"Không phải a, là anh có việc cần nhờ em."

"Tiểu Nguyệt, em giúp anh lấy lại một món đồ từ chỗ của Lục Cẩn Phong được không?"

Đầu dây bên kia dừng lại khá lâu, bất chợt truyền đến âm thanh kinh hãi tột độ.

"Ca, không phải anh muốn lấy lại tim đó chứ? Không được đâu, thứ anh đã tự tay trao cho người ta thì làm sao em giúp anh lấy lại được cơ chứ, không được không được."

Vương Tiểu Khôi:...!

Cạn lời.

"Đại tiểu thư à, tôi đang nói nghiêm túc đó, cô đừng đùa nữa có được không?"

Cái gì mà "tự tay trao cho người ta" chứ, anh mới không thèm trao tim mình cho cái gã lạnh lùng kia đâu nhé.

Nghĩ lại thì nếu trước đây anh có quỳ xuống dùng hai tay dâng quả tim đỏ hỏn của mình lên cho cậu, cậu cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ cho mà xem.

Bên kia lại vang lên tiếng cười trầm đục đầy ẩn ý.

"Vậy thì ca ca nhà ta đã "để quên" thứ gì ở chỗ tên họ Lục đó mà phải đích thân nhờ em lấy lại giúp a? Hửm?"

Vương Tiểu Khôi khẽ run lên một cái thật nhẹ.

Mặc dù Tiêu Hạ Nguyệt là phụ nữ nhưng lại sở hữu một chất giọng trầm khàn đặc trưng của phái mạnh, cũng vì vậy mà đôi khi nói chuyện với cô, anh sẽ bất giác run lên một cái không rõ lý do.

"Sao vậy? Sao không trả lời a?"

"Tiểu Nguyệt à, em đừng trêu anh nữa mà."

"Không có nha, em đang rất nghiêm túc đó."

Nghiêm túc cái đếch gì? Nghiêm túc thì đừng có mà cười thiếu đánh vậy có được không hả? Thật là.

Vương Tiểu Khôi thở hắt ra một tiếng, chậm rãi nói.

"Tiểu Nguyệt, em có nhớ tấm ảnh của Lục Cẩn Phong anh luôn giữ bên người không?"

Bên kia chưa đầy hai giây liền trả lời.

"Có a, anh xem tấm ảnh đó như bùa hộ mệnh đeo theo bên người, em sao có thể không biết chứ.

Sao tự nhiên lại nói đến tấm ảnh đó vậy, bộ bùa của anh mất thiêng rồi hả?"

Câu hỏi mang theo ý cười nồng đậm, Vương Tiểu Khôi đỡ trán lẩm bẩm mắng đứa em gái ruột thừa của mình.

Biết ngay mà, nói ra kiểu gì cũng bị cô cười cho thối mũi thôi.

Lần đầu Tiêu Hạ Nguyệt biết anh kè kè một tấm ảnh của Lục Cẩn Phong bên mình như bảo vật thì cô đã lăn ra cười đến mức đau bụng đứng dậy không nổi, anh cứ tưởng lớn lên tính nết cô sẽ điềm đạm lại một chút.

Chậc, anh đánh giá quá cao cô rồi, vẫn chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn a.

"Không phải.

Chuyện nói ra dài lắm, đại khái là lần anh đi tiệc chia tay với công ty cũ, sao đó anh bị cướp, người lấy lại ví cho anh vừa vặn là Lục Cẩn Phong, nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Nhưng cậu ta chỉ trả lại ví, còn ảnh trong ví thì lấy đi mất."

Tiêu Hạ Nguyệt:...!

"Cậu ta bị ngáo đá sao? Lấy ảnh của mình làm gì chứ? Mà khoan đã, anh nói cậu ta vô tình xuất hiện ở đó hả?"

Tiêu Hạ Nguyệt nghe ra lấn cấn trong câu nói của anh, vội vàng hỏi lại cho chắc.

Theo sự hiểu biết của cô về Lục Cẩn Phong thì cậu ta không thuộc loại người thích lo chuyện bao đồng, nói cậu ta vô tình lấy lại đồ cho anh từ tay kẻ cướp thì thà bắt cô tin chuyện chó có thể bay còn dễ tin hơn.

____________

_(ˇωˇ」∠)_

????: Nết này lạ quá (☞ ಠ_ಠ)☞

Vương Tiểu Khôi khẽ run lên một cái thật nhẹ.

Mặc dù Tiêu Hạ Nguyệt là phụ nữ nhưng lại sở hữu một chất giọng trầm khàn đặc trưng của phái mạnh, cũng vì vậy mà đôi khi nói chuyện với cô, anh sẽ bất giác run lên một cái không rõ lý do.

- Cái này tui nghe bạn tui nói vậy á, chứ cũng không biết đâu•́ ‿,•̀ Phản ứng tự nhiên chăng?

Vậy hôm đó vì sao Lục Cẩn Phong lại kịp thời xuất hiện thực hiện kịch bản "anh hùng cứu mỹ nhân" Lật lại chương 1 xem chứ ai biết gì đâu.

_(ˇωˇ」∠)_.