Ngày khánh thành Thiên Khu, triều đình phải tổ chức lễ long trọng, việc này sớm đã sắp xếp xong, toàn bộ nghi trình là do tể tướng Lý Chiêu Đức đích thân sắp xếp, vô cùng long trọng.
Ngoài văn võ bá quan, danh thần trí sĩ, các danh thần trong kinh, hoàng thân quốc thích, huân khanh công thần, còn cả nhiều tù trưởng cũng tới chúc mừng.
Lúc này, trong đám mây cao vút, Thiên Khu vô cùng đồ sộ đứng sừng sững bên ngoài Đoan môn, ngước lên thành nhìn, nhất trụ kình thiên! Rồng cuộn kim quang lóng lánh và kỳ lân trông rất sống động, giống như đằng vân bay lên:
- Đại Chu vạn quốc tụng đức Thiên Khu.
Tám chữ kim quang lóng lánh, đứng trước đầu cầu Thiên Tân có thể nhìn thấy rõ.
Hoàng đế còn chưa tới, Giáo phường ti đã sắp xếp các đồng nữ xinh đẹp, trang điểm thành Tán Hoa thiên nữ, bọn họ đầu đội hoa, mày điểm đỏ, thân mặc anh lạc, eo nhỏ mảnh khảnh, chỗ rốn chụp một cái kim phấn, đôi tuyết trắng trần trụi, tuy cơ thể nhỏ xinh, lại có một sự phong tình quyến rũ.
Các thiên nữ đều xách theo cái giỏ trúc đựng hoa lụa, vừa nhảy một cách uyển chuyển, vừa rải đầy hoa rơi đầy, còn cả một vài thiếu niên của Giáo Phường ti cũng trang điểm thành kim đồng, trong tay mang theo lư hương lượn lờ, phân bố khắp hiện trường của lễ mừng, đến nỗi khắp nơi ở quảng trường đều là đàn hương ngập tràn.
Một đám cao tăng mặc áo cà sa, thần thái trang trọng chỉnh tề đứng ở phía trước Thiên Khu rộng rãi, tụ tập lại thành một đạo khiến lòng người chấn động sóng khí. Vô số dân chúng Lạc Dương ăn mặc sạch sẽ, xiêm y gọn gàng, kết thành một đội đi vào phía trước Thiên Khu, quỳ bái, sau đó lùi sang một bên, đôi mắt trông ngóng.
Nữ hoàng bệ hạ đã phái người kéo tới mười xe đồng tiền, bọn họ nhìn thấy các võ sĩ khỏe mạnh, đem một thùng đồng tiền cõng lên lầu, thùng tiền nặng trịch ép vào eo bọn họ. Khi kết thúc đại lễ, Nữ hoàng bệ hạ sẽ gọi người ném những đồng tiền này xuống, cho nên nhiều dân chúng hôm nay tới đều là lao động cường tráng trong nhà.
Trong hoàng cung cũng có chuẩn bị. Chiếu thư đại xá thiên hạ đã chuẩn bị thỏa đáng. Hoa văn tế thiên đã do Thượng Quan Đãi chế viết xong, đều đặt trên cái khay có rải tấm vải lụa đỏ, thái giám tùy tùng đang cầm.
Đại tướng quân Vương Hiếu Kiệt cùng các võ tướng một thân nón trụ thiết giáp sáng rực; uy phong lầm lẫm; thủ lĩnh các tộc đều mặc trang phục dân tộc. Trong lúc nhất thời các loại mũ da và đuôi trĩ tụ lại dưới một mãi nhà, Phùng Nguyên Nhất chạy trước chạy sau phía sau Cao công công, khuôn mặt đỏ ửng.
Trong cung, cậu làm là sai sử của người hầu, nhưng ở đây vốn chính là nơi của thái giám, ít nhất không có ai dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu. Cậu không chú ý tới, tỷ tỷ của cậu đang dứng trong đám những cô gái hoa trang kia. Đôi mắt ngưng ánh lệ đang chăm chú nhìn cậu. Như Mi Đại sư đang đứng ở đội ngũ đầu tiên, đang khẩn trương nâng đỡ để nữ hoàng tự tay viết “ Vạn quốc tụng đức phú”.
Tiết Hoài Nghĩa đã rất lâu không có cơ hội vào cung, làm một hộ pháp quốc sư kiêm quốc công kiêm đại tướng quân, ngày trọng đại như hôm nay y cuối cùng cũng được vào cung, đáng tiếc không có cơ hội gặp nữ hoàng, y chỉ có thể đứng ở đó, thỉnh thoảng tán gẫu với Dương Phàm vài câu. Nhiều lúc chỉ là không kiên nhẫn nhìn trái nhìn phải.
Tiếng rì rào châu đầu ghé tai tràn ngập bên cầu Kim Thủy, cho tới khi bộ liễu của Nữ hoàng đế xuất hiện, Ngự liễn lại xuất hai hai hàng văn võ bá quan, hoàn thân quốc thích. Còn tưởng Hoàng thái tử điện hạ thừa ân được một Ngự liễn.
Đợi cho Ngự liễn kia tới trước mặt, bọn họ mới phát hiện Ngự liễn phía trước là Nữ hoàng bệ hạ với trang phục long trọng đầu đội vương miện đang ngồi trong đó, ngồi ở kiệu phía sau lại chính là Thái Bình công chúa một thân đỏ thẫm, khăn quàng vai mẫu đơn, bên trái phải của Bộ liễn của Nữ hoàng, mới là Thượng quan đãi chế và Hoàng thái tử Lý Đán đi bộ hai bên.
Các thần tử trước hết là có chút kinh ngạc, lập tức giật mình: Công chúa điện hạ có thai trên người, đây là con gái mà Nữ hoàng thương nhất.
- Dương Phàm, lên đây nói chuyện.
Giờ lành còn kém một lát, cửa cung còn chưa mở, Bộ liễn của Võ Tắc Thiên ngừng nghỉ một lát ở chỗ này.
Bộ liễn dừng lại, Võ Tắc Thiên liền mỉm cười nhìn lướt qua các quần thần, không ngờ vừa lướt qua, vừa khớp nhìn thấy ánh mắt u oán của Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên sợ mãng phu này không kìm nén được mà xông lên nói chuyện, ngộ nhỡ nói ra những từ không thỏa đáng, làm xấu hổ cảnh tượng long trọng này, vừa may nhìn thấy Dương Phàm, Võ Tắc Thiên nghĩ cũng không chút nghĩ ngợi, gọi tên hắn luôn.
Dương Phàm không ngờ nữ hoàng đế sẽ gọi hắn, trong lòng thực sự bất ngờ, vội tiến lên mấy bước, Tiết Hoài Nghĩa vốn thực sự muốn tiến lên thi lễ, vừa thấy Nữ hoàng triệu kiến thần tử, không dễ tiến lên, chỉ thở phì phì đứng lại.
Dương Phàm đi tới trước Ngự liễn của Võ Tắc Thiên, chắp tay lạy dài nói:
- Thần Dương Phàm, tham kiến Tthánh nhân.
Võ Tắc Thiên vốn là gọi người trong tình thế cấp bách, gọi hắn tới trước mặt, lại không biết nên nói gì, trong lòng vội vàng nghĩ lại, mới cười hỏi:
- Biên thùy Nam Cương, là trọng địa của đất nước, một ngày không thể không có mục thủ, cố Nam Cương tuyển quan, việc cấp bách, việc này, ngươi làm thế nào rồi?
Dương Phàm chắp tay trước ngực nói:
- Thần theo bệ hạ sai bảo, ngày đêm tiến hành sàng lọc, sơ tuyển ít ngày nữa sẽ kết thúc, tình hình danh sách sẽ báo lại lên Chính sự đài, để các Tể tướng cùng tiến hành kiểm tra.
- Ư...
Võ Tắc Thiên bây giờ căn bản không có việc nên tìm việc, cố ý kéo dài thời gian nói chuyện với Dương Phàm, để tránh bị gã tình nhân thất sủng kia của bà tiến lên “làm nũng”, nghe vậy khẽ vuốt cằm cười, lại hỏi:
- Dương khanh tuyển quan, tiêu chuẩn thế nào?
Dương Phàm không hiểu tại sao bà ta lại kiểm tra mình trước mặt mọi người, “tứ thiện”, “ nhị thập thất tối” luôn là tiêu chuẩn tuyển quan của triều đình, một tiểu quan lại đều có thể liệt kê những điều lệ này được, hắn đương nhiên không thể chiếu theo điều lệ nói mấy thứ này, lại hơi do dự, cao giọng đáp:
- Thần nhậm chức Thiên quan, tuyển sĩ cho Bệ hạ, phải làm theo nguyên tắc, thứ nhất chính là trung thành.
Ở đây không những có văn võ bá quan, còn có Hoàng thân quốc thích, Tứ di tù trưởng, Nữ hoàng đế tới không để ý tới người khác, chỉ gọi Dương Phàm lên kiểm tra, trong lòng bách quan, đương nhiên có một sự giải thích. Bọn họ đều cho rằng, Nữ hoàng đế giao một việc quan trọng như tuyển quan ở Nam Cương cho Dương Phàm, đủ thấy Nữ hoàng đế rất sủng ái hắn, hiện giờ trước mắt mọi người, e cũng là xuất ra sự sủng ái của Nữ hoàng đế, trong lòng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, không tránh được sự nghiêng tai lắng nghe, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Dương Phàm nói:
- Thần cho rằng, đối với thần tử, điều quan trọng nhất chính là Trung thành! Có sự trung thành, cũng sẽ không xảy ra điều gì lớn.. Ngược lại, tài năng càng mạnh, mối họa càng lớn.
Câu nói này thật sự nói tới lòng của Võ Tắc Thiên, Nữ hoàng đế vốn kéo dài thời gian khảo sát, lúc này không khỏi gật đầu lia lịa, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Dương Phàm nói:
- Thần tuyển sĩ vì Bệ hạ, điều thứ hai mới là tài cán. Bệ hạ anh minh thần võ, là một minh quân thịnh thế cổ kim hãn hữu, bách quan bách tính, đều là những thần tử trung thành và tận tâm với Bệ hạ, phải nói thần tử trung thành này, đó là chỗ nào cũng có.Trên cơ sở này, chính là người có quan thanh, có chiến tích, có tài cán.
Võ Tắc Thiên vuốt cằm nói:
- Ừ! Điều thứ ba, là gì?
Dương Phàm nói:
- Nam Cương vốn có quan lại, có nhiều người không xứng với chức mà bãi miễn, truy cứu nguyên do, nếu không phải là bất trung với Bệ hạ, cũng không phải không có tài cán, thần tử cẩn thận suy nghĩ, bọn họ sở dĩ không làm tốt việc, có nhiều là vì không hiểu rõ địa phương, lại vì nguyên do tính cách, không thể nhún mình kết nối hiểu biết với các thủ lĩnh Nam Cương.
Trong đó Thần tử của Bệ hạ người tài đông đúc, đủ tư cách đảm nhiệm một phương, do đó thần phải sàng lọc ra trước rất nhiều can viên, lại từ trong số những người đó, lựa chọn rộng rãi, thi hành biện pháp chính trị, kinh nghiệm phong phú, tính tình sang sảng, để tuyển dụng cho bệ hạ.
Võ Tắc Thiên cười ha ha, quay đầu hỏi đám quan lại mà Lý Chiêu Đức đứng đầu:
- Lý tướng cho rằng thế nào?
Lý Chiêu Đức sớm biết số quan viên mà Dương Phàm đang tuyểnngười của lão và người của Võ Tam Tư mỗi bên một nửa, là một phần nhiều nhất trong thế lực các phương, lão đã hết sức hài lòng với Dương Phàm rồi, vừa thấy Nữ hoàng hạ cố hỏi thăm, lập tức chắp tay, trả lời nói:
- Dương lang trung tuy còn trẻ, nhưng lại là một người giỏi giang,
Võ Tắc Thiên bật cười ha ha.
Lý Chiêu Đức vuốt chòm râu, cũng dương dương tự đắc, hoàn toàn không nhìn thấy, bởi vì lão độc tài nhiều chức quan như vậy, chặt đứt không ít hy vọng của đồng nghiệp, nhiền quan viên lặng lẽ nhìn lão với ánh mắt ghen ghét.
Dương Phàm nghe Võ Tắc Thiên cùng Lý Chiêu Đức nói chuyện, liền biết tấu đối đã kết thúc, lúc này mới nâng người lên, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa quàng khăn một màu đỏ thẫm, điểm thêm vẻ xinh đẹp trên gương mặt của nàng, chỉ là bụng hơi gồ lên, cơ thể có vẻ mập lên.
Mấy ngày trước Dương Phàm từng gặp nàng, thân hình như rắn kia cũng không biết đã mất hồn bao nhiêu, bộ dạng hôm nay, không biết quần áo phía dưới đút đồ vật lộn xộn gì, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
Thái Bình công chúa thấy hắn nhìn mình, nhìn dung nhan của mình, đầu tiên là thất thần trong khoảnh khắc, tiện đà dừng trên bụng nàng, hơi lộ ra một thần khí cổ quái, hầu như biết những gì hắn đang nghĩ, không khỏi mỉm cười với hắn, trong mắt lộ ra chút nghịch ngợm.
Lúc này, chuông trống cùng kêu, cửa Đoan Môn mở ra, Võ Tắc Thiên nghiêm nghị ngồi thẳng:
- Khởi giá.
Tiết Hoài Nghĩa không không dễ để Lý Chiêu Đức dừng nói, vừa mới bước về phía trước hai bước, thời gian đại lễ đã tới, Nữ hoàng đã ngồi ngay ngắn điều Ngự liễn, mắt nhìn thẳng đi qua y. Tiết Hoài Nghĩa dừng lại bước chân, ủ rũ, các quan viên lần lượt bước tới cạnh y, Tiết Hoài Nghĩa tâm thần hoảng hốt, không ngờ vẫn không động đậy.
Lần này Tiết Hoài Nghĩa vào cung, chỉ mang theo đệ tử yêu quý nhất Hoằng Nhất Hoằng Lục, hai đệ tử cũng mặc áo cà sa, đứng ở phía xa, các cử động lần này của sư phụ, hai người đều nhìn rõ, trong lòng buồn thay y. Hai người chen tới bên cạnh Tiết Hoài Nghĩa, Hoằng Nhất gãi đầu, khó xử nói:
- Sư phụ, chúng ta đi chứ.
Hoằng Lục đảo mắt, lại nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Sư phụ, Nữ hoàng đế rất ưa náo nhiệt, chùa Bạch Mã chúng ta lại rất lâu rồi không làm đại pháp sự rồi.
- Ừ?
Vừa nghe gã nhắc tới Nữ hoàng đế, Tiết Hoài Nghĩa hoàn hồn, vội vàng nói:
- Tiểu tử ngươi có gì thì cứ nói, không cần bà bà mụ mụ.
Hoằng Lục nói vào tai y vài câu, sắc mặt ủ dột của Tiết Hoài Nghĩa bỗng trở nên hư không, bị kích động nói:
- Ý kiến hay! Chúng ta về chuẩn bị, ha ha.
Tiết Hoài Nghĩa vui vẻ cười rạng rỡ, đuổi theo văn võ bá quan, Hoằng Nhất vội vàng kéo Hoằng Lục, hỏi:
- Lão Lục, mau nói với ta, đệ nói gì với sư phụ vậy?