Hít thật sâu một hơi, đem sự kinh ngạc mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mang đến cho hắn vừa rồi đè ép xuống dưới, Diệp Khiêm mở miệng nói: "Nói đi, có phải đã phát sinh ra chuyện gì hay không?"
"Ừ!" Nhẹ gật đầu, Nam Cung Tử Tuấn nói: "Căn cứ vào tin tức mà chúng tôi lấy được, Lôi Giang đã thông qua thành viên hội Intelligent ở Nam Mĩ mua một số lượng lớn ma túy, hiện tại số ma túy này đang trên đường vận chuyển đến Hoa Hạ."
Diệp Khiêm có chút cười cười, hết thảy đều phát triển vô cùng thuận lợi, hoàn toàn dựa theo kế hoạch của hắn phát triển. "Vậy các anh chuẩn bị làm thế nào? Lập tức áp dụng bắt người sao?" Diệp Khiêm hỏi.
"Bây giờ còn chưa được, mọi chuyện đều do thủ hạ của Lôi Giang phụ trách, hắn căn bản cũng không có tự mình tham dự. Cho dù chúng ta có đem hắn bắt lại, thì hắn cũng sẽ được phóng thích ra nhanh thôi. Vốn chúng tôi một mực theo dõi quản gia của hắn, thế nhưng mà ai ngờ quản gia của hắn lại vô duyên vô cớ đã bị giết chết ở trong nhà của mình, hiện tại chắc Lôi Giang đã tìm một người phụ trách khác, nên chúng tôi căn bản không có đầu mối gì. Muốn bắt được Lôi Giang, chỉ khi có người tang chứng mới có thể bắt được hắn, nếu không thì chỉ phí công mà thôi. Cho nên, tôi tìm Diệp tiên sinh để thương lượng một chút, nhìn xem kế tiếp nên làm như thế nào." Nam Cung Tử Tuấn chậm rãi nói.
Quản gia của Lôi Giang bị giết chết, Diệp Khiêm tự nhiên là rõ ràng, ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rời khỏi biệt thự của Lôi Giang. Lúc trước, Diệp Khiêm có chút không rõ tại sao Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại làm như vậy, bây giờ nghe Nam Cung Tử Tuấn nói như vậy, thì càng thêm mơ hồ. Hiện tại có thể khẳng định sự kiện ám sát tại Đông Nam Á không phải là do Lôi Giang thuê Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đi làm, nếu không thì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã không cần phải giết chêt quản gia của Lôi Giang rồi.
Chẳng lẽ, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng là đang muốn khích bác mâu thuẫn giữa Hoa Kiệt cùng Lôi Giang? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ cũng không có khả năng a, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không cần phải làm như vậy a, giữa hắn cùng Hoa Kiệt và Lôi Giang căn bản không có bất cứ xung đột cùng mâu thuẫn gì, nên hắn cần gì phải làm như vậy a?
Như vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, chính là giống như lời Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã nói, Nanh Sói là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép những người khác đụng tới Nanh Sói, muốn hủy diệt Nanh Sói cũng chỉ có thể do chính hắn ra tay, cho nên hắn mới ra tay đối phó Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, gián tiếp trợ giúp Diệp Khiêm giải quyết những người này sao?
Diệp Khiêm có chút thở dài, cũng không biết có phải là khả năng này hay không, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rất có thể xuất phát từ mục đích này. Chỉ là, Diệp Khiêm cũng không muốn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm như vậy. Bởi vì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe càng như vậy, lại càng nói rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã kiên định ý nghĩ trong lòng mình rồi, Diệp Khiêm thật sự không hy vọng như vậy. Lần trước tại Ai Cập, sau khi cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đại chiến sinh tử, Diệp Khiêm đã hiểu rõ ràng ý nghĩ trong lòng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rồi, hắn thật sự không hy vọng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe biến thành như vậy.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cả buổi không nói gì, còn bất chợt thở dài, Nam Cung Tử Tuấn mờ mịt mà hỏi: "Làm sao vậy? Diệp tiên sinh, có phải có chuyện gì không đúng hay không?"
Lời nói của Nam Cung Tử Tuấn khiến cho Diệp Khiêm giật mình tỉnh lại, cuống quít nói: "Ah, không có việc gì, chỉ là vừa rồi tôi nhớ lại một số chuyện cũ mà thôi." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Vậy kế tiếp anh chuẩn bị làm gì?"
Nam Cung Tử Tuấn có chút dở khóc dở cười, cũng không biết chuyện gì vậy mà lại khiến Diệp Khiêm rối loạn đến như vậy, đến ngay cả lời mình vừa mới nói mà hắn cũng không nhớ rõ. Bất quá, Nam Cung Tử Tuấn vẫn rất bội phục Diệp Khiêm, tựa hồ vô luận là chuyện gì đã đến tay Diệp Khiêm, phảng phất đều không có độ khó gì. "Ách, tôi muốn hỏi Diệp tiên sinh có diệu kế gì không, có thể khiến cho Lôi Giang tự mình áp tải đám hàng kia, đến lúc đó chúng tôi mới có thể bắt hắn cùng với tang vật, nếu không thì sẽ rất khó định tội của hắn." Nam Cung Tử Tuấn nói.
"Ừ, Lôi Giang làm người rất cẩn thận, muốn để cho hắn tự mình áp tải đám hàng kia thì có chút độ khó." Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói. Lôi Giang là một tội phạm IQ cao, từ trước đến nay hắn làm việc đều rất cẩn thận, nếu không cũng không có khả năng nhiều năm như vậy mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự. Phải biết rằng, tại Hoa Hạ làm ngành sản xuất này có độ phong hiểm cao hơn so với những quốc gia khác, từ trước đến nay chính phủ Hoa Hạ đối với phương diện này đả kích rất nghiêm trọng, mà Lôi Giang nhiều năm như vậy lại vẫn có thể bình yên vô sự, cũng đủ để nói rõ hắn làm người tinh minh đến cỡ nào rồi.
"Đúng vậy a, cho nên tôi muốn hỏi Diệp tiên sinh có diệu kế gì không. Tôi biết rõ Diệp tiên sinh là người rất thông minh, nhất định có thể tìm được biện pháp đối phó Lôi Giang. Trước khi đến thành phố Hải Khẩu, cục trưởng Hoàng Phủ đã nói với chúng tôi, mọi chuyện đều phải thương lượng với Diệp tiên sinh, nghe theo Diệp tiên sinh an bài mà đi làm." Nam Cung Tử Tuấn nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Anh cũng đừng tâng bốc tôi nữa, tôi cũng không phải là thần, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Như vậy đi, anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lôi Giang, tôi sẽ suy nghĩ nên làm như thế nào."
"Tốt, vậy hết thảy chuyện này xin nhờ Diệp tiên sinh." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Chúng ta bảo trì liên hệ chặt chẽ, vất vả Diệp tiên sinh rồi."
"Không có việc gì, ai bảo tôi miệng tiện, đi đáp ứng yêu cầu của lão già chết tiệt kia." Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhún vai, nói.
Nam Cung Tử Tuấn vừa mới cúp điện thoại, Tây Môn Tiểu Uyển ở bên cạnh liền khinh thường hừ một tiếng, nói: "Nam Cung đại ca, anh vỗ mông ngựa có chút hơi quá rồi đó, anh thật sự cho rằng tiểu tử kia là thần à? Chuyện mà ngay cả Cục Quốc An của chúng ta cũng không làm được, hắn có thể có biện pháp gì sao?"
Bất đắc dĩ cười cười, Nam Cung Tử Tuấn nói: "Em vẫn là như vậy, đừng có nhiều khúc mắc với Diệp tiên sinh như vậy. Tuy Cục Quốc An chúng ta rất mạnh, vô luận là về mặt nhân lực hay là tài nguyên, nhưng em cũng không thể phủ nhận năng lực của Nanh Sói. Nanh Sói có thể ngồi vào ví trí vương giả lính đánh thuê thế giới, hơn phân nửa công lao cũng phải quy tại trên người Diệp Khiêm. Hơn nữa, mấy năm này sự phát triển của Nanh Sói rõ như ban ngày. Hơn nữa, sức chiến đấu của Nanh Sói thậm chí đã vượt qua quân chính quy của rất nhiều quốc gia, bên trong Nanh Sói cũng có rất nhiều nhân tài, hơn nữa mỗi người đều có thể đảm đương một phương. Những người này đều cam tâm tình nguyện nghe theo sự phân phó của Diệp Khiêm, cũng đủ để nói rõ mị lực cá nhân của Diệp Khiêm. Một người có thể lãnh đạo nhiều nhân vật tinh anh như vậy, làm sao có thể là người đơn giản? Trọng yếu hơn là, có rất nhiều chuyện Cục Quốc An chúng ta không có cách nào làm được, nhưng bọn họ lại có thể, đây cũng là nguyên nhân cục trưởng coi trọng cùng nể trọng Nanh Sói như vậy."
"Thôi đi pa ơi..., anh đây là đang nâng cao sĩ khí của người khác diệt uy phong của mình mà thôi." Tây Môn Tiểu Uyển khinh thường nói. Bất quá, tâm tư của tiểu nha đầu này, có lẽ chỉ có Nam Cung Tử Tuấn người trường kỳ hợp tác với cô mới rõ ràng a. Nói thông tục một chút, thì Tây Môn Tiểu Uyển thuộc về loại người có tính cách con vịt chết còn mạnh miệng, mặc kệ trong lòng cô thừa nhận cùng khẳng định đối phương đến thế nào, thì ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua.
"Chúng ta đây đánh cuộc, anh cá là Diệp Khiêm nhất định có biện pháp khiến cho Lôi Giang tự mình áp tải đám kia hàng, em có tin hay không?" Nam Cung Tử Tuấn tự tin cười cười, nói.
"Không tin, đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai ah. Nói, anh muốn đánh cuộc cái gì?" Tây Môn Tiểu Uyển nói.
"Tốt, ai thua giặt rửa bít tất cho đối phương một tháng." Nam Cung Tử Tuấn có chút vừa cười vừa nói.
"Ai sợ ai a, dù sao người thua nhất định là anh." Tây Môn Tiểu Uyển quật cường nói.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Nhìn thấy Diệp Khiêm cau mày, một bộ dạng trầm tư, Thanh Phong nhịn không được đã cắt đứt suy nghĩ của Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, làm sao vậy? Là ai gọi điện thoại tới?"
"Là người Cục Quốc An, Nam Cung Tử Tuấn." Diệp Khiêm nói.
"Cục Quốc An? Làm cái gì? Chuyện của Lôi Giang hả?" Thanh Phong hỏi.
"Ừ!" Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Lôi Giang đã mua ma túy ở bên Nam Mĩ rồi, ít ngày nữa hàng sẽ đến tỉnh Hải Nam. Bất quá, Lôi Giang làm việc rất cẩn thận, từ đầu đến cuối, hắn đều là người ở phía sau màn thao túng tất cả mọi chuyện, hăn chưa bao giờ tham gia vào việc việc chuyển ma túy. Nói cách khác, cho dù người Cục Quốc An chặn được chuyến hàng này, cũng căn bản không có biện pháp bắt bớ Lôi Giang. Cho nên, Nam Cung Tử Tuấn gọi điện thoại tới để nhờ tao suy nghĩ xem có biện pháp nào để cho Lôi Giang tự mình áp tải chuyến hàng này hay không, sau đó bọn họ sẽ đến bắt cả người lẫn tang vật."
"Ai, em đã sớm nói rồi, chuyện này đâu cần phải làm cho phiền toái như vậy a, trực tiếp giết chết Lôi Giang chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao. Lão đại, chúng ta là lính đánh thuê, cũng không phải là người Cục Quốc An, chúng ta làm gì có nhiều băn khoăn như vậy a, dù sao chúng ta chỉ cần Lôi Giang biến mất là được, nên dùng phương pháp gì mà không được ah." Thanh Phong nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Mày thì biết cái gì? Giết người là chuyện rất đơn giản, nhưng chúng ta cũng không thể đem Nanh Sói bạo lộ tại trước mặt người khác a. Hiện tại chúng ta cùng chính phủ Hoa Hạ có mối quan hệ rất vi diệu, không biết lúc nào bởi vì chúng ta quá mức cường đại mà bị chính phủ Hoa Hạ hạ lệnh hủy diệt. Cho nên, chúng ta phải biết hạ thấp tư thái của mình, tạo thành một loại biểu hiện giả dối cho chính phủ Hoa Hạ nhìn thấy, sau đó chúng ta mới có thể tích súc lực lượng của mình. Đã chuyện này Cục Quốc An có thể xử lý, thì chúng ta cần gì phải tự mình ra tay?"
Có chút bĩu môi, Thanh Phong nói: "Vậy bây giờ anh tính làm như thế nào? Lôi Giang cũng không phải là người đơn giản, muốn để cho hắn ngoan ngoãn chạy đi chịu chết, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy a."
"Tao đương nhiên biết rõ chuyện này không dễ dàng, nếu không, tao cũng sẽ không khổ não như vậy." Diệp Khiêm nói, "Thanh Phong, tao biết mày có ý đồ xấu tương đối nhiều. Mày nói thử xem, mày có phương pháp nào để giải quyết chuyện này không?"
"Kỳ thật, em thật sự có một biện pháp, cũng không biết có dùng được hay không." Thanh Phong nói.
"Nói mau a, được hay không được thì mày cứ nói ra trước đã, để tao tham khảo một chút." Diệp Khiêm có chút không thể chờ đợi được truy vấn. Diệp Khiêm hiểu rất rõ, tuy Thanh Phong có thời điểm có thể sẽ giống như kẻ ngu ngốc, nhưng tiểu tử này có rất nhiều ý đồ xấu, hơn nữa thường thường sẽ có kết quả không tưởng được.
Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, anh tựa hồ đã quên Nanh Sói chúng ta còn có một kỳ binh nha. Chuyện này hẳn là cần bọn họ đi ra làm việc, cam đoan sẽ có được kết quả không tưởng."
"Ừ? Kỳ binh? Kỳ binh gì a?" Diệp Khiêm có chút mờ mịt hỏi. Trong lúc nhất thời, Diệp Khiêm thật đúng là bị lời Thanh Phong nói làm cho có chút kinh ngạc, hoàn toàn không biết tiểu tử này rốt cuộc là đang có chủ ý gì.