Say Mộng Giang Sơn

Chương 606-2: Bùi gia kiếm (2)

Lục Bá Ngôn theo dõi hắn vừa rồi còn đứng đó, nhưng nơi đó không có ai, lại nhìn về phía trước, cách chỗ hắn đang đứng cũng có hơn một trượng, lẳng lặng dựa vào một bóng hình dưới táng cây cao to lạnh buốt. Bóng hình đó chậm rãi bước ra từ táng cây, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, Công Tôn Chỉ vui vẻ kêu to:

- Mẫu thân!

Người tới chính là Bùi đại nương!

Giống như Lục Bá Ngôn mới xuất hiện, đáy lòng rất ấm áp, những sát khí trong lòng do Dương Phàm kích động đã lắng xuống, dường như cảm nhận được toàn bộ khu rừng rung chuyển một cái, vừa rồi Lục Bá Ngôn mới có cảm ứng mãnh liệt với họ, anh ta cảm thấy rất dày đặc, thanh kiếm quang hống hách chém thẳng xuống cổ của anh ta, cho đến lúc này anh ta cũng không biết thật sự đó không phải là thanh kiếm, chỉ là một luồng sát khí vô hình vô chất của quý phu nhân muốn cứu người.

Ánh mắt của quý phu nhân lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Bá Ngôn.

Công Tôn Lan Chỉ hét lớn:

- Mẫu thân mau thay con báo thù, người đàn ông này vừa mới quăng ngã con!

Quý phu nhân tức giận hừ một tiếng nói:

- Câm miệng! Nếu không phải người ta thủ hạ lưu tình, nếu không phải chỉ quăng ngươi một cái thì bây giờ ngươi đã không còn khí lực hô to gọi nhỏ rồi!

Công Tôn Lan Chỉ thè lưỡi không dám tiếp tục cáo trạng.

Lục Bá Ngôn cười nói:

- Phu nhân rất có nhãn lực nhưng là Bùi đại nương?

- Là ta!

Lục Bá Ngôn cười khổ nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu kiếm pháp cái thế vô song của Bùi gia, vốn nghĩ có thể tránh được thì tránh không so đo với Bùi phu nhân, không ngờ lại dẫn Bùi phu nhân đến thì hai người chúng tôi có nên đánh hay không?

- Có thể!

Lục Bá Ngôn vui vẻ chợt nghe Bùi đại nương lạnh lùng thốt lên:

- Ngươi đưa cổ ra để ta chém một kiếm, cho dù ngươi sống hay chết thì chúng ta đều có thể không đấu.

Vẻ mặt Lục Bá Ngôn đau khổ nói:

- Nói như thế Bùi đại nương đã quyết định ân oán này?

- Nói thừa! khách của Chử gia ngươi muốn giết cứ giết? Ngươi giết đến tận nhà ta còn muốn ta nhượng bộ lui binh?

Bùi đại nương vang ra hai từ “Nói thừa”, tay cũng rút kiếm ra, nàng sử dụng chính là một thanh đoản kiếm, lúc nàng nói đến “Khách nhân của nhà ta ngươi muốn giết cứ giết” tổng cộng chỉ có mười chữ, cũng không biết đã xuất ra bao nhiêu đao kiếm, chỉ thấy thanh Thiên kiếm quang loé sáng, một đạo kiếm quang không tắt thì một đạo kiếm quang lại lên, xung quanh Lục Bá Ngôn ngân quang lóng lánh, hào quang khắp nơi chắc cũng thành Phật rồi.

Võ công của Lục lão đầu rất được, nếu là người khác thì giờ phút này đây chắc đã sợ bị đâm vỡ náy, Lục lão đầu nhảy lên nhảy xuống, động tác khó coi giống như khỉ, hoàn toàn mất đi phong độ lúc nãy khi đấu với Dương Phàm, nhưng tránh được toàn bộ kiếm thức của Bùi đại nương, một kiếm cũng chưa đâm trúng.

Lục lão đầu vội lui vài bước để giữ khoảng cách an toàn với Bùi đại nương, tuy rằng kịch liệt đè nén hô hấp của mình nhưng ngực vẫn phập phồng không ngừng.

Thông thường các lão nhân có tuổi đời giống như ông ta, có thể bình thường ăn cơm, có thể cần người giúp đỡ trong việc đi đứng, cho dù thân thể cực kì rắn chắc nhưng vẫn không thể giống như ông ta động đao động thương. Vừa rồi mới cùng Dương Phàm luồn lên nhảy xuống, trông có vẻ rất thoải mái, thể lực của ông ta cũng đã tiêu hao rất nhiều, lại bị Bùi đại nương giật xuống bầu trời đầy ngân hà giống như kiếm pháp nhất bức, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Hai mắt của Lục Bá Ngôn chăm chú nhìn Bùi đại nương, hai tay để sau thắt lưng, khi hai tay đưa ra trước người thì bàn tay đã có thêm một đôi trăng lưỡi liềm. Hai hình lưỡi liềm cong như móc câu đang nổi lên trong bàn tay của Lục Bá Ngôn, đúng là hiện tượng lạ.

- Hoàn? Đúng là hiếm thấy binh khí như thế?

Hai mắt của Bùi đại nương lập tức sáng ngời, giống như bộ dạng thấy được cái mình thích, y như lúc Công Tôn cô nương nhìn thấy kiếm thuật của cao thủ vậy.

Dương Phàm và a Nô, lúc này Công Tôn Lan Chỉ mới nhìn rõ không phải hai hình lưỡi liềm nổi lên trong lòng bàn tay của Lục Bá Ngôn, mà là một đôi thiết hoàn. Đôi thiết hoàn đen thui, một đường dây bên ngoài mài cung lưỡi thành sắc bén, các bộ phận khác vẫn đen nhánh, dưới bóng đen bỗng nhiên thấy được, chỉ có thể thấy giống như một ngọn gió thì cho rằng hai hình trăng lưỡi liềm cong cong nổi lên lòng bàn tay của ông ta.

- A nương tiếp kiếm!

Công Tôn Lan Chỉ vừa thấy Lục Bá Ngôn liền rút binh khí ra, sợ lão nương của mình chịu thiệt, lập tức ném thanh kiếm rất dài cho Bùi đại nương. Đầu của Bùi đại nương không quay lại, chỉ quơ tay ra sau khó khăn lắm mới cầm được thanh kiếm, trường kiếm một phen một dòng nước mắt mùa thu vượt qua trước người.

Một thanh đoản kiếm nửa thước trong tay, một thanh trường kiếm kích thước có thừa, xem bộ dạng này đúng là Bùi đại nương đang sử dụng hai thanh kiếm, hơn nữa còn là một dài một ngắn, dài thật là dài. Vũ khí của hai người này rất quái dị, đương nhiên võ công cũng rất quái dị.

Đây chính là trận quyết đấu chân chính của cao thủ, nếu như Dương Phàm có thể chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình hai cao thủ đấu với nhau, tất nhiên có thể giúp ích rất nhiều cho trình độ võ học của hắn, đáng tiếc bóng đêm thâm trầm, Bùi đại nương và Lục Bá Ngôn lại đang đọ sức trong rừng, dưới bóng đêm và ánh trăng thân pháp của hai người cực nhanh, không kịp nhìn rõ việc thay đổi chiêu thức, ba người Dương Phàm đứng ở bên rừng căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy một hồi náo nhiệt.

Lúc này Lục Bá Ngôn hướng về Dương Phàm, với động tác khéo léo và thân thủ nhanh nhẹn cùng với việc chuyển động sắc bén và liên tiếp, vốn là một trăng lưỡi liềm múa lên liền biến thành trăng tròn, Lục Bá Ngôn dường như đang nhẹ nhàng nhảy múa ở hai đợt sáng trắng như tuyết. Tay áo bồng bềnh, trăng sáng phi hoàn, hết sức quỷ lệ.

Bùi đại nương cả ngày đặt mình tu trong nhà, sớm đã không dính tới phàm trần, bàn tay một dài một ngắn, hai thanh kiếm lưỡng đạo như sao băng xuyên qua bầu trời, đuổi theo hai trăng lưỡi liềm bám riết không tha, lúc thì nảy lên vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời, kiếm thế linh hoạt sắc bén và hống hách, tư thế của nàng rất tao nhã giống như kiếm tiên, nhưng đôi kiếm kia không thấy nửa điểm phóng khoáng, ngược lại rất hống hách và uy mãnh.

Dương Phàm và a Nô, Công Tôn Lan Chỉ đứng bên rừng, khẩn trương nhìn lưỡng đạo sao băng đuổi theo hai đợt trăng lưỡi liềm không chớp mắt, Lục Bá Ngôn kêu to một tiếng, vũ động song hoàn vội lui ra, thì thấy hai ánh trăng sáng nho nhỏ che chở thân thể ông ta bỗng dưng mềm rủ, một lúc sau liền thấy bóng dáng.

Trong rừng chỉ còn tiếng khen ngợi của Lục Bá Ngôn:

- Kiếm pháp Bùi gia rất hay!

Bùi đại nương đứng trong rừng, thanh trường kiếm khẽ rủ xuống, một vệt máu dài bám trên thanh trường kiếm giống như một bóng ma lưu động, rất nhanh đã đến mũi kiếm liền nhỏ xuống trong cỏ, kiếm quang sáng như tuyết giống như một dòng nước mùa thu.

- Ha ha! Vẫn là mẫu thân lợi hại!

Công Tôn Lan Chỉ chạy vào trong rừng ôm lấy cánh tay của Bùi đại nương cười ha ha nói.

Bùi đại nương lạnh lùng họi:

- Họ là ai?

Dương Phàm được a Nô đỡ đến chỗ của nàng, thở dốc nói:

- Bọn họ là người của sĩ tộc Sơn Đông!

Đuôi lông mày của Bùi đại nương giương lên lại nhẹ nhàng nhàu lên, xuất thân của bà là Hà Đông Bùi thị có kiến thức không tầm thường, Dương Phàm chỉ nói một câu bà liền hiểu được huyền cơ lớn lao trong đó, đương nhiên càng ít biết đến chuyện này càng tốt, vừa nghe bốn chữ “Sơn Đông sĩ tộc” thì bà không hỏi tới nữa.

Thật ra Công Tôn Lan Chỉ nghe xong tức giận bất bình nói:

- Sĩ tộc Sơn Đông rất hống hách, đây nên đổi thành là cường đạo giơ đuốc cầm gậy?

A Nô lắc đầu nói:

- Họ chỉ là không biết ta ở trong này mà thôi, bằng không cũng không có ai có thể xuyên qua phân thân của bốn người kia.

Dương Phàm nói:

- Mặc dù ta không thấy được họ nhưng lại biết Lục Bá Ngôn!

A Nô nói:

- Bốn người họ đã bại lộ thân phận, Lục ông hà cớ lại phải tiếp tục che mặt? Nếu không chưa chắc đồng ý gặp ngươi với bộ dạng thật.

Lúc này Dương Phàm mới chợt hiểu.

Bùi đại nương nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi đi băng bó trước đi, có chuyện gì chúng ta nói sau. Lan Chỉ cho người thu dọn nơi này một chút!

A Nô đỡ Dương Phàm đi, trong lòng Dương Phàm đột nhiên cả kinh, cảm thấy bất an:

- Không thích hợp! Làm sao Tiểu Man không có hành động nào? Gọi cô ấy tạm trở về phòng nghỉ, nàng sẽ ngoan ngoãn trở về phòng sao? Nếu nàng xem động tĩnh bên này qua khe cửa, sao giờ này còn không ra tiếp đón?

Dương Phàm càng nghĩ càng sợ, nắm cánh tay của a Nô nói:

- A Nô, nhanh đến xem Tiểu Man!

A Nô thấy ánh mắt hoảng sợ của hắn, trong lòng bỗng nhiên cũng cảm thấy lành lạnh, nàng vội xoay người hai bước ba bước chạy đến trước cửa nhà Tiểu Man, đẩy cửa sân thì nghe một tiếng thét kinh hãi!