Say Mộng Giang Sơn

Chương 599: Cừ thành thủy tự lai

Trên Võ Thành điện, Thượng Quan Uyển Nhi đang cầm một bản tấu chương ngây ngốc xuất thần, bỗng phát hiện ra bên cạnh có người, ngẩng phắt đầu lên thì trông thấy Võ Tắc Thiên đang lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.

Võ Tắc Thiên đã lộ rõ vẻ già nua, tuy búi tóc trên đầu vẫn đen nhánh, nhưng dù có chăm sóc gìn giữ thế nào thì cũng không thể che đậy nổi bọng mặt chảy xệ, làn da tràn đầy nếp nhăn kia. Có điều Võ Tắc Thiên về già tuy thiếu đi vài phần dáng vẻ hào khí thời trẻ, nhưng trong phong thái trầm ổn lại lộ ra mấy phần uy nghiêm.

Bà lẳng lặng đứng đó, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, tinh thần có chút hốt hoảng. Uyển Nhi khẽ ho một tiếng, vội vã đặt bút xuống, nghiêng người rời khỏi chỗ ngồi, xoay về phía Võ Tắc Thiên hành lễ:

- Uyển Nhi tham kiến đại gia!

Hành lễ xong, Uyển Nhi trừng mắt nhìn Tiểu Hải đứng hầu ở cửa đại điện, hơi sẵng giọng:

- Đại gia đến, sao không bảo ta ra nghênh tiếp?

Võ Tắc Thiên khẽ xua tay nói:

- Đừng trách hắn, là trẫm không cho hắn nói.

Võ Tắc Thiên thong thả bước đến ngồi xuống sau ngự án, ngửa người dựa vào tấm đệm dày mềm mại, mày hơi nhíu lại. Uyển Nhi vội vã ra hiệu Tiểu Hải bưng một chén rượu mà nữ hoàng đế thích uống nhất lên rồi tự mình đi đến sau lưng nữ hoàng đế, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà, dịu dàng nói:

- Đại gia có chút khó chịu sao?

Võ Tắc Thiên khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu.

Gần đây những chuyện khiến bà phiền não quả thực quá nhiều, cơ hội do cuộc đại thanh trừng quan lại ở Nam Cương mang đến, đối với các thế lực mà nói, đều là một miếng thịt béo bở chẳng dễ dàng từ bỏ. Hai người cháu Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cứ vài hôm là lại đến quấy rầy một phen. Lý Chiêu Đức và những thế lực phe phái khác cũng hoặc rõ ràng hoặc ngầm ngầm không ngừng gia tăng ảnh hưởng về phía bà.

Vốn ban đàu, Lệ Xuân đài là nơi bà thích đi nhất, nhưng hai tiểu mỹ nhân Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi cũng để tâm đến việc này. Mỗi lần đến Lệ Xuân đài, họ liền bóng gió tranh thủ cơ hội cho đồng đảng và gia tộc của mình, làm cho Võ Tắc Thiên mất hứng.

Bà không sợ thần tử kết bè kết phái, trong triều nếu không có các phe phái này nọ, thế mới là việc lạ không thể tưởng tượng nổi. Điều bà quan tâm là không có cách nào cân bằng. Vai trò của hoàng đế chính là cân bằng, giá trị của hoàng đế chính là ở việc cân bằng. Có cân bằng được thế lực các phương thì thế lực các phương mới dựa vào bà, thuận theo bà, bà mới có thể ban bố hiệu lệnh.

Bằng không, nếu nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến địa vị và sự thống trị của bà. Cho dù không nghiêm trọng đến vậy, thì các thần tử cũng bằng mặt mà không bằng lòng, vị trí của bà trên triều đình sẽ bị một phen sấm sét rung động, xuống đến dân gian cũng thanh mưa phùn rơi rắc, mệnh lệnh của bà sẽ khó mà truyền đạt thông suốt. Mà chuyện trước mắt, lại rất khó làm cho cân bằng được.

Chưa kể đến, thủ lĩnh của các lộ Thổ Man Lí Liêu cũng rút kinh nghiệm xương máu, hai ngày nay vừa nghe thấy có quan viên nào đó có thể bị cắt cử đến chỗ họ làm quan, liền tìm mọi cách để nghe ngóng về thân phận và bối cảnh, phẩm chất tính tình của người này, rồi sau đó lại chạy đến trước mặt bà khóc lóc, kêu ca chỗ này không hợp chỗ kia không tiện, ra sức ngăn trở.

Hiện giờ nữ hoàng đế đang nóng lòng muốn ổn định sự thống trị của triều đình ở Tây Vực, củng cố thành quả đoạt lại được An Tây tứ trấn của triều đình, đòi hỏi nhanh chóng ổn định Nam Cương, đối với yêu cầu của bọn họ cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, khiến cho nữ hoàng đế có cảm giác trong ngoài đều khốn đốn.

Bà hiện giờ tinh thần và thể lực càng lúc càng tệ, nghĩ ngợi lâu quá là lại cảm thấy đau đầu, đối với tình cảnh khó khăn trì trệ này khó mà nghĩ ra biện pháp giải quyết. Hơn nữa việc được sủng ái và nhúng tay vào quyền lực của hai huynh đệ họ Trương lại khiến cho trọng thần triều đình cảnh giác, vấn đề liên quan đến người thừa tự cũng trở thành đề tài mà bọn họ thường xuyên khuyên can nữ hoàng đế, làm cho Võ Tắc Thiên càng thêm mệt mỏi.

Võ Tắc Thiên tiện tay cầm lấy một bản tấu chương, nheo đôi mắt mờ tùy tiện lướt qua vài dòng, mày sắc khẽ nhíu lại, nói:

- Quan nội đạo giám sát ngự sử Kiều Văn Đạt buộc tội Dương Phàm tham luyến nữ sắc, ở lại Trường An không về, việc này... là sao?

- A! Nghe đâu, lúc Dương Phàm đến Trường An đón Thái Bình hồi kinh, tình cờ gặp gỡ Độc Cô Ninh Kha của Độc Cô thế gia, đối với nàng nhất kiến chung tình, vì nàng, Dương Phàm còn nảy sinh bất hòa với Lư Khách Chi cháu đích tôn của Phạm Dương Lư thị, hai bên đánh nhau kịch liệt, vì việc này... hắn còn dùng đến vũ lực, điều Long Võ vệ đến uy hiếp!

Uyển Nhi đáp lời, trong mắt hơi lóe lên một tia khác thường, nhưng đôi tay mềm mại xoa bóp vai Võ Tắc Thiên lại không hề có chút nóng vội hay thay đổi sức lực nào, vẫn dịu dàng như thế, trầm ổn như thế.

- Hừm!

Võ Tắc Thiên cực kỳ không vui, thuận tay ném bản tấu chương đó lên bàn, nhưng chợt nghĩ lại, nói:

- Không đúng! Không đúng... Dương Phàm ở lại Trường An, rốt cuộc là vì lí do gì?

Uyển Nhi nhẹ nhàng trả lời:

- Đại gia anh minh! Tiểu Man hoài thai mười tháng, ngày sinh gần kề. Nàng ta và Dương Phàm đều là cô nhi, trong nhà không có trưởng bối thân thích, mà Tiểu Man lúc nhỏ đã được thê tử của Công Tôn Bất Phàm là Bùi đại nương thu dưỡng, coi bà như mẹ, vì vậy sau khi hoài thai, bèn dời đến Trường An, để sống gần với trưởng bối hơn một chút, tiện việc chăm sóc.

Lúc Dương Phàm xong việc ở Nam Cương vội đến Trường An, Tiểu Man đã sắp đến ngày sinh nở. Dương Phàm có lòng muốn chăm sóc thê tử, đợi đứa trẻ ra đời rồi mới hồi kinh, vì vậy khổ sở nài nỉ công chúa, lấy lý do bị bệnh, tạm thời lưu lại Trường An. Vì gần đây Đại gia luôn bởi quốc sự mà lao tâm khổ tứ nên Uyển Nhi còn chưa kịp đem chuyện này bẩm tấu với Đại gia.

Võ Tắc Thiên chợt hiểu ra, gật gù nói:

- Hóa ra là vậy!

Võ Tắc Thiên luôn một mực tin tưởng không chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa con gái bà và Dương Phàm, vì vậy bà không tin Dương Phàm dám lân la đến gần cô gái khác ngay trước mũi con gái bà. Theo bà thấy, Dương Phàm đã có quan hệ với con gái mình, thế thì người lép vế cũng nhất định là Dương Phàm, ai bảo con gái bà là hậu duệ thiên hoàng. Nếu Dương Phàm quả thật là một con mèo tham lam, trộm thịt thì còn có thể, còn như vì một cô gái mà gióng trống khua chiêng như vậy, thì tuyệt đối không thể nào! Trong chuyện này tất phải có ẩn tình.

Ẩn tình này, bà còn có thể chấp nhận được. Võ Tắc Thiên hừ một tiếng nói:

- Cái gã Dương Phàm này, trước giờ luôn có chút coi thường đạo quân thần, đối với hoàng triều thiên tử hơi thiếu lòng kính nể! Nếu hắn thành khẩn khai báo, xin trẫm ân chuẩn, trẫm há có thể không thấu tình đạt lý như vậy sao! Hà tất phải tìm đủ cách mượn cớ che đậy.

Lúc này Uyển Nhi đã đổi từ xoa bóp sang đấm bóp, hai bàn tay trắng hồng nắm lại, nhẹ nhàng đấm lên vai bà, duyên dáng nói:

- Đúng vậy, Dương Phàm này tuy đã làm quan đến chức ngũ phẩm, trước sau lại vẫn là người hành động theo cảm tính, có chút thói quen chợ búa, không giống với người trong chốn quan trường. Có điều, Uyển Nhi lại cảm thấy, người thế này, Đại gia dùng lại đỡ lo hơn so với những quan lại đa mưu túc trí.

Lúc này, Tiểu Hải đã dâng chén rượu nếp lên, rón ra rón rén đặt xuống trước mặt Võ Tắc Thiên, rồi lại liếc nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, mi mắt khẽ cụp xuống. Uyển Nhi hiểu ý, hai nắm tay nhỏ nhắn càng đấm nhịp nhàng hơn. Võ Tắc Thiên dễ chịu nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.

Một lúc sau, Phù Thanh Thanh dáng vẻ lo lắng xuất hiện trước cửa điên. Thượng Quan Uyển Nhi sau khi trông thấy liền từ sau lưng Võ Tắc Thiên rảo bước về phía trước, nhẹ nhàng bưng chén rượu nếp lên, dịu dàng nói với Võ Tắc Thiên:

- Đại gia vì quốc sự mà lao tâm khổ tứ, Uyển Nhi trông thấy mà đau lòng. Chén rượu này đã hâm nóng rồi, Đại gia uống một chén, hoạt huyết thông máu nâng cao tinh thần, thư giãn cơ bắp.

Võ Tắc Thiên mở mắt ra, chạm lấy tay Uyển Nhi, uống một ngụm rượu, ngước mắt lên trông thấy Phù Thanh Thanh cầm trong tay một vật trông giống lá thư đang cung kính đứng trước cửa điện, dáng vẻ do dự không tiến vào, bèn nói:

- Chuyện gì?

Phù Thanh Thanh vội vã bước vào điện, cúi người hành lễ nói:

- Thánh thượng, có mật tấu từ Trường An!

Nàng vừa đi đến gần, Võ Tắc Thiên liền trông thấy rõ bức thư có thắt hai dải lụa vàng mà nàng đang cầm trong tay. Đây là mật bản mà chỉ có hoàng đế mới có thể đọc. Vừa nghe thấy là từ Trường An đến, Võ Tắc Thiên liền lập tức ngồi thẳng dậy. Thượng Quan Uyển Nhi cầm con dao rọc giấy và cây kéo bằng bạc đặt trước mặt Võ Tắc Thiên, rồi lui lại hai bước để tránh hiềm nghi.

Võ Tắc Thiên trông thấy mấy kí hiệu mật trên lá thư, xác nhận nó chưa từng được mở ra, bèn lấy kéo, cắt đứt hai dải lụa vàng, rồi dùng dao rạch niêm phong, lấy từ trong đó ra một bức mật thư, bắt đầu đọc kỹ lưỡng.

Đây là mật trát của Liễu Tuẫn Thiên, trong mật thư có kể lại rõ ràng tỉ mỉ tất cả các việc phát sinh ở Trường An gần đây, bao gồm cả việc Lí Mộ Bạch mừng đại thọ, sự nhiệt tình khác thường của hào môn thế gia các nơi và việc các môn phiệt phiệt chủ đều cung kính chúc mừng.

Võ Tắc Thiên đọc xong khóe miệng hơi nhếch lên. Bà biết những thế gia này sẽ không từ bỏ cơ hội quý báu để sắp xếp tiền đồ sau này cho con cháu. Nhưng, bà càng biết rõ rằng hoàng thất và Thế gia vừa là kẻ địch vừa là đồng minh, họ có chung thứ cần bảo vệ, cũng có thứ cần tranh đoạt lẫn nhau, để các thế gia từ đó đạt được nhiều lợi ích là chuyện không thể tránh khỏi.

Để họ đạt được bao nhiêu, để họ đạt được bao nhiêu mới vừa hợp ý họ, vừa không đến mức khiến cho thế lực của các thế gia tăng vọt, đây mới là việc mà hoàng đế như bà cần phải suy nghĩ.

Võ Tắc Thiên đọc tiếp xuống dưới, bèn trông thấy chuyện giám sát ngự sử đã đề cập ban nãy. Vì Liễu Tuẫn Thiên là đương sự, nên so với những lời vô căn cứ của giám sát ngự sử càng thêm phần chi tiết tỉ mỉ.

Vì tấu chương của hắn là bản mật tấu nên không cần quá trau chuốt từ ngữ mà chỉ cần đem sự việc kể lại tường tận cho hoàng đế. Vì vậy Liễu Tuẫn Thiên bất kể chuyện to chuyện nhỏ, ngay cả cảnh tượng gì ở trên Phù Dung lâu lúc đó, cử chỉ hành động lời nói biểu cảm của Lư KháchChi, Dương Phàm và những người khác, đều tường thuật lại tỉ mỉ, giống như đang viết tiểu thuyết thoại bản, đọc đến mức Võ Tắc Thiên thỉnh thoảng lại phá lên cười.

Tiếp theo đó, lại là những chuyện mà ngay cả trong tấu chương buộc tội của giám sát ngự sử cũng chưa từng đề cập đến.

Trong bản tấu, Liễu Tuẫn Thiên tường thuật rõ ràng mọi việc mắt thấy tai nghe khi hắn đến Lí phủ dự yến, tất cả biểu tình của hào môn thế gia, trong đó nhiều lần nhắc đến Dương Phàm. Khi hắn nhắc đến việc Dương Phàm chỉ mang đến một hộp bánh thọ cao, hai cây thọ chúc làm thọ lễ, Võ Tắc Thiên bèn không kìm được bật cười sảng khoái. Lại đọc thấy một phen xung đột giữa Dương Phàm và cao môn đệ tử của Thôi Trịnh Vương Lí Tứ Tính, Võ Tắc Thiên liền vỗ tấu chương lên bàn, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:

- Dương Phàm xuất thân võ tướng, chướng mắt nhất là bọn văn nhân ê ê a a, chi hồ chi dã, cũng hơi quá thô lỗ rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi tuy chưa đọc mật tấu của Liễu Tuẫn Thiên, nhưng đối với chuyện Dương Phàm ở Trường An lại rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng, nàng dĩ nhiên không thể biểu hiện ra, vì vậy chỉ có thể thuận miệng đáp dạ vài tiếng, trên mặt vẫn có dáng vẻ mơ hồ như trước.

Võ Tắc Thiên cũng không giải thích, chỉ nói:

- Thơ là để gửi gắm tình cảm, là để bày tỏ ý chỉ, là để hoài niệm, dùng thơ để kết giao bằng hữu. Khổng tử nói: Kinh thi có ba trăm bài, một lời đủ bao quát tất cả, đó là "tư tưởng thuần chính". Sao có thể dùng thơ văn để bỡn cợt đến mức chẳng chút giá trị gì thế này. Gã Dương Phàm này, cũng không sợ đắc tội với người đọc sách trong toàn thiên hạ sao.