Say Mộng Giang Sơn

Chương 715-2: Phúc tướng Mã Kiều (2)

Mã Kiều nguyên bản lo lắng người Khiết Đan kỹ thuật bắn cung lợi hại, lúc này lại thấy tài bắn của chúng hết sức bình thường, dũng khí tăng gấp bội, lập tức hạ lệnh tiến công thần tốc. Đợi đến khi bọn họ vọt tới trên sờn núi. Những mũi tên thưa thớt từ trên núi đã ngừng lại, Mã Kiều lập tức tăng tốc độ, là người đầu tiên tiến vào tuyến phòng ngự của người Khiết Đan. Vung lên hoành đao, xung phong giết địch.

Chờ y xông vào quân địch mới phát hiện, thủ quân trên núi tuy số lượng mấy trăm người, nhưng binh khí hỗn độn cũ nát, trường đao sứt mẻ, đinh ba, mộc côn, muôn muôn vẻ, không sao đếm hết, quân địch quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao, động tác dường như chẳng có chút sức lực nào.

Đao pháp của Mã Kiều trong quân ngũ cũng coi như nhất đẳng cao thủ, mắt thấy chiến lực của quân địch không mạnh, y dứt khoát vứt bỏ tấm khiên, hai tay múa đao, một đường liều chết tiến lên, thân nhanh như hổ, đao nhanh như gió, cũng không cùng quân địch giằng co, chỉ là tận lực gây ra hỗn loạn, tạo điều kiện cho nhân mã của y xông lên sườn núi.

Rất nhanh, toàn bộ đội đao khiên đều xông lên sườn núi, tiếp đó đội cung nỏ cũng rút chủy thủ gia nhập trận chiến, đội dự bị phòng thủ ở giữa sườn núi thấy tình hình này, lập tức xông lên sườn núi theo như an bìa lúc đầu, nhưng không đợi cho bọn họ gia nhập chiến trận, những tên lính Khiết Đan nhìn như ăn mày kia liền liền tan rã:

- Không cần đánh, chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!

Có người vừa lên tiếng xin hàng, mọi phản kháng của quân địch tan thành mây khói, ngoại trừ một vài người còn muốn chạy trốn vào rừng rậm, bị Chu quân bắn trúng, người Khiết Đan còn lại đều quỳ trên mặt đất, hai tay giơ cao vũ khí, hướng Chu quân đầu hàng.

Võ Thành Chiêu là bà con xa của gia tộc Võ thị, dựa vào mối quan hệ của gia tộc ở trong quân ngũ làm một tên Lữ soái, sau khi nhận được lệnh dẫn đầu đội quân tiên phong, trong lòng y vô cùng lo lắng, cho nên mới lệnh cho Mã Kiều tiến công, còn y vẫn án binh bất động, chuẩn bị cho việc chạy trốn bất cứ lúc nào, không ngờ tới Mã Kiều một lần dẫn quân tiến công, liền thuận lợi xông lên sườn núi.

Khi Chu quân đang phất chiến kỳ, ra hiệu với binh lính ở dưới chân núi, Võ Thành Chiêu trợn mắt há mồm, không ngừng ảo não, sớm biết người Khiết Đan yếu thế như vậy, chiến công này nên cướp về tay mình mới đúng.

Dưới mắt nhiều người như vậy, không thể đoạt đi công lao này, mà chỉ có thể trông mong tên tiểu tử Mã Kiều kia có thể hiểu chuyện một chút, trong chiến báo có thể nhắc tới vị tiên phong chủ tướng này.

Trên sườn núi, Mã Kiều cười tươi vui sướng.

Lần đầu tiên chỉ huy đánh giặc của y, hơn nữa còn là lần đầu tiên xung phong anh dũng, tham dự tác chiến.

Một khắc nhận được mệnh lệnh, y mặc dù bề ngoài bình tĩnh, trong lòng không biết có bao nhiêu khẩn trương, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vừa phấn khởi, vừa sợ hãi, khẩn trương cho lần đầu tham chiến, lại có chút không tự tin một mình chỉ huy một đội. Nhưng khi y tiên phong xông lên núi, chém chết người thứ hai, hết thảy những bất an, sợ hãi, đều bị y ném ra xa chín tầng mấy rồi.

Chiến sĩ, nhất định phải trải qua những thách thức ngoài chiến trận mới có thể trở nên thành thục, tham gia trận chiến này, Mã Kiều đã nhanh chóng có đủ tố chất của một tướng lĩnh. Mà chính tay đâm bảy tên địch, khiến y không bao giờ gặp phải tình huống khi giết chết tên địch đầu tiên, máu tươi vang lên mặt khiến y kinh hoảng đến quên cả né tránh, chút nữa trúng một đao của tên địch khác.

- Hiện tại, ta nên làm gì? Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi…

Sau một lúc ngây ngô nhếch miệng cười, Mã Kiều cuối cùng cũng nhớ ra một ít kiến thức phổ thông mà lão tướng trong quân doanh đã dạy cho y: Hiện tại hẳn là nên kiểm tra trang bị của địch nhân, tìm hiểu tình tình của chúng, hỏi những tên tù binh tình hình quân địch, chuẩn bị cho hành động tiếp theo của chủ soái.

Võ Thành Chiêu đợi nửa ngày, xác định trên núi không có phục binh, lúc này mới chỉ huy đội quân lên núi, chiếm lĩnh điểm cao này. Khi Võ Thành Chiêu không rõ cao hứng hay không lên núi, chỉ kịp tới lúc Mã Kiều đang thẩm vấn, thông qua thẩm vấn, bọn họ rất nhanh đã nắm bắt được tình hình quân địch.

Phản quân Khiết Đan tổng cộng có hơn sáu mươi bảy ngàn người, sau khi tấn công Đàn Châu thất bại, trốn về phía đông, sau thắng lợi công hạ Bình châu lại chịu nhục, bị bắt phải chuyển tới Lư Long. Bởi vì gấp rút trốn chạy một đoạn đường dài, không được tiếp viện, lương thảo không còn, tên cũng sắp dùng hết, khi Mã Kiều tiến công sườn núi gặp được phản kháng yếu ớt, cũng chỉ là những mũi tên còn sót lại được người Khiết Đan chia đều, mỗi người không quá năm mũi tên.

Người Khiết Đan hoàn toàn không biết triều đình phái tới đại quân, nếu không bọn chúng sẽ không chỉ phái vài người trấn thủ Hoàng Chương cốc, chỉ là chủ lực của bọn chúng đang công đánh Lư Long, mà Hoàng Chương cốc là thông đạo duy nhất sau lưng bọn chúng, bọn chúng lo lắng binh mã triều đình đột nhiên tập kích chúng từ sau lưng, đội phòng thủ nơi đây chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất.

Tuy nhiên lúc quan binh đến, bọn chúng đã phái người trở về báo tin rồi.

Bọn họ sở dĩ không có lực chiến đấu, bắn tên vô lực, nguyên nhân vô cùng đơn giản, bọn chúng không còn chút khí lực nào.

Khi bọn chúng đóng quân trên đỉnh núi, Mã Kiều không tìm được chút lương thực nào, mà khi Mã Kiều ở dưới chân núi, bọn chúng đang nấu cơm chưa kịp ăn. Mã Kiều nghe xong tự mình xem xét, nồi cơm của bọn chúng còn chưa nấu xong, bên trong có hai con chuột, một con mèo rừng, một nồi rau dại.

Võ Thành Chiêu cười nhạt, theo y, không cần phải tiếp tục điều tra nữa, chỉ cần nhìn một đám Khiết Đan mặt mày xanh xao, bộ dạng đứng cũng không vững, y liền cho rằng lương thực của địch nhân đã sớm cạn kiệt.

Công đầu trận thứ nhất để Mã Kiều đoạt lấy, điều này khiến cho Võ Thành Chiêu rất bất mãn, y quyết tâm trận thứ hai tự mình tiên phong đánh chiếm đỉnh núi bên kia. Mà hai đỉnh núi đều thuộc tuyến đầu trận địa của người Khiết Đan, chỉ cần đánh chiếm được ngọn núi bên kia, y có thể đem hai chiến công nhập một, công đầu chính là của y.

Vì thế, Võ Thành Chiêu vừa đem tình báo mới thẩm vấn được cấp báo trung quân, vừa chuẩn bị đánh chiếm ngọn núi hiểm yếu có năm mươi người canh giữ.

Lúc này, Mã Kiều tầm nhìn hạn hẹp bất ngờ đề nghị trước với y:

- Lang tướng, người Khiết Đan bụng đói không sức lực, tên không đầy đủ, chỉ sợ không thể thủ được ngọn núi kia, đặc biệt là chúng ta đã chiếm lĩnh ngọn núi bên này, theo mạt tướng, không bằng phái người lên núi chiêu hàng, nếu có thể không động binh mà thắng trận không là rất tốt sao?

Võ Thành Chiêu nghe xong, sắc mặt càng khó coi, nhưng nếu có thể chiêu hàng không nên động võ, tuy quân địch trấn tại ngọn núi kia không nhiều, thắng ở hiểm yếu, tuy người Khiết Đan đói đến mức ngực dán lưng, cũng còn khí lực đẩy tảng đá, rõ ràng có thể từ trên núi lăn đá xuống, cũng có thể giết chết không ít người, y cũng không thể làm cho người ta cảm thấy mình không quan tâm tới tính mạng của tướng sĩ.

Trong mắt Võ Thành Chiêu hiện lên tia ác liệt, hàn quang sắc bén, lạnh lùng hạ lệnh:

- Hay! Bản tướng quân liền phái ngươi lên núi chiêu hàng, ngươi hãy nói cho chúng biết, phàm là những người có thành ý đầu hàng, bản tướng quân sẽ bỏ qua chuyên cũ. Nếu không, tiến công len núi, sẽ giết sạch sẽ, chó gà không tha! Chớ trách bản tướng không cảnh cáo trước!

Mã Kiều không nghĩ tới Võ Thành Chiêu muốn y lên núi chiêu hàng, nhưng chủ ý làn y đề ra, giờ tướng quân đã ra lệnh, y chỉ đành cứng rắn kéo theo một đám người già Khiết Đan, nói với chúng triều đình dụng tâm muốn chiêu an.

Người Khiết Đan kia nghe xong liên tục gật đầu, đáp ứng cùng y lên núi chiêu hàng, Mã Kiều liền giương cờ hàng cùng tên Khiết Đan kia bò theo đường mòn giữa triền núi, leo lên đỉnh núi đối diện.

Vó Thành Chiêu đứng trên núi, tay ghì chặt trường đao, nhìn bóng dáng Mã Kiều dần biến mất ở đỉnh núi đối diện, trong lòng phấn khởi:

- Người Khiết Đan chẳng qua chỉ là một đăm mọi rợ, làm sao tuân thủ quy tắc hai quân giao chiến không giết sứ giả, bọn chúng nếu chịu đầu hàng thì không sao, nếu không hàng, chỉ bằng một mệnh lện tàn sát núi này, có thể chém hết đám đầu chó các ngươi!

Võ Thành Chiêu âm thầm quyết định, khóe môi câu lên nụ cười tà dị lạnh lùng, y ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ngọn cờ trắng phía núi đối diện đang hướng y huênh hoang.