Dương Phàm ra hiệu với Nhâm Uy, bước nhanh tới mở cửa, lão quản gia vừa mới bước tới cửa, vừa thấy Dương Phàm đi ra, vội nói: - A lang! Không hay rồi, có vài quân sĩ Thiên Kỵ tìm đến tận cửa rồi, trên người bị thương, nói là nói là bị Kim Ngô Vệ đả thương, còn bị Kim Ngô Vệ bắt đi rất nhiều người.

Dương Phàm căng thẳng, trầm giọng nói: - Ta đi xem sao!

Dương Phàm liền đi ra ngoài, Nhâm Uy lập tức đi theo sau. Dương Phàm nhanh chóng chạy tới tiền viện, chỉ thấy người gác cổng và mấy binh sĩ người ngồi người đứng, trên người đầy vết máu. Dương Phàm nhìn thấy, trong lòng liền trầm xuống: Có đao thương!

Gần đây Kim Ngô Vệ và Thiên Kỵ xung đột càng lúc càng kịch liệt, hai bên nhiều lúc còn xảy ra ẩu đả.

Nhưng ẩu đả không phải là chiến đấu, mặc dù cả hai bên đều có binh khí, ngoại trừ Dương Phàm trừng trị Vi phò mã khi "ngăn cản công vụ" mà được dùng binh khí ra, thì song phương chủ yếu là dùng quyền cước, hoặc là dùng gậy lấy được từ bên đường, vân vân..., không người nào dám dùng binh khí, bởi vì khi triển khai binh khí, tính chất đã hoàn toàn khác biệt rồi.

Nhưng hôm nay trên người binh lính của hắn lại có vết đao, điều này nghĩa là xung đột hai bên đã leo thang, đối phương đã có người không kìm nén được mà dùng binh khí rồi.

Dương Phàm đi nhanh tới chỗ người gác cổng, những người bị thương này vừa thấy Dương Phàm liền đứng dậy, những người bị thương nặng thì được người khác đỡ lên. Dương Phàm thấy bọn họ, liền đỡ một người bị thương ở chân sau, thân thiết nói: - Nghiêm trọng không?

Người này cố gắng đứng thẳng lên, nói lớn: - Bẩm tướng quân, ty chức không sao, trúng một đao vào đùi, gân cốt không sao! Dừng một chút, gã lại nói: - Chỉ cần để cho ty chức nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, ty chức sẽ có thể lấy lại thể diện cho Thiên Kỵ chúng ta, đánh chết lũ khốn đó!

Dương Phàm cười ha ha, thân thiết đập vào bả vai tên lính một cái, nói: - Nếu chờ ngươi dưỡng thương xong mới đi tìm thì mất hết thể diện của các anh em khác rồi. Ngươi bị thương, không lẽ ta cùng với các huynh đệ khác không thể thay ngươi đi được sao?

Dương Phàm nói xong, vẻ mặt liền nghiêm túc, nhìn một Hỏa Trường trong số những người bị thương hỏi: - Sao lại thế này?

Hỏa Trường đó kể lại đầu đuôi sự việc, Nhâm Uy đứng một bên nghe không khỏi nhíu mày.

Thiên Kỵ và Kim Ngô Vệ gần đây đụng chạm rất dữ dội, binh lính hai bên như một đám gà trống tức giận, chỉ cần gặp nhau là sẽ phát sinh xung đột, sau khi hai bên xung đột, có thể nói đều có thắng thua, hơn nữa đều trong phạm vi có thể khống chế.

Hôm nay những binh lính Thiên Kỵ này là theo Cao Sơ vào trong thành uông rượu mừng hôn sự của Cao Sơ. Nhưng mọi người trong quân doanh chưa chắc đều có thể đi ra vào ngày thành thân của y, nhất là binh lính cũng chưa chắc có tư cách đến Cao gia uống rượu mừng, vì thế Cao Sơ dẫn theo mấy huynh đệ tốt trong quân doanh ra ngoài đặt mấy bàn..

Kết quả là Kim Ngô Vệ lại cố tình va chạm với quan binh Thiên Kỵ ở trên phố. Quan hệ hai bên đã hết sức căng thẳng, đương nhiên là động thủ. Nhưng điều bất ngờ chính là, vừa động thủ thì đối phương liền dùng vũ khí. Đám người Cao Sơ không ngờ tới đối phương dám động tới vũ khí, nên không kịp ứng phó, nhiều người liên tiếp bị thương.

Đám người Cao Sơ vừa sợ vừa giận, đang định sử dụng binh khí để phản công thì một sáu bảy tên trộm ở trong một tiểu điếm đột nhiên chạy ra, lập tức rất nhiều quan binh Kim Ngô Vệ xuất hiện, bắt hết những tên đó, sau đó lên án Thiên Kỵ bao che tội phạm, trở ngại chấp pháp, muốn bắt đám người Cao Sở.

Ca Sở thấy đã trúng gian kế của người ta, khẩn trương đưa người phá vòng vây, chỉ cần đưa tin tới Dương Phàm. Khi gã dốc toàn lực yểm trợ mới có vài người trốn thoát. Còn lại, hơn mười người bao gồm cả Cao Sơ đều bị Kim Ngô Vệ giải về đại doanh.

Hỏa Trường đó vốn là lính của Bách Kỵ, nói chuyện rất có trật tự, theo lời nói của ga, sắc mặt của Dương Phàm càng trở nên u ám. Khi Hỏa Trường dứt lời, tất cả binh lính đều nhìn Dương Phàm chờ đợi quyết định của hắn.

Dương Phàm suy nghĩ một lát, nói với Nhâm Uy: - Ngươi đưa các huynh đệ trở về doanh trại, để họ nghỉ ngơi cho tốt. Nói lại sự việc cho Lục lang tướng biết, nói hắn đến chỗ Kim Ngô Vệ thương lượng, đưa người trở về!

Nhâm Uy thấp giọng nói: - Tướng quân, Kim Ngô Vệ là do Hà Nội Vương trấn thủ, chỉ sợ y sẽ không thương lượng với Lục lang tướng.

Dương Phàm khẽ gật đầu, nói: - Ta biết, ngươi cứ làm theo lời ta là được!

Lúc trước Dương Phàm đồng ý để Lục Mao Phong gia nhập vào Thiên Kỵ, chính là vì hợp ý với tác dụng của hai " lá chắn" ở phía sau hắn, lúc này sao có thể không dùng. Nhâm Uy vâng một tiếng, vì trong mấy người bị thương có người bị thương khá trầm trọng, vẫn không ngừng chảy máu, cho nên trước tiên phải về phủ tìm thuốc để băng bó lại cho họ. Nhâm Uy lại thuê một chiếc xe trên phố để chở người bị thương đi khỏi.

Dương Phàm lập tức rời khỏi, đi thẳng đến hoàng cung.

Võ Tắc Thiên thay đổi Thái tử thuận lợi, ở bên ngoài hai nhà Võ - Lý vừa có thông gia lại vừa vô cùng hòa thuận, điều này khiến cho Võ Tắc Thiên vô cùng vui vẻ, cảm giác con đường phía trước bừng sáng. Võ Tắc Thiên cả đời mưu quyền, đương nhiên hiểu được trên phương diện vương quyền và quan trường thì lợi ích mới là quyết định quy chuẩn nhất, nhưng bà ta vẫn lạc quan mà cho rằng, dựa vào sắp xếp của mình, hai nhà Võ Lý có thể tiếp tục hòa thuận.

Bởi vậy, mấy ngày nay tâm tư của Võ Tắc Thiên vô cùng vui vẻ, khi nghe nói có Dương Phàm cầu kiến bà ta đang vui vẻ nghe Trương Dịch Chi kể một câu chuyện cười. Không may, chuyện cười này của Trương Dịch Chi chính là về Tống Bá Tử, cho dù là Tống Bá Tử tặng rất nhiều lễ vật, nhưng đối với Trương Dịch Chi, người này cũng chỉ là loại người thấp hèn.

Trương Dịch Chi có thể vì Tống Bá Tử tặng mình lễ vật mà cho gã ta chút thể diện và vinh quang, cũng có thể vì làm Võ Tắc Thiên mà lấy chuyện của mình ra làm chuyện cười để kể. Võ Tắc Thiên nghe nói Dương Phàm cầu kiến, cười dài nói với Trương Dịch Chi: - Dương Phàm này, bây giờ trẫm sợ nhất là hắn cầu kiến. Hắn vừa đến là sắp có chuyện không hay, nhưng đừng có là chuyện cháu gái nào của trẫm đánh phò mã nữa.

Trương Dịch Chi nói: - Nếu như vậy, thần thấy Hoàng Thượng nên điều hắn đi Tông Chính Sự, để hắn chuyên chuyên xử lý những sự vụ trong hoàng tộc.

Võ Tắc Thiên nghe xong, cao giọng cười lớn, trong lúc đó, Dương Phàm đi vào điện, vừa nhìn thấy Võ Tắc Thiên nằm nghiêng ở trên đùi Trương Dịch Chi, vội vàng rủ mắt xuống, cung kính nói: - Thần Dương Phàm, bái kiến bệ hạ!

Võ Tắc Thiên mỉm cười nói: - Dương Phàm lần này gặp trẫm là có chuyện gì?

Dương Phàm nói: - Là như vậy, thần nhớ rõ lần trước đã nói với bệ hạ, hôm đó thấy quận chúa Nghĩa An ẩu đả với quận mã. Thần tiến lên ngăn cản, đúng lúc đó có một đội quan binh của Kim Ngô Vệ đuổi tới, vì có quen biết với Nghĩa An quận chúa nên có ý ngăn cản thần. Từ đó thần và họ có nổi lên xung đột.

Võ Tắc Thiên hỏi: - Sao rồi?

Dương Phàm oan ức mà nói: - Ai ngờ sau chuyện đó, Thiên Kỵ và Kim Ngô Vệ liền có xung đột, từ đó về sau

Dương Phàm kể lại mấy lần Kim Ngô Vệ và Thiên Kỵ xảy ra ẩu đả, chỉ không kể chuyện xảy ra ngày hôm nay. Những lần ẩu đả này có lúc là Thiên Kỵ chiếm thế thượng phong, có khi là Kim Ngô Vệ thắng, nhưng trong lời nói của Dương Phàm, đương nhiên là tránh nặng tìm nhẹ, khiến mình trở thành một người hoàn toàn bị hại.

Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, nhất là người nắm quyền lại là một người phụ nữ.

Dương Phàm kể xong những chuyện đã xảy ra, lại nói: - Kim Ngô Vệ là trấn thủ Lâm Xuyên Vương, thần chỉ nói nhẹ, nào dám đối đầu với Lâm Xuyên Vương. Thế nhưng Kim Ngô Vệ liên tiếp bức bách, thần vẫn một mực nhẫn nhịn, nhiều lần ép buộc thuộc hạ, nhưng ép buộc lâu ngày, các thuộc hạ sẽ sinh ra oán hận, cho rằng thần không thương xót thuộc hạ của mình.

Những binh lính này đều xuất thân từ Cấm quân, tầm nhìn cao ngạo, bây giờ trở thành Thiên Kỵ của bệ hạ, càng cho rằng mình là người bảo vệ thiên tử, bình thường đều ngang tàng ngạo mạn, ngoài bệ hạ ra, sợ là không ai có thể nói được họ. Thần nhiều lần đàn áp dĩ nhiên sẽ bị bọn họ bất mãn, sợ rằng lâu ngày sẽ có chuyện, nên

Võ Tắc Thiên vừa nghe trong lòng nhẹ xuống, hóa ra không phải là cháu gái lại đánh cháu rể mà là chuyện hai quân đội xảy ra xung đột. Việc nhỏ như vậy mà cũng muốn đến trước mặt Hoàng Thượng giải quyết, Võ Tắc Thiên cảm thấy sốt ruột, nhưng nghĩ lại thì Kim Ngô Vệ là người của Võ Ý Tông, đó là cháu của mình, không tìm đến mình thì sợ là Dương Phàm cũng không có chỗ kêu oan rồi.

Võ Tắc Thiên liền nói: - Việc nhỏ như vậy, khanh tự nói chuyện với Võ Ý Tông là được rồi, đều là cộng sự, còn đến nỗi như thế này? Suy nghĩ một chút, lại nói: - Tính tình của Ý Tông trẫm cũng biết, nếu không tiện nói chuyện thì khanh có thể tìm Tam Tư ra mặt giúp. Nếu trẫm cả ngày cả chuyện nhỏ như vậy cũng phải giải quyết thì chẳng những là ảnh hưởng đến uy nghiêm đế vương mà còn bất lợi cho binh lính của khanh.

Dương Phàm vội nói: - Vâng! Thần tuân mệnh! Thần sẽ làm theo dặn dò của bệ hạ! Nói xong liền khom người lui ra khỏi điện.

Võ Tắc Thiên nghe nói những binh sĩ đó trong mắt chỉ có Hoàng Thượng, cảm thấy rất tự đắc. Lại nghĩ tới Dương Phàm chịu ủy khuất nhưng không đi tìm Lương Vương trước mà lại tìm mình kể khổ, xem ra câu nói của mình lúc trước "Trẫm tại vị một ngày, trong mắt chỉ nên có trẫm" đã ghi sâu ở trong lòng hắn.

Nhưng chuyện này nếu để mình ra mặt giải quyết thì sẽ trở thành chuyện cười trong quan trường. Đường đường là một thiên tử, sao có thể chuyện gì cũng can thiệp. Vậy thì ngôi vị hoàng đế này cũng quá mất giá trị. Võ Tắc Thiên lại không biết, vì cách nghĩ này của mình, sự tình cuối cùng trở nên hỗn loại đến mức thật sự Võ Tắc Thiên phải đứng ra mới có thể giải quyết.

Dương Phàm được những lời này của Võ Tắc Thiên, lập tức lại tới phủ Lương Vương. Lương Vương từ khi biết hắn đánh phò mã Lý gia thì trong lòng mừng thầm không thôi, càng lôi kéo hắn mạnh hơn. Vừa nghe nói hắn cầu kiến, lập tức tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ, tự mình nghênh đón hắn đi vào thư phòng.

Dương Phàm nói ra mục đích, Võ Tam Tư lập tức nhíu mày. Là kẻ bề trên thật ra rất kiêng kị sự đoàn kết của cấp dưới, còn phải thân cận hơn đấy. Nếu những thế lực ở phía dưới cùng nhau phân cao thấp thì còn phù hợp với lợi ích của gã. Nhưng ồn ào đến Dương Phàm và Võ Ý Tông như vậy, thì rõ ràng là có chút thái quá.

Nhưng muốn gã ra mặt cũng có chút khó khăn. Gã bây giờ không phải là Hoàng đế, rất cần có thuộc hạ ủng hộ, mặc dù là thiên vị người nào thì người kia cũng không được thất vọng buồn bực. Chuyện trước kia thì tạm không nói, nhưng lần này Dương Phàm đánh người của Kim Ngô Vệ trước, mà thân phận của Võ Ý Tông lại cao hơn Dương Phàm. Không có khả năng Võ Ý Tông sẽ nhịn.

Nhưng hiện giờ người của Dương Phàm bị Kim Ngô Vệ bắt đi, nếu như Võ Tam Tư ngồi yên không để ý thì lại khó tránh khỏi khiến Dương Phàm không vừa ý. Võ Tam Tư nhíu mày suy nghĩ một lát, thầm nghĩ: " Tạm thời cho qua đi, đợi đến khi phía Ý Tông hết giận, sẽ khuyên bảo nó thả người."

Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư liền nói với Dương Phàm: - Chuyện này ta biết rồi, ngươi cứ trở về yên tâm đợi tin của ta. Bổn vương sẽ mở yến tiệc mời Ý Tông tới, nói chuyện với nó, cố gắng không làm lớn chuyện này.

Dương Phàm ôm quyền nói: - Như vậy thì làm phiền Lương Vương điện hạ rồi.

Võ Tam Tư ừ một tiếng, lại nói: - Ngươi cũng quản lý thuộc hạ của mình cho tốt, còn nữa, chuyện này không được nói lên trên. Nếu như làm lớn chuyện, mọi người đều khó xử.