Dương Phàm quay trở lại Nha Môn Thiên Quan Phủ, cố gắng đè nén chuyện ấu nữ bị cướp đoạt đang khiến cho hắn vướng bận và khổ sở, chuyên tâm chỉnh đốn lại danh sách những quan viên bước đầu được chọn ra.

Hắn có quyền chọn lọc bước đầu, nhưng không có quyền quyết định, nên số người trong danh sách này đã gấp ba lần số quan viên Nam Cương cần thiết. Vì vậy, báo lên Chính Sự Đường, mới có thể để lại một phương án chọn lựa cho các Tể tướng. Nhưng trong tên quan viên cho từng chức vụ, đều là người của Võ Tam Tư và Lí Chiêu Đức chiếm đại đa số.

Sau khi dùng bữa trưa, Dương Phàm cẩn thận khoanh tròn một lượt, danh sách cuối cùng cũng đã hoàn thành, Dương Phàm gọi to:

- Lí Lệnh Sử!

Lí Chinh Hổ đang ra vẻ chăm chỉ vội vàng tiến lên phía trước, Dương Phàm đưa tờ danh sách khoanh khoanh chấm chấm, bôi mực mọi chỗ cho Lí Chinh Hổ, dặn dò:

- Đây là bản danh sách các quan viên mà bổn quan bước đầu lựa chọn, ngươi sao chép lại rõ ràng, sau khi bổn quan kiểm tra không có sai sót gì, hôm nay trước khi bãi nha phải đưa đến Chính Sự Đường.

- Vâng!

Lí Chinh Hổ vội vàng đưa hai tay lên nhận danh sách, Dương Phàm nghiêm nghị nói:

- Bổn quan ra ngoài một lát, ngươi sao chép cẩn thận, nhớ lấy, việc này vô cùng quan trọng, chớ có lan truyền ra ngoài!

Lí Chinh Hổ vẻ mặt sợ hãi nói:

- Ti chức không dám, Lang trung xin cứ yên tâm!

Qua nhiều triều đại, đối với những quan viên tiết lộ những chính lệnh triều đình và nhiều tài liệu mật yếu chưa được công khai, mức phạt nhẹ nhất cũng là giáng chức quan lưu đày. Nhưng việc tiết lộ chính lệnh triều đình và các chính sách, trước nay chưa bao giờ là không có, chỉ là không có ai đem tin tức rải rác một cách công khai, mà chỉ bí mật tiết lộ tin tức cho những người quyền quý mà y có thể nương cậy.

Dương Phàm rời khỏi Thiên Quan Phủ, liền đi về phía Hình Bộ. Lục Bộ đều ở trên cùng một con đường, thuận tiện cho việc lui tới.

Ngồi trên lưng ngựa, Dương Phàm liền hướng tay về phía tùy tùng, hỏi:

- Người của chúng ta đã cùng với ba tên giả thần giả quỷ Thập Phương Đạo Nhân, Tịnh Quang Lão Ni đã phân tán hoàn toàn chưa?

Một người trong đó đáp:

- Tự khắc nhận được mệnh lệnh của Tông chủ. Người của chúng ta không tiếc tổn thất mà rút lui rồi, yểm hộ cho ba người kia. Có thể có được nhiều thuận lợi như thế, bởi vì có nhiều người đồng ý tiếp tay, tổn thất của chúng ta, đã được bù đắp đáng kể từ tay những người tiếp tay kia.

Dương Phàm cười cười, nói:

- Một chút tổn thất thì có đáng là gì, quan trọng là người của chúng ta đã phân tán. Ta vốn định kéo dài thêm mấy ngày, nhưng đáng tiếc chuyện cơ mật có biến, không thể không bắt đầu trước. Người của chúng ta đã rời khỏi đó, đó mới là điều tốt nhất.

Dương Phàm quay đầu về phía một gã thị vệ khác nói:

- Ngươi đi Kim Cốc Viên Tử Trạch Uyển, nói với Công chúa điện hạ, nói là… Mọi sự đã chuẩn bị, có thể bắt đầu đúng như đã hẹn!

- Vâng!

Gã thị vệ kia liền thúc ngựa quay ngược về.

Gã thị vệ vừa rồi đối đáp với Dương Phàm hiển nhiên là đứng đầu trong số đám thị vệ, cho nên biết khá nhiều tin tức, cũng có tư cách đối đáp cùng Dương Phàm. Gã hạ giọng nói:

- Tông chủ, người của chúng ta… Không cần hành động sao?

Dương Phàm khẽ lắc đầu, nói:

- Người của chúng ta, không ai mà Khương công tử không biết, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ, sẽ bị y phát hiện ra dụng ý của ta. Cho nên, lần này một người cũng không được hành động. Yên tâm đi, chuyện này bản quan tự có sắp xếp!

- Vâng!

Lí fiChinh Hồ đầu tiên là nhanh chóng chép ra một bản danh sách, giấu trong tay áo rồi đi đến phòng đóng dấu. Nhìn thấy ngoại trừ tên tiểu hầu phụ trách việc mài mực, không hề có người ngoài, lập tức y đưa danh sách cho gã, thì thầm dặn dò:

- Đi! Lập tức đưa đến quý phủ Ngụy Vương!

Gã tiểu hầu này là con trai một người gia nô của y, được y lợi dụng quan hệ để gã đến làm tiểu hầu trong nha môn, ít nhiều lấy chút lương lậu trợ giúp gia đình, cũng bởi vì thế mà trở thành chân sai vặt tin cậy nhất của y. Gã tiểu hầu này nhận được danh sách liền vội vàng đi ra bên ngoài. Lí Chinh Hổ thở phào, lúc này mới quay lại phòng đóng dấu, bắt đầu sao chép bản thứ hai. Lúc này đây, y cẩn thận tỉ mỉ, nét bút vô cùng thận trọng…

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Triệu Càn là Lang trung ti phong Thiên Quan Phủ. Lang Trung Ti Phong chủ yếu phụ trách chuyện phong tước. Tước vị cũng không phải là dễ dàng có thể được phong, hoặc là kế thừa rõ ràng rành mạch kiểu cha truyền con nối, chỉ cần đến Thiên Quan Phủ làm một thủ tục thông thường, hoặc là phải lập được quân công, hoặc là tận trung với nước nhiều năm, được Hoàng đế ban thưởng, tấn phong tước vị.

Nhưng những người này, Lang trung Ti phong trước nay không hề đục nước béo cò. Cho nên, mặc dù Triệu Càn nhận chức ở Thiên Quan phủ đã nhiều năm, nhưng vẫn chỉ là một quan viên không đáng để ý, so với Lang Trung Khảo công quyền cao chức trọng, mỗi đợt lễ tết trong nhà lễ vật chất chồng như núi, có thể nói là cực kì nghèo khó.

Nhưng Triệu Càn cũng có vài phần công phu ngầm, y vẫn đường đường hoàng hoàng làm chức quan này, không hề giống như những người nhận chức này trước đó, làm đủ mọi chuyện ồn ào trong Sử bộ, bắt đầu dùng các mối quan hệ để điều khiển các nha môn khác, hoặc là chuẩn bị một phần hậu lễ, tìm Thị Lang đại nhân hoạt động, điều đến địa phương làm Trưởng Sử, Tư Mã hoặc Biệt Giá có quyền lực, vân vân…

Kể từ đó, bởi vì nhiều nắm chưa từng điều động, y trở thành quan viên có kinh nghiệm lâu năm nhất trong Thiên Quan Phủ. Cũng bởi vì tên tuổi của y rất xuất chúng, trước nay không hề có xung đột lợi hại với các quan viên khác, cho nên nhân duyên, danh vọng cũng đều tiếng lành đồn xa.

Hiện giờ, vị Triệu Lang trung này được mọi người trọng vọng trong Thiên Quan Phủ đang ngồi ngay ngắn trong căn phòng đóng dấu trước nay yên lặng, cả ngày không có lấy một văn kiện đưa đến kí tên. Y bẻ bẻ ngón tay, nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc. Tâm trạng căng thẳng của y dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng gò má giống như bị đao gọt thành góc cạnh vẫn còn nguyên màu đỏ ửng.

Y xuất thân Hàn Tộc, lúc Võ Tắc Thiên đề bạt quan viên Hàn Tộc, để đối kháng lại với sĩ tộc Sơn Đông, y đã đi thi Minh Kinh Khoa Nhập Sĩ. Nhưng, tỉ lệ thi đậu Minh Kinh Khoa Nhập Sĩ thông thường là mười lấy một, còn tỉ lệ Tiến Thủ Khoa Nhập Sĩ là một trăm chọn một, hai cái khác nhau một trời một vực, do vậy Minh Kinh Khoa Tiến Sĩ không được coi trọng lắm.

Bởi vậy y vừa mới nhập sĩ, bước đầu đã kém hơn một bậc so với các đồng liêu, hơn nữa y làm người làm quan trước nay đều tôn trọng quy củ, khó có thể hiện vượt trội, cho nên hơn bốn mươi tuổi đã hết khả năng tiến thêm một bước, dừng lại ở chức Chủ bộ huyện Lam Điền.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, đại khái y sẽ giống như Trương Giản, cứ ngồi ở đó, nếu như y không sống thọ được như Trương Giản, thì phải ngồi chết trên cái chức vị Chủ Bộ huyện rồi.

Nhưng, lúc này lại có một vị quý nhân chọn đúng y, ra tay trợ giúp y. Vị quý nhân này chính là Độc Cô Thị ở Trường An. Độc Cô Thị dùng lực lượng của bọn họ, giúp đỡ Triệu Càn bình định những mối quan hệ phức tạp từ trên xuống dưới huyện Lam Điền, cho y đủ các lợi ích, giúp y tạo nên thành tích, cuối cùng để y quan thanh văn hoa, có thể tiến vào kinh làm quan.

Từ đó về sau, y lại ngồi yên ở chức Thiên Quan Phủ mười năm. Từ Chủ quản, Viên Ngoại Lang, đến Lang Trung, những việc y làm đều là nhàn hạ nhất, không thể đục nước béo cò nhất. Y cũng từng nghĩ tới sẽ cố gắng làm gì đó, thả mặc cho ngoại quan, nhưng Độc Cô Thị không đồng ý.

Nếu mất đi sự ủng hộ của Độc Cô Thị, y không có người đỡ lưng không có quan hệ, đến chức vụ bây giờ cũng không chắc có thể giữ được. Còn may gia đình có Độc Cô Thị trợ cấp, cho dù là trong thành Lạc Dương, nhưng cuộc sống gia đình y cũng không được coi là thanh bần. Tính tình y thành thật, làm Lang Trung Ti phong đến tận bây giờ…

Hiện nay, người của Độc Cô Thị mỗi tháng đúng hạn đưa cho nhà y lương thực vàng bạc nhưng chưa từng yêu cầu gì cuối cùng cũng cho y một sứ mệnh: buộc tội Dương Phàm!

Y đã ngồi ở chức Thiên Quan Phủ mười năm, rốt cuộc cũng đã có một mệnh lệnh!

Chuyện này không hề làm y kích động như thế, điều làm y kích động chính là, người truyền đạt lại lời còn nói câu thứ hai:

- Nếu như làm tốt, chức Lang Trung Khảo công sẽ thuộc về ngươi!

Y đã hơn năm mươi tuổi, một bên tóc mai đã có sợi bạc. Y vốn cho rằng sự nghiệp làm quan đến đây là hết, bây giờ lại có hi vọng!

Ba mươi năm nhập sĩ, lần thứ nhất mười năm, quanh quẩn trong chức vụ Tiểu Lại các châu phủ; lần thứ hai mười năm, không rời khỏi huyện Lam Điền, lần thứ ba mười năm, y làm chức không được người ta chú ý nhất trong nha môn Thiên Quan Phủ hiển hách này. Quyền lực thường là cách xa y một tấc thôi, nhưng trước nay chưa từng thuộc về y.

Mười năm một lần luân hồi. Bây giờ, cơ hội rốt cuộc đã đến!

Triệu Càn hít dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng kích động, suy nghĩ nghiêm túc về từng chi tiết nhỏ trong lời dặn dò của gia chủĐộc Cô giao phó. Cơ hội này y không thể bỏ qua, cho nên y nhất định phải làm tốt nhất, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Danh sách quan viên hậu tuyển cùng ngày đã được đưa đến Chính Sự đường, hiện tại đang đặt trên bàn của Lý Chiêu Đức.

Cùng lúc đó, trên bàn Ngụy Vương Võ Thừa Tự cũng xuất hiện bản danh sách các quan viên được lựa họn. Trong danh sách, người của Võ Thừa Tự chỉ có lác đác vài người, điều này đã vượt xa với giới hạn có thể tha thứ của lão, Võ Thừa Tự cuối cùng cũng không thể kiềm chế được.

Võ Thừa Tự tức sùi bọt mép, đấm một cái lên bàn, hất nghiên mực xuống đất, vỡ tan!

Nếu như đã không thương lượng được, thì chiến đấu đi!

Ngày hôm sau lâm triều, Trưởng Thượng Quả Nghị Đặng Chú đã hiến “Thạc Luận” với thiên tử, mấy nghìn lời rõ ràng, giọng điệu sắc bén, dõng dạc, kể lại Lí Chiêu Đức chuyên quyền kiêu ngạo, đem lão ra so sánh với một con chuột lớn ăn cắp quyền lớn của triều đình để thỏa mãn tư dục. Phượng các xá nhân Phùng Hoằng Mẫn, Trương Gia Phúc lập tức tán thành, buộc tội Lí Chiêu Đức.

Dương Phàm?

Dương Phàm chẳng qua chỉ là một gã chó săn nhỏ nhoi dưới trướng Lí Chiêu Đức, giết hắn cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa, danh sách các quan viên Nam Cương vẫn chưa chốt hoàn toàn, lúc này chưa công bố ra ngoài, theo lí mà nói, Võ Thừa Tự bây giờ hoàn toàn chưa thể biết cụ thể và tỉ mỉ, buộc tội như thế nào.

Còn nữa, Võ Thừa Tự y là người như thế nào? Y là cháu ruột của nữ hoàng đế, y là tộc trưởng của gia tộc Võ Thị, đấu với Dương Phàm, không mất đi danh phận, muốn đánh thì đánh con cọp lớn.

Vì thế, mũi nhọn của Võ Thừa Tự trực tiếp chĩa vào Lí Chiêu Đức, hơn nữa còn khéo léo lợi dụng Lí Chiêu Đức trước nay ương ngạnh bất mãn với các văn võ bá quan trong triều, chỉ vạch tội lão chuyên quyền tự tác, tác oai tác quái, còn về việc tuyển chọn quan Nam Cương, Võ Thừa Tự không nhắc đến một chữ.

Lời kết tội của ba người, giống như là một trận vũ bão, sấm chớp lôi đình giữa bầu không.

Lí Chiêu Đức căn bản không hề nghĩ đến, với thân phận lẫy lừng của lão, vẫn còn có người dám buộc tội lão. Văn võ bá quan toàn triều cũng không ngờ rằng, lại có người dám công khai đối đầu với Lí Chiêu Đức một cách không kiêng nể như vậy. Mặc dù chủ nhân của những người buộc tội này cũng là một người ngạo mạn ngang ngược không khác gì lão.

Chế độ buộc tội của triều đình có hai loại “ Lộ chương diện hạch” và “Phong chương tấu hạch”, người bị buộc tội bất kể là quan viên to đến thế nào, bất kể có tội thật hay không, đều phải lập tức trừ quan mũ, cúi người đứng dưới bậc ngự thềm chịu tội.

Lí Chiêu Đức kiềm chế nỗi tức giận, bỏ mũ mão xuống, cúi người đứng dưới bậc đan đệ, mái tóc lấm tấm bạc dài xõa xuống. Từ lúc lão quyền cao đến nay, chưa bao giờ lại chịu nhục như vậy!