Say Mộng Giang Sơn

Chương 536: Chó cùng rứt giậu

Giọng của Vân Hiên có nét lạc lõng cô đơn của anh hùng tuổi xế chiều:

- Văn huynh, chúng ta còn có được lựa chọn sao?

Y suy sụp ngồi xuống mặt ghế đá, chán nản nói:

- Dương Phàm không chết, triều đình nhất định sẽ biết được chân tướng sự việc, ngươi không cần phủ nhận, ngươi nhìn thái độ của Hoàng Cảnh Dung muốn đẩy Dương Phàm vào chỗ chết, liền biết người này chỉ cần còn sống nhất định sẽ phá hỏng chuyện tốt của y. Triều đình biết được chân tướng, sẽ đồng nghĩa với việc gì?

Y ngẩng đầu, nhìn Văn Hạo, tuyệt vọng nói:

- Chính là đồng nghĩa với việc chúng ta đã không còn cây gậy nào có thể bám vào nữa, không có viện quân đến, không có người ra mặt cho chúng ta, chúng ta còn có thể làm gì được nữa?

Người có dã tâm chưa chắc đã có sự can đảm và tài năng tướng ứng, có nhiều người có dã tâm thành công, càng có nhiều người có dã tâm lại chỉ là lực bất tòng tâm, cuối cùng cũng chỉ là hại mình hại người, Vân Hiên đích thực là một người như vậy, lúc trước Văn Hạo do dự việc mượn thế lực triều đình bức phản hai ManÔ Bạch, là y kiên trì thuyết phục theo ý kiến của mình, mà hiện tại thấy tình hình bất lợi, y lại là người đầu tiên thấy khiếp đảm hối hận.

Văn Hạo sầu thảm nói:

- Lúc trước ta vốn không muốn hưởng ứng, là ngươi khư khư cố chấp. Hiện tại cúi đầu, ngoài việc bị cô lập hoàn toàn, còn có cái gì nữa?

Vân Hiên nghe ra y vẫn còn do dự, hai mắt lóe sáng:

- Sao lại không có? Hiện chúng ta thừa nhận thất bại, ít nhất còn có thể bảo toàn lực lượng, nếu như vậy, thay vào đó chúng ta không có cơ hội nhưng còn con chúng ta, cháu chúng ta, mấy trăm năm sau thì sao, ai còn có thể nhớ hôm nay chúng ta đã làm cái gì? Chúng ta phải đấu tranh, không phải là vinh quang nhất thời của ta và ngươi mà là tương lai ai có thể trở thành bộ tộc hùng mạnh nhất Diêu Châu.

Nếu như chúng ta không đáp ứng điều kiện của bọn chúng, tinh nhuệ của chúng ta một khi bị bọn chúng làm cho mất hết, ngươi cho là nhưng bộ lạc không nhân cơ hội mà thâu tóm chúng ta sao? Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc không đông có thể nương tụa Thổ Phiên hoặc Nam Chiếu, chúng ta thì sao? Bọn họ đã vạch ranh giới với chúng ta, chúng ta không thể dựa vào bất kỳ một thế lực nào, chúng ta xong đời rồi!

Văn Hạo đấm mạnh một quyền lên kỷ đá, tay y chảy máu nhưng y lại không có chút cảm giác, hiện tại y thật sự hối hận, cảm giác đó như nọc độc rắn, từng chút từng chút ngấm dần vào trái tim của y.

Vân Hiên bị động tác đó dọa cho hoảng sợ, chần chờ một chút mới thấp giọng nói:

- Nếu như...ngươi thật sự không đồng ý để chúng ta giết y, thì giao y ra được không?

Văn Hạo trầm giọng nói;

- Điều này có khác gì với việc chúng ta tự tay giết y?

Vân Hiên cụp mi mắt xuống, thầm nghĩ, đột nhiên hai mắt mở lớn, hưng phấn nói:

- Có! Ta có một kế, có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng lại không để chúng ta thân bại danh liệt!

Văn Hạo nói:

- Cách gì, ngươi nói đi?

Vân Hiên hưng phấn đứng dậy, nói ra suy nghĩ của mình với Văn Hạo, Văn Hạo nghe xong hai mắt bỗng sáng ngời, vui vẻ nói:

- Kế này có vẻ khả thi!

Hoàng Cảnh Dung đứng sau tường cây, nghe hai người quang minh chính đại bàn bạc giết mình, tức muốn nổ ruột nổ gan, nắm chặt hai tay muốn ra ngoài mắng chửi, nhưng chưa kịp bước ra, đột nhiên nghĩ, y bây giờ đã bị hai bọn chúng vứt bỏ, bây giờ không phải là lúc để y giễu võ giương oai, nếu như nhảy ra, chỉ e hai bọn chúng không chần chừ trực tiếp đem y đi giết.

Con ngươi đảo vòng, Hoàng Cảnh Dungcắn răng, lặng lẽ lui về tòa nhà sau hậu viên

***

Nói ra thì, tấn công thành trì, ngoài trong ứng ngoại hợp, các thủ đoạn đánh lén, không có gì hơn là lấy hỏa công lấy thủy tạt thông qua sự co giãn đột ngột mà làm tường thành bị phá hủy, đào hầm sâu tiến vào trong thành, cùng với thang và cây gỗ, nhưng ở trong ngọn núi này những biện pháp đó là vô dụng, chủ yếu là chém giết, xung phong, phản kích.

Chỉ là địa thế không giống nhau, không thể tiến hành đại quân, cho nên quy mô chiến đấu nhỏ lại, nhưng mà đối với những thổ binh mà nói, cuộc chiến như vậy đã là gay cấn nhất từ trước đến nay, tên bay khắp nơi, những mũi tên giống như là rượu không lấy tiền mà phát đi, thuận tay nhặt lên hòn đá cũng có thể làm vũ khí, tiến thêm mỗi bước đều là một đường máu được mở ra bằng thân xác máu thịt.

Ở đây không có kỷ luật quân binh đáng nói, cũng không có trình tự quy tắc tiến lui, hiệu lệnh căn bản không nghiêm minh, dường như toàn bộ cuộc chiến diễn ra khắp núi, thường là nơi này phát lênh, đợi một lúc lâu, mới trải hết khắp nơi, các binh lính tác chiến trong các bụi cỏ, rừng cây thông qua phản ứng của những người khác mới hiểu được ý của chủ tướng.

Nhất là nhóm binh lính đơn độc trong rừng, hoàn cảnh của bọn họ càng hung hiểm, chiến đấu giữa bọn họ không có thể loai oanh liệt đẫm máu, nhưng lại cho người khác luôn ở trong trạng thái hồi hộp lo âu. Ngươi không biết trong bụi cỏ này liệu có một mũi tên bắn lén ra hay không, trên cây liệu có mâu trúc đột nhiên đánh xuống, làm sao biết đột nhiên rơi xuống một cái hầm đầy trúc vót nhọn đâm chết người, cũng không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra một đám kẻ thù.

Loại chiến tranh đòi hỏi tinh thần luôn phải căng lên như dây đàn này thì dày vò người ta hơn so với chiến đấu trên sa trường, cũng dễ dàng làm người ta suy sụp, rất nhiều vì như vậy mà trở nên vui buồn thất thường, chiến hữu bị những chiên âm hiểm hại chết lại càng cảm thấy phẫn kích, cho dù đột nhiên gặp phải kẻ địch nhỏ, đối phương biết rõ không địch lại, tình nguyện vứt vũ khí đầu hàng, cũng phải xông lên giết sạch.

Đường núi gập ghềnh, vô số thi thể ngã xuống, có gương mặt trương lên, hai mắt lồi ra, đó là trúng phải độc tiễn, có cái bị mâu trúc đâm xuyên người, bởi vì mâu trúc chống đỡ cả người vẫn còng xuống đứng đó, có cái bị đao kiếm chém chết, cũng có cái đánh nhau vỡ đầu nát óc, trong tay người chết còn nắm chặt hòn đá nhuộm máu đỏ... dù là những người đã quen nhìn người chết, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy ghê người.

Văn Hạo lại phái người đưa tin, trận đánh này thật sự không thể đánh tiếp, nếu cứ tiếp tục, cố nhiên hai Man Ô Bạch cũng sẽ thương vong nghiêm trọng, nhưng lòng quân tan rã, sơn trại thiếu lương thực mới là lí dó chính không thể đánh tiếp.

Người đưa tin vẫy cờ trắng xuống núi, tuy các chiến sĩ đã giết đỏ mắt nhưng đối với cờ trắng của sứ giả, bọn họ vẫn duy trì được sự tỉnh táo, không tấn công bọn họ. Có một tiểu thủ lĩnh nhanh chóng phát hiện ra hiện trạng, phái mấy tên lính thân cận áp giải bọn chúng xuống núi, mà trận đấu trên sườn núi vẫn tiếp tục...

***

Huân Kỳ nghe lời của sứ giả xong, không khỏi ôm bụng cười lớn:

- Ha ha ha ha, Văn Hạo và Vân Hiên thật sự là mất hết mặt mũi của nam nhi Diêu Châu, chiêu như vậy mà cũng nghĩ ra.

Sứ giả đưa tin của Văn Hạo mặt lúc trắng lúc đỏ, chủ ý của chủ tử quả thật vô sỉ, y cũng không phản bác.

Mạnh Chiết Trúc gõ nhẹ ngón tay trên án, cười như không cười nói:

-Hay! Rất hay! Trước bảo hai bên chính thức đàm phán, lại bảo chúng ta bất ngờ giết Hoàng Cảnh Dung khi người khác không để ý. Như vây, cái chết của Hoàng Cảnh Dung, nhiều lắm cũng chỉ do bọn chúng bảo vệ không cẩn thận mà thôi, mà đàm phán là tứ đại bộ lạc đã quyết định rõ rồi, quan hệ đến lợi ích thiết thân của tứ đạo bộ lạc, Hoàng Cảnh Dung là người ngoài đương nhiên không ảnh hưởng đến tiến hành cuộc đàm phán, đây là hành động vì đại cục của Văn Hạo và Vân Hiên, chúng ta phải trả lời ngay rồi.

Huân Kỳ trầm mặt xuống, quát:

- Đánh cho đến mức theo ý mình muốn, ngươi trở về nói với Văn Hạo, muốn đầu hàng thì đầu hàng, không cần dài dòng con mẹ nó, Hoàng Cảnh Dung là đầu sỏ khơi mào cuộc chiến của tứ đại tộc, nhất định phải giao ra. Nếu không chúng ta chỉ có tử chiến đến cùng!

- Khoan đã!

Dương Phàm cười mỉm xen vào:

- Hoàng Cảnh Dung ở Tây Châu vì vơ vét tài sản, bắt cóc thủ lĩnh Huân Kỳ, rồi tới Diêu Châu, nhằm dựng chuyện, tâu với triều đình hiến công, lại giật giây hai bộ lạc Vân Văn khiêu khích với hai vị thổ ty, kích động đại chiến tứ tộc, có thể nói thù mới hận cũ, mối thù cá nhân, bộ tộc ghép lại đều tập trung vào một người, Huân Kỳ thổ ty phẫn nộ mà giết, đây là hợp với nghĩa khí, cũng không mất mặt. Dựa vào tiếp tục đánh, chúng ta đương nhiên không sợ, nhưng cũng đã có nhiều dũng sĩ hi sinh, sự tính toán của hai vị Thổ ty Văn, Vân đương nhiên làm người ta khinh thường, nhưng vì dũng sĩ trong tộc, hai vị thổ ty đại nhân cần gì phải so đo? Công đạo tự tại lòng người!

Mạnh Chiết Trúc nói:

- Ừm... Nếu Dương Khâm sai nói như vậy, theo ta thấy, đồng ý với bọn họ cũng không sao.

Lúc này Dương Phàm không còn là Dương Phàm khi sống ở Hà Bạch trại, thế chủ động đang nằm trong tay hắn, định đoạt trận chiến ở Diêu Châu đều dựa vào hắn, mà thái độ của hắn quyết định tương lai Diêu Châu là chiến tranh hay hòa bình, ý kiến của hắn, Mạnh Chiết Trúc và Huân Kỳ không thể không cân nhắc.

- Được rồi, nếu Dương Khâm sai nói như vậy...

Huân Kỳ trừng mắt với sứ giả của Văn Hạo nói:

- Ngươi còn không mau quay về nói cho thổ ty đại nhân của ngươi biết mà sớm chuẩn bị!

- Dạ dạ dạ!

Tên kia mừng rỡ, trên núi còn đánh giặc, trễ một khắc sẽ còn không biết bao nhiêu người phải chết, 3 người con trai của y cũng đang ở đó, vừa nhận được hồi âm, y một khắc cũng không muốn trì hoãn, nhanh chóng cúi đầu với Dương Phàm nói:

- Đa tạ Khâm sai đại nhân, đa tạ Huân Kỳ thổ ty rộng lượng, Chiết Trúc thổ ty...

Dương Phàm cười mà không nói, tiếp tục đánh Văn Hạo và Vân Hiên sẽ tàn, giữ hai người dã tâm này lại cũng không phải là chuyện xấu gì với triều đình, đối với Huân Kỳ và Chiết Trúc mà nói cũng không phải là chuyện xấu, hai nhà Ô Bạch hiện tại đã liên minh, vừa có quan hệ trong chiến tranh lại vừa có quan hệ cha vợ và con rể, nếu ở Diêu Châu xếp hạng thứ 3 thứ 4 hai bộ lạc vừa rồi, thì lãnh địa và thế lực của bọn họ đã gia tăng rất nhiều. Dã tâm và dục vọng cũng sẽ tăng lên nhiều theo thế lực, khi đó, khả năng mặc kệ không quản với với triều đình mà nói, hay đối với Ô Man và Bạch Man mà nói, liền trở thành chuyện xấu.

Trong sơn trại, tòa nhà thờ tổ Văn thị trong hậu hoa viên, mặt Hoàng Cảnh Dung xanh mét, hai mẩu thịt trên hai má căng lên, nhìn hai người chấp dịch trước mặt, họ là tùy tùng mà y mang theo từ kinh thành, vốn là dân lưu manh đầu đường xó chợ.

Hoàng Cảnh Dung nói:

- Những gì nên nói, bản quan đã nói với các ngươiỉồi, hiện tại chúng ta như là con ve trên sợi thừng, ta không nhảy được, ngươi cũng không nhảy được, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, chính là kết cục như vậy. Cách mà bản quan vừa nói, là con đường duy nhất của chúng ta, các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc là làm hay không làm?