Vừa rồi Văn Hạo và Vân Hiên kích động đến tìm Hoàng Cảnh Dung, nói với y là sau nhiều lần đàm phán, Huân Kỳ và Chiết Trúc cơ bản đáp ứng điều kiện bồi thường của bọn họ, để Hoàng Ngự sử và Dương Lang trung hai vị khâm sai điều đình đảm nhận, hai bên chính thức tiến hành đàm phán, sau khi đàm phán liền uống máu ăn thề, từ nay về sau kết thành liên minh huynh đệ, mãi không xâm phạm.

Hai người nói y như là có chuyện như vậy thật, Văn Hạo phụ trách nói cho y quá trình hai bên tiếp xúc và kết quả,Vân Hiên lại đứng một bên dường như tỏ vẻ bất mãn với việc nhượng bộ này, thỉnh thoảng còn nói mấy câu bực tức làm cho lời Văn Hạo càng nghe càng đáng tin.

Hoàng Cảnh Dung đã nghe lén trước sự thỏa thuận của hai người, cười lạnh ở trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ tưởng thật, còn ra vẻ bất mãn trách cứ bọn họ một phen, lại nghe bọn họ giải thích nỗi khỗ tâm riêng trong lòng, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý.

Văn Hạo và Vân Hiên vừa rời khỏi chỗ Hoàng Cảnh Dung, liền thở phào một cái, diễn loại kịch này, bọn họ thật sự mệt chết đi được. Hoàng Cảnh Dung cùng diễn trò với bọn họ, dường như cũng kiệt sức, sau khi tiễn hai người rời đi y trở lại phòng ngồi xuống, lúc này mới kêu hai người thị vệ bên mình, trốn đến hậu hoa viên.

Hoàng Cảnh Dung rút ra “bài học” của Văn Hạo và Vân Hiên cố ý chọn một tiểu đình trên cao, chung quanh có cây cối thấp thoáng để tránh tai vách mạch rừng.

Hoàng Cảnh Dung đã nghĩ kỹ, y không thể công khai đoạn tuyệt với Văn Hạo và Vân Hiên, hiện giờ y đang ở trong sơn trại của Văn Hạo, chính là miếng thịt trên cái thớt của Văn Hạo, công khai đoạn tuyệt, y chắc chắn chỉ có chết.

Trốn đi cũng không thể, y nghe nói binh sĩ Ô Man đã phân bố canh chừng khắp bốn phía rừng cây, mà ngay cả những binh sĩ am hiểu tác chiến trong rừng cây đi ra ngoài cũng là lành ít dữ nhiều, chứ đừng nói đến người như y chỉ mới đi qua đầm lầy của núi, căn bản không biết rừng cây chân chính như thế nào.

Nhưng y không muốn chết, không muốn ngồi để chờ chết, y muốn sống, lúc này nhất định phải dựa vào sự bao bọc của Văn Hạ và Vân Hiên, nhưng hai ngươi kia đã vứt bỏ y, vậy y nên làm gì bây giờ? Y chỉ có cách tiếp tục trói buộc Văn Hạo và Vân Hiên trên cỗ xe chiến tranh mà cố sức đạp vì y mà chiến đấu, đây là con đường sống duy nhất.

Cho nên Hoàng Cảnh Dung gọi hai người đến trước mặt mình, nói thẳng với bọn họ tình thế nguy hiểm mà bọn họ đang gặp phải trong lúc này. Trong khi nói, y nói nếu y phải chết, thì hai người cũng không có kết cục tốt đẹp.

Tuy Hoàng Cảnh Dung muốn lợi dụng bọn họ để tận tâm cho mình, nhưng lời của y lại không phải là lời nói dối, nếu như đối phương muốn giết y, đích thực không thể để hai tên tay sai này đắc lực của y trở về kinh thành, nói ra chân tướng bọn họ tận mắt chứng kiến.

Hai tên tay sai nghe xong, sắc mặt tái nhợt, không nhìn ra được nửa phần huyết sắc.

Tần Vũ Dương khi20 tuổi đã giết người làm náo loạn trên phố, làm cho mọi người không dám coi thường, nhưng khi ở trên đại điện Tần Vương thì mặt lại tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy. Làm loạn ở đầu phố, chỉ là dũng khí của huyết khí, là cơn tức giận của kẻ thất phu, những việc mà Hoàng Cảnh Dung muốn y làm thì cần phải cực kỳ có dũng khí và sự gan dạ..

- Tính mạng của người thân Hoàng mỗ, đành phải trông cậy vào hai ngươi rồi! Nếu như việc này thành, trở về Kinh thành bản quan đảm bảo với các ngươi một cuộc sống giàu sang phú quý, nếu như không thành, bản quan chết ở đây, hai người các ngươi cũng không sống được, nếu như các ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo cái thiệt hơn, thì cũng không có điều gì phải đắn đo nữa.

Hoàng Cảnh Dung cười cười, lại nói:

- Hoàng mỗ cũng sợ chết, bởi vì sợ chết, cho nên mới liều, các ngươi nghĩ thế nào?

Hai tên chấp dịch của Ngự Sử đài nhìn nhau, một trong hai người cắn răng nói:

- Được rồi! Duỗi đầu một đao, mà thụt đầu cũng một đao, liều mạng một phen có thể sẽ có một tia cơ hội sống sót, chúng ta làm!

Hoàng Cảnh Dung mừng rỡ, chắp tay hai người, thân thiết nói;

- Các ngươi tên là gì?

Hai người này mặc dù đã tháp tùng y từ Kinh thành, nhưng tên họ của hai tên tay sai này, Hoàng Cảnh Dung thật sự chưa bao giờ hỏi qua, lúc bình thường gọi bọn họ chỉ là:

- Người đâu!

- Ngươi đi!

Các câu loại như vậy, họ của hai ngừơi có lẽ Hoàng Cảnh Dung còn mang máng nhớ, nhưng tên thì căn bản không biết.

Hai người lần lượt đáp:

- Tiểu nhân họ Lạc, tên Lạc Mộng Diệc!

- Tiểu nhân họ Lý, tên Lý Thế Thuần!

- Tốt!

Hoàng Cảnh Dung gật mạnh đầu, xúc động nói:

- Ngày sau nếu chết, chúng ta là ma cùng một huyệt, nếu như còn sống, chúng ta là huynh đệ khác họ!

Hai tên chấp dịch xuất thân lưu manh kích động đến nỗi mặt ửng hồng, bởi vì sự tôn trọng và lời thề của Hoàng Cảnh Dung, làm cho bọn họ có chút cảm giác kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

***

Ngưng chiến rồi.

Nhìn không khí trong trại đột nhiên yên bình lại, cảm nhận phản ứng của mọi người xung quanh, Văn Hạo cảm thấy sự lựa chọn của mình là chính xác.

Trên mảnh đất mở rộng trước núi, dùng trúc dựng lên một cái lều lớn, những người thợ thủ công khéo tay, chỉ dùng nửa ngày đã dựng lên một chiếc lều rất lớn, bên trên phủ một lớp cỏ dại xanh mượt, phía dưới lều thì rất mát mẻ.

Theo sát đó, lại có người mang chiếu trúc, chăn thảm, án kỷ dùng máu trâu đực để uống máu ăn thề kết liên minh, rượu chất thành một núi nhỏ trong lều, không xa đào một cái hố, toàn bộ thịt dê được treo dưới đó, thịt vẫn chưa chín kỹ, nhưng hương thơm đã ngào ngạt khắp nơi.

Vị trí này rất tốt, nếu Văn Hạo có an bài binh mã đánh lén nhất định phải từ con đường lên núi đánh xuống, đợi đến khi bọn chúng lao xuống, từ ở đây có thể nhìn thấy rất rõ, những người mà đàm phán trong lều có thể nhanh chóng lên ngựa rời đi. Hơn nữa, nếu Huân Kỳ muốn sắp quân mai phục, ở đây ngoài có một mặt núi, ba mặt còn lại có thể nhìn không sót một cái gì, binh mã chưa đến đám người Văn Hạo liền phải lui về trên núi.

Thủ lĩnh hai bên vẫn chưa tới, bọn họ phái quản gia của mình đến, mang theo hơn mười người, phụ trách sắp xếp hội trường, cũng có nhiệm vụ kiểm tra xem đối phương có ngầm giở trò hay không.

Một cây gậy được dựng trên đất để tính giờ, bóng ngả dần trùng với cây gậy, khi nghiêng khoảng ba bước về hướng đông, trên núi một đám người xuất hiện. Trên mảnh đất rộng lớn cũng có một đám người cưỡi ngựa đang phi về hướng này. Đứng trên sườn núi, có thể thấy rõ đám người đó không quá hai ba mươi người, đám người Văn Hạo lúc này mới yên tâm, tiếp tục xuống núi.

Lều lớn, khoảng năm, sáu trượng. Hai hàng trường kỷ dài được bố trí trong lều, ngồi bên trái là Huân Kỳ, Mạnh Chiết Trúc và thủ lĩnh hai tộc Ô, Man. Ngồi bên phải là Văn Hạo, Văn Hiên và những thủ lĩnh của hai tộc Văn, Vân.

Mạnh Chiết Trúc vốn dĩ không muốn bị lép vế trước Bạch Man, y thích nhất là cùng tranh tài cao thấp với Bạch Man, giống như lần trước, khi đi Diêu Châu đi đón Khâm sai, nghe nói Huân Kỳ không đi, Mạnh Chiết Trúc đã đi đến nửa đường nhưng vẫn quay ngựa hồi phủ, phái một người đi thay.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, y hiện là con rể Huân Kỳ, phong tục tôn trọng bề trên của hai tộc Ô, Bạch rất giống với người Trung Nguyên, cha vợ của mình ngồi trên, y ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Ở đầu hai dãy trường kỷ có kê một chiếc kỷ nằm ngang, là vị trí của hai vị Khâm sai đại thần Hoàng Cảnh Dung và Dương Phàm. Hai Khâm sai của đại Chu, y phục trên người hiện lại là quần áo giống như người bản xứ.

Quần áo của Hoàng Cảnh Dung ở thành Diêu Phó, quần áo hiện tại chính là bộ mặc trên đường lánh nạn, đã sớm rách te tua. Dương Phàm vốn không mang quan phục, hắn chỉ đi một mình, mang theo ấn tín chứng minh thân phận và thánh chỉ, những thứ khác đều ở chỗ Mã Kiều.

Hai bên gặp mặt, trợn mắt nhìn nhau, đặc biệt là những thủ lĩnh mà trại của mình bị tổn hại nghiêm trọng trong cuộc chiến, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng giống như chỉ cần một câu một chữ không hợp sẽ rút đao khiêu chiến, thậm chí ngay cả Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc nhìn thấy Văn Hạo, Vân Hiên cũng có bộ dạng mắt đỏ như nhìn thấy kẻ thù.

Trái lại với Dương Phàm và Hoàng Cảnh Dung, khi ở Hà Bạch trại, Hoàng Cảnh Dung tự mình đốc chiến đánh xuống sơn trại. Mục đích là muốn đẩy Dương Phàm vào chỗ chết. Lần Dương Phàm vây khốn sơn trại của Văn Hạo, điều kiện tiên quyết chính là phải giết Hoàng Cảnh Dung, hai người đã đi đến bước không thể thỏa hiệp, nhưng hiện tại bọn họ mặt mày hớn hở, giống như bạn tốt lâu ngày mới gặp lại.

-A! Hoàng Ngự sử, mời ngồi!

- Không không không, ta và ngài đều là Khâm sai, Dương lang trung chức vị trên Hoàng mỗ, theo lý nên ngồi trước .

- Ha ha ha, luận tuổi, Dương mỗ là vãn bối, Hoàng Ngự sử chưa ngồi, Dương mỗ nào dám an vị!

Huân Kỳ, Mạnh Chiết Trúc, Văn Hạo, Vân Hiên và đám thủ lĩnh nhìn hai người giả bộ, không khỏi xem thường, oán thầm:

- Đều sáng tỏ con mẹ nó rồi, gặp mặt còn làm bộ, hai Khâm sai triều đình các người có cần là kẻ xấu xa như vậy không?

- Được rồi, nếu Dương lang trung khách khí như vậy, Hoàng mỗ cũng không từ chối nữa, ha hả... . . .

Hoàng Cảnh Dung chắp tay với Dương Phàm, ngồi xuống trước, Dương Phàm cũng ngồi xuống, chắp tay với Hoàng Cảnh Dung, nói:

- Hoàng Ngự sử, lúc trước ở Hà Bạch trại, vì giữ lời với quan binh, Dương mỗ từng sai họ cầm ấn tín Khâm sai đi gặp ngài, cái ấn tín này, hiện có thể trả lại cho bản phủ được chứ?

Dương Phàm nói xong, nhìn Lăng Phá Thiên bên cạnh Văn Hạo. Hoàng Cảnh Dung dường như mới nghĩ ra “a” một tiếng, vỗ trán nói:

- Nếu Dương lang trung không nói Hoàng mỗ suýt nữa đã quên.

Hoàng Cảnh Dung lấy ấn tín từ trong tay áo đưa cho Dương Phàm, Dương Phàm nhận lấy, thu vào trong tay áo, lại thi lễ với Hoàng Cảnh Dung, rồi mới ngồi xuống cạnh y.

Lúc này Hoàng Cảnh Dung đương nhiên sẽ không so đo ấn tín với Dương Phàm. Vừa rồi nhìn bộ dạng giương cung bạt kiếm của thủ lĩnh hai bên, y càng vững tin hơn với kế hoạch của mình. Giữa thủ lĩnh và thổ ty hai bên, chứa đầy thù hận, nghi kỵ và không tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần kích một chút có thể làm bùng lên ngọn lửa đấu tranh mạnh mẽ, chủ ý của y rất là khả thi.

Hiện giờ nếu y muốn bảo toàn tính mạng, thì cơ hội duy nhất chính là tạo ra một màn ám sát trên bàn, khiến cho hai bên hoàn toàn rạn nứt. Dương Phàm đương nhiên phải chết, nhưng giết một Dương Phàm chưa chắc có thể thay đổi tình thế hỗn loạn trước mắt, còn phải giết chết nhân vật quan trọng của đối phương, hai bên mới có khả năng tạo thành cục diện một sống một chết.

Còn giết ai, người này có thể là Huân Kỳ cũng có thể là Mạnh Chiết Trục, bất kể là ai trong hai người này, chỉ cần có người chết Văn Hạo và Vân Hiên sẽ không có lựa chọn nào khác, cho dù bọn họ hận không chém y thành trăm mảnh cũng phải lôi y về núi, dựa vào thế hiểm trở chống lại, không thể tiếp tục đàm phán được nữa.

Đương nhiên, tập kích bất ngờ bên trong, y cũng có khả năng bị giết tại chỗ, nhưng đây là cơ hội duy nhất.

Hoàng Cảnh Dung biết điều kiện tiên quyết để hai bên tiến hành đàm phán chính là cái đầu của y, y không biết phía Dương Phàm lúc nào sẽ phát động, cho nên, y đã định tiên phát chế nhân. (hành động trước để kiềm chế đối phương).

Hai bên vừa ngồi xuống, Hoàng Cảnh Dung đã mở miệng nói...