Đây là lần đầu tiên Thanh Phong thấy Diệp Khiêm phát hỏa lớn như vậy, hơn nữa không giống như là đang nói giỡn, không khỏi có chút sửng sốt, hắn không dám cùng Diệp Khiêm trêu chọc nữa, cuống quít lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại. Tuy hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Diệp Khiêm vội vã muốn chạy về thành phố Thượng Hải như vậy, đã nói lên bên thành phố Thượng Hải nhất định đã xảy ra chuyện đại sự gì rồi, nếu không Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không phát hỏa lớn như vậy.
Chỉ là, Thanh Phong có chút không rõ ràng cho lắm, hiện tại thành phố Thượng Hải có thể nói là bị Nanh Sói chế tạo thành thùng sắt rồi, làm sao có thể xuất hiện chuyện đại sự gì? Huống hồ, nơi đó còn có Jack tọa trấn, chắc có lẽ sẽ không xảy ra sơ suất gì mới đúng a. Điểm ấy Thanh Phong vẫn rất tin tưởng Jack, năng lực làm việc của Jack Thanh Phong hết sức rõ ràng, với tư cách là quân sư Nanh Sói, Jack có trí tuệ mà người bình thường khó có thể so sánh được, bên trong Nanh Sói rất nhiều chuyện đều là do Jack tự mình làm kế hoạch.
Thành phố Thượng Hải, chẳng những có Jack tọa trấn, còn có công ty bảo an Thiết Huyết ở nơi đó. Trọng yếu hơn là, thành phố Thượng Hải còn có Vương Hổ, là người tiếp chưởng Hồng Môn cùng Thanh bang đây là thế lực mà Diệp Khiêm mới nâng đỡ lên. Vậy chuyện gì đang xảy ra tại thành phố Thượng Hải, có kẻ đui mù nào dám đắc tội Nanh Sói sao?
Trong lòng có đủ loại nghi hoặc, nhưng Diệp Khiêm đã không nói gì, thì hắn cũng không nên hỏi, huống hồ lúc này mà truy hỏi thì quả thật là tìm mắng. Dù sao cũng không vội nhất thời, chỉ cần đến thành phố Thượng Hải thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Thanh Phong không dám chần chờ nữa, cuống quít gọi điện thoại đặt vé máy bay.
Sau khi đặt xong vé máy bay, Thanh Phong cuống quít gọi điện thoại cho Diệp Khiêm. Điện thoại vừa mới bắt máy, Thanh Phong đã nói: "Lão đại, vé máy bay đã đặt được rồi, 12h tối nay có chuyến bay bay tới sân bay quốc tế Phố Đông thành phố Thượng Hải."
"Tốt, mày tự đi tới sân bay trước đi. Lát nữa tao sẽ tự mình đi tới sân bay." Nói xong, Diệp Khiêm cũng không đợi Thanh Phong trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi, từ nơi này đến sân bay tối thiểu cũng phải hơn một giờ, Diệp Khiêm không dám chần chờ, cuống quít hướng dưới lầu đi đến.
Âm thanh quát mắng vừa rồi của Diệp Khiêm, An Tư nghe rất rõ ràng, hiện tại lại thấy hắn có bộ dạng hấp tấp vội vàng như thế, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Khiêm, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không? Mới vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?"
Diệp Khiêm cũng không có tâm tình cùng bà trò chuyện, chỉ nhìn bà một cái, nói: "Xảy ra chút việc, đêm nay con phải đi rồi. Đợi chuyện này xử lý xong, con sẽ trở lại thăm mẹ và em. Tiểu Văn, nhớ chăm sóc cho mẹ." Nói xong, Diệp Khiêm cũng không đợi An Tư trả lời, liền trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
An Tư cùng Diệp Văn không khỏi giật mình tại chỗ, hiển nhiên là bị thái độ của Diệp Khiêm khiến cho có chút mờ mịt. Bất quá bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi tới bên ngoài biệt thự, nhìn thân ảnh của Diệp Khiêm biến mất trong bóng đêm.
Suy nghĩ của Diệp Khiêm quả thật có chút hỗn loạn, sau nghe tin lão tía bị bệnh tâm trạng của hắn cảm thấy vô cùng tồi tệ. Diệp Khiêm không phải làm bằng sắt, hắn cũng có uy hiếp của mình, bệnh tình của lão tía bỗng nhiên trở nên nguy kịch khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận. Hắn đã nói là muốn hảo hảo hiếu thuận lão tía, nhưng hắn đã làm được chuyện gì? Hắn không thể thường xuyên ở bên cạnh lão tía, vậy mà hắn cũng dám nói là sẽ hiếu thuận lão tía.
Nghĩ tới những chuyện này, nước mắt của Diệp Khiêm ngăn không được liền chảy xuống. Đây là lần thứ ba Diệp Khiêm khóc, ai nói nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống? Diệp Khiêm cũng là người có tình cảm, nhìn thấy thân nhân mà hắn yêu quý nhất bị bệnh nguy kịch, hắn sao có thể không khóc cho được. Lần thứ nhất hắn khóc, đó là lúc hắn nhìn thấy Ngô Hoán Phong toàn thân máu tươi, cầm lấy Huyết Lãng trộm từ nhà bảo tàng nước Anh trở về, đem Huyết Lãng đưa tới trước mặt Diệp Khiêm. Lần thứ hai, là sau khi trải qua tám năm kiếp sống lính đánh thuê trở lại Hoa Hạ, lúc tại bệnh viện nhìn thấy lão tía. Lần thứ ba, là hiện tại. Trong bóng đêm đen như mực, Diệp Khiêm càng cảm thấy thương cảm, nước mắt ngăn không được liền chảy xuống.
Bắt một chiếc taxi, hướng sân bay chạy tới. Trên đường đi, Diệp Khiêm không ngừng thúc giục lái xe tăng tốc. Lái xe là người đã gặp đủ loại người, nên hắn có thể từ trên khuôn mặt của Diệp Khiêm nhìn ra sự sốt ruột của Diệp Khiêm, huống chi, trên khóe măt của Diệp Khiêm còn có nước mắt, hắn cũng đoán được nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất hướng sân bay chạy tới.
Lúc đến sân bay thì đã là 11h30 tối. Thanh Phong đã đến sân bay, đang ở cửa ra vào sân bay chờ hắn, nhìn thấy Diệp Khiêm, Thanh Phong cuống quít đi lên nghênh đón. Lúc nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm từ trong xe đi ra, trên mặt hắn còn có nước mắt tồn đọng, dưới ngọn đèn chiếu xuống càng phát ra rõ ràng, không khỏi có chút sửng sốt. Trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Lão đại khóc? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Bất quá, hắn cũng không dám hỏi, lấy ra vé máy bay, đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, mọi thủ tục đã làm xong hết rồi."
"Ừ!" Diệp Khiêm gật gật đầu, nhận lấy vé máy bay, nói: "Thanh Phong, vừa rồi thật xin lỗi, tao nói chuyện có chút quá mức, mày chớ nên để ý."
"Không sao đâu." Thanh Phong nói, "Lão đại, đến cùng là đã phát sinh chuyện gì? Em nhìn dáng vẻ của anh..." Nói đến một nửa, Thanh Phong liền dừng lại, cũng không có nói tiếp.
Diệp Khiêm nở nụ cười đắng chát, nói: "Mày thấy tao khóc đúng không? Tao cũng là người, chẳng lẻ tao không thể khóc sao?"
Thanh Phong ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: "Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải."
"Lão tía bệnh nặng rồi, cho nên tâm tình tao có chút không tốt." Diệp Khiêm nói. Đưa tay nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Thời gian không còn sớm, chúng ta vào đi thôi."
Thanh Phong có chút ngẩn người, gật gật đầu, đi theo vào.
Nữa tiếng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, mỗi một giây một phút trôi qua, đều giống như một loại dày vò, dày vò lấy Diệp Khiêm. Diệp Khiêm có chút đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn thời gian. Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm như vậy, Thanh Phong há to miệng muốn khích lệ Diệp Khiêm, bất quá nghĩ nghĩ liền ngậm miệng lại. Hắn biết rõ tính tình của Diệp Khiêm, cho dù hắn có khuyên cũng vô dụng, không nhìn thấy lão tía, thì Diệp Khiêm vẫn sẽ không yên tâm.
Thanh Phong đi qua một bên, gọi điện thoại cho Tống Nhiên, nói cho cô biết đêm nay sẽ cùng Diệp Khiêm lên máy bay trở lại thành phố Thượng Hải. Tống Nhiên cũng không nói gì, chỉ bảo Thanh Phong chiếu cố Diệp Khiêm nhiều một chút, ngày mai cô sẽ tới sân bay đón tiếp bọn họ. Thanh Phong sau khi đáp ứng, liền cúp điện thoại.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đúng giờ liền tới sân bay quốc tế Phố Đông thành phố Thượng Hải. Diệp Khiêm quả thật không biết hắn đã trải qua thời gian trên máy bay như thế nào, thật giống như linh hồn của hắn đã bị lấy hết, cả người có chút mơ mơ màng màng. Nguyên lai, cảm giác thân nhân rời khỏi mình lại đáng sợ đến như vậy.
Vừa ra sân bay, đã nhìn thấy Tống Nhiên cùng Ngô Hoán Phong đang chờ tại đó. Diệp Khiêm cũng không có tâm tình cùng bọn họ trò chuyện, nở nụ cười có chút miễn cưỡng, nói: "Chị Nhiên, sao chị lại tới đây? Lão tía thế nào?".
"Lên xe rồi nói sau!" Tống Nhiên thở dài, nói.
Thanh Phong cùng Ngô Hoán Phong ngồi ở phía trước xe, Tống Nhiên cùng Diệp Khiêm ngồi ở sau xe. Diệp Khiêm có chút nhịn không được, lo lắng thúc giục nói: "Chị Nhiên, chị nói mau a, lão tía sao rồi?"
"Tối hôm qua bệnh tình của lão tía bỗng nhiên tăng thêm, phẩu thuật suốt đêm, sáng nay mới ổn định lại. Bất quá, ý thức vẫn rất mơ hồ, không thể nói chuyện." Tống Nhiên nói, "Chị đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói lão tía chỉ còn có thể sống tối đa một tháng. Diệp Khiêm, em cũng đừng quá khổ sở, lão tía cũng không hy vọng em khổ sở."
Trong lòng Diệp Khiêm đột nhiên cảm thấy đau đớn, một tháng, lão tía chỉ còn sống một tháng. Cho dù hắn có quyền thế lớn, có nhiều tiền tài, thì thế nào? Còn không phải cũng không cứu được lão tía sao? Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Em không sao, em không sao."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu lộ kia ai cũng nhìn ra, hắn hiện tại rất khó chịu. Chỉ là, Diệp Khiêm nói như vậy, Tống Nhiên cũng không nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Diệp Khiêm, an ủi hắn.
Đã đến bệnh viện, Diệp Khiêm đứng tại cửa bệnh viện, bước chân của hắn hầu như bất động. Hắn không cách nào di chuyển bước chân của mình đi vào, hắn không cách nào tưởng tượng ra lúc nhìn thấy toàn thân lão tía cắm đầy dây ống, nằm ở trên giường bệnh hơi thở mong manh; lúc lão tía nhìn thấy hắn gian nan mở to mắt, muốn cùng hắn nói cái gì đó, nhưng lại không có cách nào hé miệng; nhìn thấy ý thức mơ hồ của lão tía, ngay cả hắn cũng không nhận ra. Nghĩ tới những chuyện này, Diệp Khiêm thật sự sợ hãi, hắn không chịu nổi chuyện như vậy.
Bọn người Tống Nhiên, Ngô Hoán Phong cùng Thanh Phong có thể lý giải tâm cảnh hiện tại của Diệp Khiêm, bởi vậy cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm sửa sang lại quần áo cùng tóc của mình, cất bước hướng trong bệnh viện đi đến. Bất kể như thế nào, hắn đều phải kiên cường, không thể để cho lão tía nhìn thấy bộ dạng thương tâm của hắn, hắn phải cười, hơn nữa còn phải cười thật tươi. Nhưng mà, lúc này, biết kiếm tiếng cười ở đâu ra.
Lúc đến cửa phòng bệnh, Diệp Khiêm nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh vui đùa của tiểu nha đầu Diệp Lâm cùng lão tía, trong đó ngẫu nhiên còn xen lẫn âm thanh của Lâm Nhu Nhu cùng Lí Hạo. Một màn trước mắt khiến cho Diệp Khiêm có chút giật mình, chỉ thấy lão tía đang ngồi ở trên giường bệnh cùng tiểu nha đầu Diệp Lâm vui đùa, có bộ dạng tinh thần rất tốt. Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, không phải nói bệnh của lão tía nguy kịch sao? Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ Lâm Nhu Nhu lừa gạt hắn? Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, Lâm Nhu Nhu tuyệt đối sẽ không lấy chuyện bệnh tình của lão tía ra đùa giỡn, giải thích duy nhất chính là bệnh tình của lão tía bỗng nhiên có chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Diệp Khiêm đột nhiên tốt lên rất nhiều, khóe miệng không tự giác hiện lên một nụ cười tươi. Cất bước đi vào trong phòng bệnh, kêu một tiếng "Lão tía", sau đó trực tiếp đi tới trước giường bệnh lão tía.
"Ba ba, ba đã trở về rồi hả? Vừa rồi con cùng gia gia có nói, chờ khi gia gia hết bệnh, Lâm nhi sẽ đi chơi Disney cùng với gia gia." Tiểu nha đầu Diệp Lâm rất vui vẻ nói. Mấy ngày nay bệnh tình của lão tía trở nên rất nghiêm trọng, hơn phân nửa đều là hôn mê, tiểu nha đầu Diệp Lâm cũng khóc không ít. Từ sau khi Diệp Khiêm thu dưỡng Diệp Lâm, trên cơ bản đều là lão tía chăm sóc Diệp Lâm, cho nên cảm tình tự nhiên là rất tốt.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Là con muốn đi chơi Disney a?" Vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt mũi của tiểu nha đầu một cái, sau đó quay đầu kéo tay lão tía, nói: "Lão tía, khá hơn chút nào không?"