Lưu Quang Nghiệp từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, hơi thở hít vào còn chưa kịp thở ra thì đã nhìn thấy một ác quỷ mặt mũi hung tợn đang nhìn lão, cách lão trong gang tấc.
Lưu Quang Nghiệp "á" một tiếng, hít trở lại!
Ngưu Nhất Lang thấy Lưu Quang Nghiệp rốt cục đã mở mắt ra, vô cùng vui mừng tiến lại gần, chợt nghe Lưu Quang Nghiệp gào lên một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người rồi lại ngất đi, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía “Tương Nạo Dát” đang trị liệu cho Lưu Quang Nghiệp.
"Tương nạo dát" mở to đôi “quái nhãn” có quét sơn trắng trên vành mắt rất vô tội nhìn gã.
"Tương nạo dát" là cách gọi của bộ tộc Tạ Man, phiên dịch sang Hán ngữ chính là Vu sư. Vị Vu sư này ở Man Châu rất nổi danh, hai ngày trước ông ta được mời tới Tống gia chữa bệnh cho một vị bề trên, vẫn ở tại quý phủ còn chưa đi. Để tỏ lòng đối với sự coi trọng của vị khâm sai đại nhân này, Tống Vạn Du cố ý mời vị "Tương Nạo Dát" này đến, chữa trị cho Lưu Quang Nghiệp.
"Tương Nạo Dát" nghe nói vị quan này chỉ là bị người đánh ngất xỉu, cũng không có phải bệnh tật gì, nên cũng không cần lão phải lên đồng, chỉ gọi người bưng một chén nước trong đến, vẽ bùa niệm chú đấy, cuối cùng đem đốt tấm phù chú kia, quăng tro tàn vào trong nước.
Nói cũng kỳ quái, tro tàn vào nước, chén nước kia lập tức trở nên đen đậm như mực, cũng không biết tại sao lại sinh ra biến hóa kỳ quái như thế. "Tương Nạo Dát" đem chén nước đen sì này mà tưới lên bụng Lưu Quang Nghĩa, lại xoa bóp cho lão một hồi, cũng không biết là do tác dụng của vu thuốc hay là thời gian hôn mê đã hết, mà tóm lại Lưu Quang Nghĩa đã tỉnh lại.
Chỉ có điều cách ăn mặc của Vu sư này vốn là dị thường cổ quái, trên mặt lại vẽ hình quỷ vật đủ loại màu sắc, Lưu Quang Nghĩa vừa mới thức tỉnh, đầu óc còn mơ màng, nên vừa mới mở mắt đã nhìn thấy một bộ mặt quỷ, lại dọa lão hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là choáng ngất một lát Lưu Quang Nghĩa lại lần nữa tỉnh lại, "Tương Nạo Dát" kia lúc này đã khôn hơn, sớm trốn mất rất xa. Lưu Quang Nghiệp mở mắt ra thấy khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Ngưu Nhất Lang lúc này mới không có ngất đi nữa, chỉ có điều lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- Mới vừa rồi... Mới vừa rồi bản quan dường như thấy một con quỷ.
Ngưu Nhất Lang ngượng ngùng giải thích:
- Ngự Sử, đây không phải là quỷ, mà là y sĩ được Tống huyện tôn mời tới chữa trị cho ngài đấy.
Ngưu Nhất Lang giải thích rõ ràng xong, "Tương Nạo Dát" vẽ mặt quỷ kia lúc này mới tiến lên, cố gắng nặn ra một vẻ tươi cười ôn hòa, nhưng như thế lại càng quỷ dị hơn.
Lưu Quang Nghiệp nghe nói không phải ác quỷ câu hồn, lúc này mới an tâm. Làm nhiều việc trái với lương tâm, đột nhiên gặp chuyện phát như thế sinh, vừa rồi lão thật sự cực kỳ sợ hãi. Tinh thần đã ổn định, lão liền nhớ tới trận nhục nhã ngày hôm nay.
- Dương Phàm!
Lưu Quang Nghĩa oán độc nói ra cái tên này, chẳng ngại lão không nghiến răng được, mà cũng chẳng có răng mà nghiến, răng trong miệng lão bị đánh không còn một cái nào, đành phải hé miệng. Người bình thường nếu là không có răng, ngay cả khi không há miệng thì hai má cũng là hóp vào đấy, nhưng Lưu Quang Nghĩa lại khác biệt, hai má hắn bị quạt sung lên, tuy rằng mở miệng cũng không thấy hai má của hắn lõm xuống như má khỉ, ngược lại đầy đặn hồng nhuận như mông khỉ.
Ngưu Nhất Lang bất an xoa xoa tay nói:
- Ngự Sử, Dương Phàm đến đây, tất nhiên sẽ tìm chúng ta gây chuyện. Ngươi xem... Chúng ta có phải ... Nên tránh một chút hay không? Dù sao trên đường Kiềm Trung cũng không chỉ có một Ba Châu.
Lưu Quang Nghĩa mím môi, lạnh lùng lắc đầu, chỉ là "Mặt mày hồng hào" của lão nên người khác thật sự không nhìn ra giờ phút này là lão mặt lạnh đấy, nhưng ý oán độc trong mắt của lão thì lại có thể nhìn ra.
- Ta bị hắn đánh tàn bạo như vậy, nếu như cứ vậy mà bỏ qua, cả đời đừng mơ tưởng ngẩng đầu làm người! Ngươi là mùng một, ta là mười lăm...
Cặp mắt tam giác của Lưu Quang Nghĩa lóe lên tia oán giận, “vẻ mặt hồng hào” phân phó nói:
- Gọi hai đầu lĩnh thổ binh kia tới cho ta.
Ngưu Nhất Lang giật mình nói:
- Lưu ngự sử, ngươi muốn làm gì? Dương Phàm vô lễ, sau khi Ngự Sử hồi kinh có thể ở ngự tiền buộc tội hắn, nếu dụng binh tốt mà phát sinh ẩu đả, vậy ... vậy thì dù có lý cũng không có giải thích được!
- Ngươi thối lắm! Khụ khụ khụ khụ...
Lưu Quang Nghĩa giận tím mặt, không ngờ lớn giọng chỉ để mắng một tiếng, liền bị sặc ho, cảm giác trong cổ họng tất cả đều là vị tro thuốc, dường như đang bò trong ống khói là lão, Lưu Quang Nghĩa ho hai tiếng, phun ra một ngụm đàm đen, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết là hắn vô lễ, nếu bản quan cứ nhịn như vậy, còn có thể diện gì tại triều đình chứ? Đi gọi người đến, tất cả hậu quả, đều có bản quan gánh vác!
Thanh âm của Lưu Quang Nghĩa lúc nói chuyện mặc dù có chút thều thào, song vẫn còn nghe được rõ ràng.
Ngưu Nhất Lang thấy hai má hắn đỏ ửng, rõ ràng còn có thể làm ra động tác có độ khó cao là "bóp méo" này, đủ thấy phẫn nộ của hắn sâu đến thế nào, lập tức cũng không dám nhiều lời, khẩn trương đáp ứng lui ra ngoài.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
- Tiếng Hán của ngươi, dường như nói không tệ nha?
Tôn Vũ Hiên một tay cầm bút, một tay cầm sổ ghi chép, đi vòng quanh cô nương Hồ Phi, hơi hơi cười nói.
Dương Phàm mang về hơn mười người Tạ Man bị Tống gia vứt đi ở chuồng ngựa, Hồ Nguyên Lễ mang theo hai Thư biện, đang vừa hỏi, vừa ghi chép. Sau khi Tôn Vũ Hiên tới, bảo là muốn giúp y hỏi và ghi chép, kết quả trong đám người tìm tới tìm lui, cái thứ nhất liền nhắm vào cô nương Hồ phi.
- Tuy rằng chúng ta ở trong núi, nhưng cũng không phải ngăn cách với thế nhân, thường thường vẫn đi ra bên ngoài đi lại đấy, khi họp chợ cũng sẽ ra ngoài. Hơn nữa, cha ta nói, tuy rằng chúng ta đời đời ở tại trong núi lớn, nhưng làm con dân Đại Đường, ngay cả ngôn ngữ chữ viết người Đường cũng không biết.
Nhưng triều đình sung quân nhiều người tới đây, bọn họ không thích ứng được cuộc sống ở nơi này, cũng không tìm được cách mưu sinh, cuộc sống rất là kham khổ. Nhưng là bọn họ đều là những người có học vấn hiểu biết chữ nghĩa, cha xin mời một vị tiên sinh đến trại lý, chúng ta phụ trách việc ăn uống cho tiên sinh, còn tiên sinh dạy chúng ta biết chữ đọc sách.
- Ồ! Nghe thế, lệnh tôn hình như là trại chủ của các ngươi?
- Vâng! Cha ta là trại chủ, khi ta bị bắt tới thì cha lại đang dẫn người vào trong núi săn thú, hiện tại ông nhất định sẽ lo lắng.
Trên gương mặt miêu nữ Hồ Phi lộ ra thần sắc ưu thương.
Tôn Vũ Hiên nhìn chiếc vòng bạc trên cổ Hồ cô nương, thầm nghĩ: "Khó trách những Miêu nữ này đều là khăn ngắn trùm đầu, mặc dù mặc y phục rực rỡ, nhưng cùng lắm thì chỉ đeo một đôi ngân nhĩ hoàn, riêng cô gái này lại đeo một chiếc vòng bạc ở cổ, hóa ra là con gái của thủ lĩnh ...”
Trang sức mà miêu nữ thích nhất chính là trang sức bằng bạc, tuy nhiên có rất ít người có thể được phối mặc một bộ trang sức đầy đủ.
Vòng tai, vòng cổ, vòng tay, nhẫn, ngân mũ đầy đủ mọi thứ có thể thấy rất ít người có, nếu ngẫu nhiên có miêu nữ nào phối được bộ trang sức đủ như vậy, phần lớn là do tổ tiên truyền lại, cũng không biết tích lũy từ mấy đời mới có thể tích lũy được một bộ trang sức bằng bạc đầy đủ , tuy rằng rất nhiều người có ngân lượng nhưng hàm lượng bạc kỳ thật cũng không cao.
Tuy nhiên, dù là có Miêu nữ tích lũy được một bộ ngân sức đầy đủ, trừ phi là ngày hội long trọng hoặc là ngày lễ xuất giá, các nàng cũng sẽ không mặc cả bộ, bởi vậy từ cách ăn mặc đeo trang sức hàng ngày của các nàng nhiều hay ít mà ước chừng có thể đoán được địa vị và tình trạng kinh tế của hộ gia đình trong sơn trại.
Tôn Vũ Hiên chấp bút, không dám nhìn dung nhan của nàng, chỉ làm bộ nghiêm túc ghi nhớ, lại hỏi:
- Cô nương bao nhiêu xuân xanh, đã hứa hôn chưa, trong nhà còn có những ai…?
Hồ phi chớp chớp mắt to, kỳ quái hỏi han:
- Việc này Quan gia cũng phải hỏi sao?
Tôn Vũ Hiên ho khan một tiếng, nghiêm trang mà nói:
- Quy củ của triều đình, đương nhiên là nghiêm khắc rồi. Ngươi không nên hỏi nhiều, chú tâm trả lời là được!
- Ồ!
Hồ Phi tuy rằng đi theo tiên sinh người Hán học chữ, đọc sách, nhưng trình tự trong nha môn lại hoàn toàn không biết, Tôn Vũ Hiên dọa một câu, Hồ phi đã tin ngay, liền ngoan ngoãn đáp:
- Ta năm nay ... Ta hiện tại mười lăm tuổi sáu tháng rồi, chưa hứa hôn, ở nhà ta còn có hai ca ca, hai đệ đệ...
Tôn Vũ Hiên vừa nghe nàng chưa hứa hôn, trong lòng vui vẻ, mở miệng hỏi:
- Khụ! Như vậy... Ngươi có ý trung nhân chưa?
- Ừ?
Hồ Phi nghiêng mắt nhìn Tôn Vũ Hiên, cảm thấy không đúng.
Nàng vốn là nữ tử rất thông minh, không cần nói nàng đã từng học viết, từng đọc sách, mà cho dù ngay cả chữ đại nàng cũng không nhìn được thì cũng hiểu việc nàng có ý trung nhân hay không và câu hỏi yêu cầu phải trả lời của Tôn Vũ Hiên thật sự là chẳng chút nào liên quan đến nhau. Nàng trừng đôi mắt to đen lúng liếng, hồ nghi nhìn Tôn Vũ Hiên, muốn hỏi lại lại không dám.
Tôn Vũ Hiên chấp bút, giả vờ giả vịt làm như muốn ghi chép, kết quả dựng thẳng cái lỗ tai nghe nửa ngày cũng không thấy trả lời, không kìm nổi ngẩng đầu hỏi:
- Tại sao không đáp?
Vừa ngẩng đầu, y đã nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô nương kia giống như ngọn nến, mặt già Tôn Vũ Hiên đỏ lên, liền ngượng ngùng
Hồ Phi thấy vẻ mặt này của y, làm sao còn không biết trong lòng y đang nghĩ gì. Mặc dù nói Miêu nữ tính tình ngay thẳng, nhưng khuôn mặt lại cũng xấu hổ đỏ bừng lên, tựa như một quả anh đào chín càng tăng thêm vẻ kiều mỹ.
Đúng lúc này, từ xa vọng tới những tiếng ồn ào, Tôn Vũ Hiên và Hồ Phi quay đầu nhìn lại hướng phát ra tiếng, chỉ thấy một đám bộ binh chấp thương vũ bổng, đằng đằng sát khí đi đến. Tôn Vũ Hiên biến sắc, theo bản năng địa đứng ở phía trước Hồ Phi, trầm giọng nói:
- Ngươi không phải sợ, chỉ cần ta ở đây, định hộ ngươi chu toàn!
Hồ Phi liếc y một cái, vốn tưởng rằng vị đại thúc này chỉ có tâm địa thiện lương, chính trực, nhiều lần giúp đỡ, hiện giờ xem ra...chẳng lẽ là muốn làm tình lang của ta? Nghĩ đến đây, mặt nàng nóng rực lên, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác kỳ lạ.
Tôn Vũ Hiên có chút khẩn trương, lại không biết con gái người ta suy nghĩ cái gì. Hồ Nguyên Lễ đang hỏi han ghi chép cũng nhìn thấy thổ binh này, hơn nữa lại nhìn thấy Lưu Quang Nghiệp đi đầu, ông lập tức phái một Thư lại đi báo tin Dương Phàm.
Bọn họ đều nghĩ Lưu Quang Nghiệp đến đây là chỉ xuống tay đối với mấy người tộc nhân Tạ Man thôi, không ngờ Lưu Quang Nghiệp cũng không thèm nhìn bọn họ, dẫn thổ binh lập tức vọt tới trước mặt bọn họ.
Lưu Quang Nghiệp thật là giận điên lên, huyết khí dâng lên, cũng liền bất chấp hậu quả. Lão triệu tập thổ binh này, đe dọa bọn họ, nói là lão mang những người đến trong Trại chỉ là bắt lưu nhân, mà bọn họ gian dâm bắt người cướp của, phạm phải trăm ngàn tội lỗi, cũng không phải do lão bày mưu đặt kế. Hiện giờ Dương Phàm tới rồi, chính là muốn tra rõ sự tình.
Đến lúc đó lão chỉ là lỗi quản thúc không nghiêm, thổ binh phạm tội cũng bị chặt đầu. Thổ binh này luôn luôn chỉ biết có thủ lĩnh không biết triều đình, nên không có lòng kính sợ triều đình. Bị lão bị kích khởi lòng thù hận, bị lão kích động, nói là phải đuổi Dương Phàm đi.
Nói đến cũng buồn cười, chủ ý của Lưu Quang Nghiệp cũng chỉ là muốn bảo Ngưu Nhất Lang và tên chấp dịch kia thừa dịp hỗn loạn thì xuống tay, đâm chết Dương Phàm, rồi đổ tội cho thổ binh, chiêu thức ấy và thủ đoạn đối phó lão của Dương Phàm cũng rất giống nhau. Hai vị đại quan triều đình, đường đường phụng chỉ khâm sai nhưng cùng đều nghĩ cách để xử lý lẫn nhau.
Chỉ có điều, khâm sai tuần tra địa phương, mang theo một đội quân đó là điều bình thường. Lưu Quang Nghiệp vừa mới trở về thành, đã bị Dương Phàm tam quyền lưỡng cước đánh ngất xỉu rồi, Tống Sở Mộng lo lắng song phương tái khởi xung đột, liền an bài người của Dương Phàm ở một trang viên rộng lớn khác của Tống gia. Lưu Quang Nghiệp hiện giờ còn không biết bên phía Dương Phàm có khoảng chừng mấy trăm cấm quân tinh nhuệ.