Say Mộng Giang Sơn

Chương 783: Khéo léo thăm dò

- Mã Kiều ca ca!

Cửu Thái Nhi mà chạy đến trước mặt Dương Phàm, vui vẻ khoác cánh tay hắn, động tác như vậy, nếu để một cô bé tám tuổi đương nhiên là không thể bắt bẻ, nhưng Dương Phàm là một nam nhân trưởng thành, mà Cửu Thái Nhi đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, hành động này thật sự có vẻ có chút đường đột.

Nhưng mà, những động tác này của Cửu Thái Nhi lại hết sức tự nhiên, phóng khoáng, tao nhã, dường như đương nhiên là thế, ngược lại nếu ngươi có chút suy nghĩ, sẽ tự cảm thấy xấu hổ cho tâm tư xấu xa của mình. Có lẽ, đối với Cửu Thái Nhi mà mà nói, Dương Phàm chính là hy vọng sống sót mới của nàng, thấy hắn đến đúng hẹn, nàng không khỏi vui mừng, biểu lộ tình cảm chân thật.

Nhưng đối với Dương Phàm mà nói, khi hai bờ ngực còn chưa trưởng thành hết nhẹ nhàng sát gần vào khuỷu tay của hắn, một cảm giác không thể tránh né lập tức xông lên não, loại cảm giác không thể nào hình dung này, rõ ràng chỉ là va chạm thân thể một chút, nhưng lại dâng lên hương vị khiến lòng người cảm thấy ngọt ngào.

Dương Phàm không phải lần đầu gần nữ sắc, vốn không nên không cầm giữ được cảm xúc như thế, nhưng thiếu nữ này có đôi mắt sáng rực, hàm răng trắng tinh, rực rỡ chiếu sáng con người, thật sự là cuộc đời hắn ít thấy, bị nàng giữ như vậy, trong lòng hắn không kìm nén được suy nghĩ lung tung, hắn không khỏi niệm phật: “Diện Phiến Nhi tỷ tỷ à, thật không phải, hôm qua ta chỉ buột miệng nói ra, chứ không phải là cố ý để Kiều ca nhà tỷ tỷ phạm giới đâu...”

Cửu Thái Nhi ở bên cạnh Dương Phàm, nhìn bộ dạng hắn tìm đông tìm tây trong rừng trúc, không kìm nổi tò mò hỏi:

- Kiều ca, rốt cuộc huynh đang tìm cái gì vậy?

Bất tri bất giác, nàng đã xưng hô với Dương Phàm gần gũi thêm một chút rồi. Trước đó Dương Phàm đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên đáp:

- Tìm một loại thực vật sống ký sinh bên cây trúc, lá cây giống tai mèo, cao hơn một thước, loại trùng này sẽ luyện chế ra một loại dược vật trường sinh.

Cửu Thái Nhi kinh ngạc nói:

- Dược vật gì cơ? Ta ở trong rừng trúc chưa bao giờ nghe nói đến loại dược vật này, loại này thật sự hữu dụng?

Dương Phàm nói:

- Đương nhiên, lá trúc có thể trị loét miệng, đau mắt, trứng trúng gió mất ngủ, sương trúc có thể trị nóng trong người, ngăn bệnh tiêu khát (Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt.), hạt trúc có thể làm đầu óc thoải mái, ổn định nhiệt độ trong thời tiết lạnh, ngăn thổ huyết giữa băng tuyết; rễ trúc có hiệu quả thanh nhiệt trừ phiền. Trúc là một trong những cây quý, là loại "trúc bảo" sinh trưởng mùa này mới luyện được đan bảo vật, chỉ là vật ấy khó tìm kiếm, vạn gốc mới tìm được một gốc.

Dương Phàm nói vậy, Cửu Thái Nhi tin là thật, không khỏi thở dài nói:

- Thành tiên đắc đạo, trường sinh bất lão, ta có chút hư vô mờ mịt, Kiều ca ca tuấn tú lịch sự, lại tu trường tiên học đạo, hẳn là học vấn rất cao thâm, sao không cầu sĩ làm quan, để lập tiền đồ phú quý công danh chứ?

Dương Phàm bật cười lớn, nói:

- Mặc dù ta không phải người xuất gia, nhưng tính cách thích đạm bạc tự do, gì mà chức vị, vinh hoa phú quý, ta không quan tâm. Gia sư nhận tín đồ vô số, cung phụng vô cùng, nếu ta muốn phú quý, tự có thể có tiền tài cả đời không lo, cần gì phải cúi đầu cúi gối ở trong quan trường.

Cửu Thái Nhi nghe xong, trái tim vui mừng như bùng nổ, nhặt được bảo bối rồi, thật sự là nhặt được kẻ bảo bối dở hơi rồi, lang quân này còn trẻ nhiều tiền, nếu có thể theo hắn, còn sợ không được ăn ngon mặc đẹp, sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Nghĩ đến đây, nàng đã thầm quyết định, bất kể dùng thủ đoạn gì, cũng phải trói buộc được người đàn ông trước mắt này.

Dương Phàm nói xong, rất tự nhiên lừa gạt đến trên người Lư Lăng Vương:

- Nhắc đến mới nói, tại sao trên Hoàng Trúc lĩnh này lại lập nhiều nghiêm lệnh, người không phận sự không được lên núi vậy? Còn chẳng phải là vì trên núi giam giữ Lư Lăng Vương sao? Lư Lăng Vương là quý tộc hậu duệ hoàng thất, từng làm Thiên tử Đại Đường đấy, hiện tại thì sao chứ?

Cửu Thái Nhi mà nghe xong thần sắc lập tức buồn bã, chỉ có điều Dương Phàm đang quay đầu nhìn bên kia, hoàn toàn không thấy vẻ mặt của nàng. Hắn nhìn phòng trúc nghiêng bên kia, khoa chân múa tay nói:

- Dù là một nhà có trên dưới trăm mẫu đất vườn cũng có ba sân tiến, gạch xanh phòng ngói đúng không? Ngươi nhìn vị Thiên tử Đại Đường ngày xưa mà hiện giờ là Lư Lăng Vương một chút đi, ngụ ở chỗ nào chứ, chẳng phải đều là phòng trúc thô cũ, Vương phủ và nhà bình thường có khác gì nhau đâu?

Cửu Thái Nhi hơi cúi đầu, nói rất bé, Dương Phàm dừng bước chân, xoay người lại, ra vẻ lơ đãng nói:

- Lư Lăng Vương là ở nơi này đúng không?

Lúc này bọn hắn đã đi tới một chỗ bãi đất, từ nơi này có thể quan sát phòng ốc thấp thoáng dưới rừng trúc, khu phòng xá trúc này không nhiều, quân hộ lác đác ở trước sau rừng trúc, phong cảnh hết sức trống trải, bởi vậy có thể nhìn rõ tình hình khu ốc xá bên kia.

- Ừ!

Cửu Thái Nhi thấy hắn rất có hưng trí nhìn bên đó, vươn tay nhỏ ra, ngón tay ngọc dài thon chỉ về một ngôi nhà trong núi, nói:

- Đúng vậy, ngươi xem đi, kia là Lư Lăng Vương phủ, ha hả, có khác gì so với nhà người dân bình thường không? Từ nhỏ ta sống ở nơi này, không thấy phòng xá của Vương phủ kia có gì khác với nhà người khác.

Phòng ở giống nhau, người cũng giống vậy, nhà người khác nuôi gà chung quanh, nếu nhà của Lư Lăng Vương cũng không nuôi, vậy thì con nhỏ trong nhà Vương gia cũng chỉ trông mong nhìn con nhỏ nhà người khác có trứng gà để ăn, thèm thuồng chảy nước miếng, ha hả, quý tộc hậu duệ Thiên hoàng...thường thôi!

Dương Phàm theo ngón tay của nàng, khẩn trương ghi nhớ hoàn cảnh và cảnh vật chung quanh phòng ốc đó. Phòng ốc cũng không lớn, không nói là khá nhỏ, có vẻ như chỉ có một gian, bởi vậy hắn không để ý giọng điệu chế giễu và thần sắc ảm đạm của Cửu Thái Nhi.

Dương Phàm nhanh chóng ghi nhớ quang cảnh đặc điểm chung quanh phòng xá kia, lúc này mới làm vẻ như không chú ý tới quay người, lại tiếp tục nhìn đông nhìn tây như tìm kiếm “Trúc bảo” gì đó căn bản không tồn tại, vừa tỏ ra thừa nhận, nói:

- Đúng vậy, kết cục một hoàng thất Vương gia cũng thường thôi, ta cần gì phải có chức vị chứ? Làm quan, một khi gặp họa, còn chẳng có sự tự doa như dân chúng thấp cổ bé họng, tội gì mà làm!

- Ừ!

Cửu Thái Nhi mà nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng động tác gật đầu hết sức mạnh mẽ.

***

Dương Phàm biết rõ chỗ ở của Lư Lăng Vương, vốn không có tâm tư mà tiếp tục tìm “trúc bảo” giả kia, lúc hắn chuẩn bị xuống núi, rốt cuộc Cửu Thái Nhi không kìm nổi hỏi.

- Kiều ca ca, ngươi chừng nào thì mới có thể dẫn ta đi à? Thúc phụ ông ấy...ông ấy đang ép ta...lúc nay người ta suýt nữa không trốn đi được đấy.

Nói xong, vành mắt nàng đỏ lên, không kìm lòng nổi cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê góc áo của mình, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt. Dáng vẻ này thật khiến người ta thương cảm, Dương Phàm không kìm nổi khuyên nhủ:

- Ngươi đừng vội, ngày mai hoặc là ngày mốt, nếu vẫn chưa tìm thấy “trúc bảo”, ta sẽ đi nơi khác tìm vận may, đến lúc đó sẽ mang ngươi theo!

Cửu Thái Nhi mừng rỡ như điên, đột nhiên giang hai tay ra, nhào vào ngực Dương Phàm, hôn lên má hắn một cái, ôm hắn rất chặt. Thiếu nữ nhiệt tình như vậy, Dương Phàm chưa thấy bao giờ, không khỏi nhéo má, nhất thời có chút sững sờ.

Hai má Cửu Thái Nhi đỏ bừng lên, thẹn thùng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Người ta... Người ta thật sự là khống chế không nổi. Kiều ca ca, ngươi không hiểu được, người ta ngày ngày ở chỗ này lo lắng hãi hùng, giống như là địa ngục nhân gian, thật là không chịu nổi một khắc nào nữa, cho nên...cho nên....

Dương Phàm cười, trấn an:

- Ta hiểu tâm tình của ngươi, vây ở một nơi có thể khiến người ta phát điên, mọt khi có cơ hội thoát khỏi, đích thật là quá nôn nóng rồi. Được rồi, tự ngươi phải cẩn thận một chút, ta đồng ý với ngươi, ở nơi này hai ngày, ta nhất định đưa ngươi rời khỏi đây.

- Vâng, Kiều ca ca, ngươi... , ngươi là người tốt. .

Cửu Thái Nhi lưu luyến liếc nhìn Dương Phàm, nhanh nhẹn xoay người, váy đỏ xoay tròn hoa mắt, sau đó nàng cầm váy đỏ, giống như một con bắc lộc xinh đẹp chạy vào trúc rừng trúc xanh biếc và vàng nhạt.

Thiếu nữ dung nhan đáng yêu, thân thế thê lương dần dần biến sâu và trong rừng trúc, lúc này Dương Phàm mới lao xuống chân núi, trên đường đi tránh vài phụ nhân đi đào măng, tránh sự theo dõi của quân coi giữ, sau khi trở lại dưới chân núi, đợi khi nói lại tình huống cho Cổ Trúc Đình nghe, hai người lại lần nữa lẻn lên núi.

Để bảo đảm không có sai lầm, Dương Phàm vẫn đuổi tới địa điểm mà vừa rồi Cửu Thái Nhi đã chỉ, phân biệt góc độ một hồi, lúc này mới chỉ căn nhà cho Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình nhận rõ nơi đó, lập tức từ trên cao quan sát.

Phòng xá kia giống với những ngôi nhà ở trên núi này, đều là trúc lầu, trước sau trúc lầu là hai hàng rào ngăn các, trên lầu là phòng ngủ hoặc là nhà kho, dưới lầu thì chỉ có cột trụ không có vách tường, chỉ buộc gia súc và đặt một vài khí cụ cồng kềnh.

Hai người quan sát tình huống ra vào của các hộ, dần dần cho ra kết luận, người trong sơn trại này có thói quen là nhường con gái ở trước lầu, người lớn tuổi thì ở sau lầu, phòng ngủ của nam nữ chủ nhân ở chính phòng sau lầu, phòng ở hai bên thì dùng để chứa lương thực, vật tư trọng yếu khác.

Cổ Trúc Đình quan sát vô cùng cẩn thận, ngoại trừ vị trí nơi gia đình kia ở, số phòng xá, hướng, bố cục chung quanh, còn bao gồm cả tình huống của nhà chung quanh, thậm chí nhà ai nuôi già, nhà ai nuôi chó, cuối cùng mới nghĩ ra một phương án lẻn vào hành động.

Phương án do nhân sĩ chuyên nghiệp này nghĩ ra, Dương Phàm đương nhiên sẽ không chen vào, càng không vung tay múa chân chỉ huy mù, nghe Cổ Trúc Đình đơn giản nói một lần, còn chưa đề cập nhiều chi tiết lắm, hắn đã không ngừng thán phục phương án của nàn, liên tục gật đầu:

- Đồng ý, chúng ta cứ làm như thế!

Hai người không ở lâu trong rừng trúc, đề phòng bị người ta nhìn thấy, sau khi xác nhận nơi ở của Lư Lăng Vương, liền đi vào nơi kín đáo sâu trong rừng trúc, lặng lẽ chờ đêm tối. Tuy rằng không thể nhóm lửa, nhưng trên người hai người vẫn mang theo lương khô, bọn họ gặm lương khô, uống nước suối, lặng yên chờ bầu trời tối đen.

Lúc chạng vạng tối, trên núi bỗng nhiên có mưa nổi lên, Cổ Trúc Đình chuẩn bị rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, vừa thấy trời mưa, lại lấy ra trong bọc hai mảnh lụa mềm mại, không biết là do tính chất hay là do trên đó được quét gì đó, mà khi hai người khoác lên lại tạo hiệu quả tránh mưa cực tốt.

Bởi vì trời mưa, sắc trời đen hơn, trong sơn trại vốn không có người đi lại rồi. Nhưng Dương Phàm và Cổ Trúc Đình vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi trời đủ tối để ẩn giấu thân hình bọn họ, hai người mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, lặng yên chạy đến hướng phòng trúc kia...