽ biết"
Vừa rồi Liễu Nguyệt vốn định nói cho Đông Phương Lãnh Vũ chuyện của phụ thân Đông Phương Lãnh Vũ cùng Bùi Vũ Phu, nhưng lại cảm thấy nhất thời không thể nói, vả lại Bùi Đông Lai đến Đông Hải, chưa có nói rõ thân phận, cũng không có lời chào hỏi, điều này làm cho nàng không đoán được Bùi Đông Lai là có ý gì.
Dưới tình hình này, nàng nghĩ không nên làm gì, cứ thuận theo tự nhiên.
Bời vì, nàng có một vạn lý do để tin tưởng, nam nhân từng được xưng là Vũ Thần, nếu làm như vậy, ắc hẳn là có dụng ý.
- Ak…được.
Mặc dù, Liễu Nguyệt không nói rõ thân phận Bùi Đông Lai nhưng là hắn hoàn toàn có thể khẳng định, thân phận của Bùi Đông Lai thật không đơn giản.
- Mặt khác, cháu không cần chủ động đến hỏi gia thế của Đông Lai ca, ngoài ra cháu không cần phải thay đổi thái độ đối với hắn, cứ giả bộ cái gì cũng không biết.
Liễu Nguyệt mới vừa nghĩ nghĩ, lại dặn dò một câu.
Đông Phương Lãnh Vũ khoát tay:
- Tiểu cô, cô quá lo lắng rồi, cháu hiện tại cùng Đông Lai ca vô cùng thân thiết, đêm nay cháu cùng Đông Lai ca dùng một trăm ngàn thắng đến hai triệu bốn trăm, Đông Lai ca trực tiếp cầm một nửa đưa cho cháu.
Nghe lời nói cùng nhìn điệu bộ của Đông Phương Lãnh Vũ, Liễu Nguyệt trong lòng không khỏi cười khổ.
Theo nàng thấy, chỉ cần cái kia đã từng khinh thường ý nguyện của Bùi Vũ Thần thì tiền đối với Bùi Đông Lai chẳng qua chỉ là một con số mà thôi.
Bùi Đông Lai không ngờ rằng hành động đêm nay của hắn đã là chứng thật cho nghi vấn trong lòng Liễu Nguyệt, hắn càng không biết, Liễu Nguyệt cùng Bùi Vũ Phu có quan hệ.
Sau khi trở lại phòng, hắn thay quần áo, tắm táp sạch sẽ, sau đó suy nghĩ về chuyện đêm nay.
Hồi tưởng lại, Bùi Đông Lai mơ hồ cảm thấy được, một ít hoàn cảnh đặc thù có thể làm cho hắn cùng Tiêu Phi dung hợp.
Ví dụ đêm nay, hắn ngồi trong Aston martin one-77, bởi vì Đông Phương Lãnh Vũ đua xe mà dung hợp Tiêu Phi, nhưng không ngờ trí nhớ của Tiêu Phi lại có phương diện đua xe này, mà không phải tầm thường chút nào, kỹ thuật siêu hạng.
Nếu như mình cùng người khác luận bàn võ công thì coi như không thể trực tiếp dung hợp trí nhớ của Tiêu Phi về võ, nhưng là có thể tăng nhanh dung hợp.
Có vết xe đổ, Bùi Đông Lai cảm thấy loại khả năng này rất lớn.
Điều này không khỏi làm hắn mơ hồ có chút hưng phấn.
Phấn khích, Bùi Đông Lai âm thầm quyết định, ngày mai cùng Đông Phương Lãnh Vũ thương lượng một phen, xem có thể hay không cùng hai tên bảo tiêu của Đông Phương Lãnh Vũ tỷ thí.
Bởi vì, đối với toàn bộ trí nhớ cùng năng lực của Tiêu Phi, hắn để ý nhất chính là phương diện võ thuật của Bùi Vũ Phu bởi vì sức mạnh nghịch thiên, là một tay cao thủ, mạnh mẽ làm hắn ấn tượng sâu sắc.
Hắn nhìn ra được hai gả bảo tiêu đã từng luyện qua, thực lực không tâm thường, nếu có thể cùng đối phương tỷ thí thì không cần nói thực lực của mình sẽ tăng lên bội phần, thế mới nói dung hợp Tiêu Phi cũng có chỗ tốt rất lớn.
Quyết định xong, Bùi Đông Lai lại liên tục thở sâu ba cái, bình ổn tâm tình một chút,sau đó lấy kinh tế học ra nhìn lại một chút.
Cùng lúc đó.
Liễu Nguyệ mới vừa cùng Đông Phương Lãnh Vũ nói chuyện với nhau xong, đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, tiểu La Lỵ Đông Phương Uyển Nhi chỉ mặc một cái phim hoạt hình Tiểu Nội Nội, cái dáng ngủ hiện lên chữ nhân, giống như một chú tiểu miu nhỏ say ngủ.
Cho tới nay, tiểu La Lỵ Đông Phương Uyển đều có cái bộ dạng như thế mỗi khi ngủ, đều là đầu hướng choáng đầu, chờ ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì bộ dạng ngang ngủ vẫn y nguyên.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc Liễu Nguyệt đi vào phòng, Uyển Nhi đã xoay một góc chín mươi độ không lệch một chút, nằm ngang chung thuỷ choáng hết ở giữa, nhưng vẫn hồn nhiên không biết gì.
Thấy như vậy, Liễu Nguyệt vẫn luôn khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần cưng chiều, nàng cười khổ tiến lại, ôm lấy Uyển Nhi sửa lại tư thế ngủ.
Làm xong, nàng không lập tức ngủ, mà đi đến cửa sổ, theo bản năng ánh mắt hướng về phía phòng của Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ca, ca từng nói với ta,Vũ Thần đưa cho huynh muội chúng ta tất cả, là cha mẹ của chúng ta, chúng ta nhất định phải hết lòng báo đáp hắn."Nhìn thấy phòng Bùi Đông Lai vẫn còn sáng đèn, Liễu Nguyệt trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt thương cảm:
"Ca, ca thậm chí trước khi chết cũng nói, cả đời này bị cha mẹ vứt bỏ, ca có oán hận nhưng lại không tiếc nuối, tiếc nuối duy nhất chính là mười tám năm trước, Vũ Thần gặp biến cố ca vội vàng muốn giúp nhưng ngay cả một cơ hội cũng không có.""Ca, Vũ Thần xuất sơn, con trai của hắn cũng đã tới Đông Hải, hơn nữa lại vào nhà chúng ta.""Ta không biết Vũ Thần vì sao lại biệt tích, mười tám năm sau lại xuất sơn, ta cũng không biết, nếu con trai của Vũ Thần đã tới Đông Hải, Vũ Thần vì sao ngay cả tiếp đón cũng không nói một tiếng. Nhưng theo ta nghĩ, nếu Vũ Thần một lần nữa xuất sơn, khẳng định là có dụng ý của hắn.""Ta lại không dám hỏi con của Vũ Thần, cũng không dám đi tìm Vũ Thần. Bởi vì, ta cảm thấy được trước khi Vũ Thần xuất hiện, ta không nên làm gì cả, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.""Ca, lúc này không giống ngày xưa nữa, chúng ta cũng đã có được rất nhiều đồ vật này nọ, cho nên, ta nghĩ, chúng ta mới có thể báo đáp Vũ Thần, cho dù Vũ Thần muốn chúng ta cùng vào sinh ra tử, thì chúng ta cũng có thể ra vài phần lực!"Nói tới đây, Liễu Nguyệt không khỏi đôi mắt mơ hồ phiếm hồng:
"Ca... Ca có thể yên nghỉ rồi."Giọng nói hạ xuống, Liễu Nguyệt nhắm đôi mắt đã phiếm hồng lại, trong đầu không khỏi xuất hiện bóng dáng một nam nhân vĩ ngạn.
Liễu Thần.
Một cái tên từng một thời hô phong hoán vũ từ Đông Hải cho đến vùng tam giác Trường Giang.
Đông Phương.
Cái này vốn là do Vũ Thần ban cho hắn.