- Khoan đã!

Huân Nhi quát tên trại đinh đang rục rịch, nói với Cao Thanh Sơn:

- Trại Hà Bạch không có trại chủ, bây giờ ta chính thức bổ nhiệm ngươi là trại chủ của trại Hà Bạch. Ngươi lập tức dẫn người lên trại, nếu như có địch xâm phạm, nhất thiết phải rút lui!

Cao Thanh Sơn phấn chấn nói:

- Vâng! Chỉ cần cái mạng này của Cao Thanh Sơn còn, thì đừng mơ có một tên địch nào bước vào trại của chúng ta, xin tiểu thư yên tâm!

Cao Thanh Sơn nói xong, nhấc thanh đao thép lên chạy như bay về phía trại.

Huân Nhi quay về phía Dương Phàm, nói khẽ:

- Chuyện gì xảy ra đây?

Dương Phàm nói:

- Ta làm sao mà biết được? Cô nên biết, chuyện này không thể có bất kì liên hệ nào đến ta. Thân là Khâm sai, ta không thể là do thám, hơn nữa...

Dương Phàm lạnh lùng quét ánh mắt qua những tên trại đinh khí thế hừng hực kia, ung dung nói:

- Cái trại này thì có gì hay mà do thám? Nếu như không phải cô đến kịp, ta đã bị bọn lỗ mãng này chém rồi, còn có thể do thám cái gì?

Huân Nhi lạnh lùng nói:

- Vậy bỏ đi. Ngươi muốn nói chuyện gì với cha ta, sau này hãy nói. Bây giờ binh của ngươi đã tấn công đến dưới trại của ta rồi, ngươi bảo bọn chúng lui đi!

Dương Phàm nói:

- Đây không phải binh của ta, là binh của Hoàng Cảnh Dương! Ta muốn gặp lệnh tôn, thật sự có đại sự cơ mật, bây giờ cô đẩy ta lên tường trại, những tên quan binh ở ngoài chưa chắc đã nghe lệnh ta, lại làm bại lộ tin tức ta ở đây, đối với các cô không phải là chuyện tốt!

Huân Nhi lạnh lùng nói:

- Ta không biết bọn đại quan triều đình các ngươi đang chơi đùa cái trò gì, nhưng ngươi đã nói ngươi là khâm sai giám sát Hoàng Cảnh Dung, binh mà tên khâm sai kia phát ra, Khâm sai ngươi lại không thể thu về sao? Nếu nói như vậy, còn có thể nói gì với ngươi nữa? Đây là đánh trận, ngươi cho rằng là trò đùa sao? Chậm trễ thêm một khắc, người trong trại của ta thêm một phần tử thương, rốt cuộc ngươi có thu binh hay không?

Dương Phàm nói:

- Huân Nhi cô nương, không phải ta không muốn lui binh, mà là...

Huân Nhi ngắt lời của hắn, lạnh lùng dặn dò những tên binh sĩ:

- Kéo hắn lên trên tường trại, quan quân không lui binh, thì chém tên khâm sai của bọn chúng!

- Huân Nhi cô nương!

Dương Phàm còn chưa dứt lời, bọn trại đinh đã thô lỗ lôi hắn ra ngoài.

Binh mã của Văn Hạo từ dưới núi đến, sau khi người Ô Man và Bạch Man liên thủ bao vây thành Diêu Châu, Văn Hạo căn bản không dám hiếu chiến, lập tức bỏ trốn mất dạng, đợi sau khi binh mã triều đình đến, y lại quay lại thành Diêu Châu.

Một trận đại chiến, bên nào cũng có tử thương, bây giờ người Bạch Man và Ô Man lui binh, phía Văn Hạo sĩ khí tăng cao, tiếng hô yêu cầu báo thù của thuộc hạ càng dâng cao. Văn Hạo không thể không trấn an các thuộc hạ, binh mã của Triều Đình y không chỉ huy được, nhưng y tự cao hiện tại có ba vệ quan binh của triều đình ở trong Diêu Châu thành, không lo trước tính sau, liền bày mưu cho thuộc hạ tấn công trại Hà Bạch cho hả giận.

Lúc Dương Phàm đi lên trại, hai bên đang giao chiến ác liệt. Thế núi nơi này mặc dù hiểm trở, nhưng tường trại không cao, hơn nữa lại dựa vào thế núi, là tiện xây thế nào thì xây thế ấy, cho nên không thích hợp phòng ngự. Do đó hai bên cũng chưa cần nói đến các vũ khí cần thiết để công thành và vũ khí giữ thành.

Đánh xa thì dùng cung tên và giáo trúc, đánh gần thì dùng đao thương kiếm bích, hai bên cơ bản là như vậy. Bên tấn công có ưu thế về nhân số, bên phòng thủ có địa lợi nhất định, hai bên bởi vậy tạm thời đạt được thế cân bằng.

Dương Phàm bị đưa lên trại, một tên trại đinh hướng xuống dưới hô vài câu, kết quả là quan binh không những không dừng tấn công trại, ngược lại còn bắn lên một loạt cung tên, khiến cho mấy tên trại đinh hoảng sợ vội vàng né tránh. Hai tay Dương Phàm bị trói chặt ra đằng sau, cũng không ai giúp hắn tránh tên, may mà Dương Phàm thân thủ linh hoạt, lăn người vọt đến phía sau một tảng đá lớn.

Mấy tên trại đinh cũng chen vào, một trong số đó hoài nghi hỏi:

- Có vẻ như bọn chúng không nghe lời tên khâm sai này à?

Dương Phàm nói:

- Thân phận ta vốn là cơ mật, binh sĩ tầm thường làm sao biết được? Các ngươi nếu như muốn tạm thời đình chiến, dùng thủ đoạn gì?

Tên trại đinh kia nói:

- Vậy mà ngươi cũng là Khâm sai, cái này cũng không biết, phất cờ trắng!

Dương Phàm mừng rỡ nói:

- Hóa ra ở đây các ngươi phất cờ hiệu tạm thời đình chiến cũng là cờ trắng. Vậy ngươi mau đi tìm một miếng vải trắng, đầu tiên bảo bọn chúng tạm thời đình chiến, ta mới gọi thống binh tướng lĩnh của bọn họ lên nói chuyện được.

Tên trại đinh bĩu môi:

- Ngươi nói đình chiến là đình chiến chắc? Trừ phi trại chủ hạ lệnh mới được.

Dương Phàm tức giận nói:

- Vậy ngươi đi tìm trại chủ của các ngươi hạ lệnh, các ngươi giết đi giết lại như vậy, ta làm sao có thể nói chuyện với bọn chúng?

Tên trại đinh do dự một lát, nói với mấy tên kia:

- Các ngươi coi chừng kĩ hắn, ta đi tìm trại chủ!

Nói xong liền chạy đi tìm Cao Thanh Sơn.

Dương Phàm quay người, ghé vào tảng đá lớn quan sát phía dưới, binh sĩ tấn công mặc chế phục quân Đường, nhưng vũ khí trang bị đều là vũ khí người bản địa sử dụng, đao hẹp nhỏ mà ngắn, tấm chắn được làm từ cây mây tiện lợi, vũ khí của Đại Đường quả thực chưa chắc đã phù hợp với địa hình ở đây.

Bọn họ vừa ngăn chặn mũi tên lẻ tẻ phóng tới, vừa lấy khe rãnh và đá lởm chởm làm yểm hộ, mò từng chút một đến chỗ tường trại. Tường trại không cao, còn chưa đến hai trượng, mấy cái thang trúc dựng nghiêng vào tường, cách đầu tường còn khoảng một mét còn chưa đủ để thò đầu ra, để tránh bị người khác đẩy ngã, nhưng bọn họ chỉ cần có thể trèo lên trên thang, ở độ cao hơn một mét, chỉ cần xoay người là có thể vượt qua.

Dương Phàm đang quan sát, bỗng nhiên có một số quân sinh lực từ trong trại chạy ra, gia nhập vào quân doanh phòng thủ, phòng ngự ở trên trại càng thêm nghiêm ngặt. Dương Phàm quay đầu nhìn, thấy một tên binh sĩ đang chạy về phía hắn.

Đây đúng là một tên binh sĩ, toàn thân mặc quân phục, người phòng thủ trên trại toàn bộ đều mặc trang phục sơn trại bình thường, thỉnh thoảng có mấy tên trên người khoác áo giáp bằng mây nửa người, che được phần ngực và đằng sau là được rồi. Thế nhưng tên lính chạy về phía hắn lại mặc một bộ áo giáp có tay rất hiếm thấy.

Nói là hiếm thấy, là vì việc chế tạo khôi giáp này đã rất cổ xưa rồi. Dương Phàm chưa từng nhìn thấy khôi giáp như thế này trong quân Đại Đường, nếu như không nhớ nhầm, hình như lúc ở Tây Vực, đã từng nhìn thấy binh sĩ ăn mặc thế này trong một bức tranh bích họa, đó là Tần triều hay là Hán triều?

Khôi giáp mà người này mặc, phần ngực và lưng dùng những mảnh mai rùa nhỏ giáp sắt khâu thành, phần vai có giáp phối hợp sắt đồng, eo thắt một dây lưng da, trên đầu đội một cái “mũ chiến đấu”. Đỉnh áo giáp còn có một nhúm lông chồn đã nhuộm thành màu đỏ. Hình dáng của áo giáp mặc dù cổ xưa, nhưng được đánh bóng bảo dưỡng rất tốt, dưới ánh mặt trời lấp lánh màu kim loại.

Người mặc áo giáp rất xinh đẹp, mặt ngọc môi son, mắt sáng răng trắng, nữ tử lúc mặc quân trang, quả thực vô cùng xinh đẹp. Mặc dù là áo giáp cứng nhắc mặc trên người nàng, dùng dây lưng rộng thắt eo, cũng có thể hiện ra đường cong mềm mại của vòng eo.

Huân Nhi chạy đến bên cạnh Dương Phàm, trợn mắt nhìn hắn:

- Ngươi nhìn cái gì?

Dương Phàm cười ngượng nghịu:

- Huân Nhi cô nương... mặc áo giáp này, anh tuấn oai phong, đúng là vô cùng uy phong!

Huân Nhi đắc ý nói:

- Đương nhiên rồi!

Dương Phàm nói:

- Chỉ là... cái áo giáp này của cô hình như có chút cũ, giáp mảnh này, mũ giáp này... mặc dù giữ gìn tốt, nhưng vẫn nhìn thấy vết tích trên mặt nó, tuổi tác e là xưa lắm rồi, còn có hình dáng của áo giáp này, ta cũng từng ở trong quân đội rồi, sao lại chưa từng nhìn thấy, lẽ nào đây là áo giáp triều Tần?

- Nói bậy!

Huân Nhi cô nương đại khái nghe ra Dương Phàm không phải là đang khen nàng, mà là đang trêu đùa, khuôn mặt hoàn mỹ hơi hơi ửng đỏ, nàng kéo kéo cái váy chiến, kiêu ngạo nói:

- Đây chính là “Võ Hầu Giáp”, nghe thấy bao giờ chưa? Đây chính là khôi giáp mà Gia Cát Võ Hầu cải tiến.

Nhớ năm đó, tổ tiên Huân gia ta trợ giúp Gia Cát Thừa Tướng bảy lần bắt Mạnh Hoạch lập nhiều công lớn, Thục Hán hoàng đế đích thân phong làm Thổ ty, lại còn ban thưởng một trăm bộ giáp mà Gia Cát Võ Hầu cải tiến, Huân gia ta mỗi một đời Thổ ty qua đời đều phải chôn cùng một bộ, bây giờ còn lại cũng không nhiều. Ta xin xỏ mãi cha mới cho ta một bộ đấy!

Dương Phàm ho hai tiếng, nói:

- Nếu như cô có thể khuyên cha cô hợp tác với ta, sau này ta tặng cô một bộ áo giáp Minh quang.

Huân Nhi chun chun mũi, nói:

- Ngươi định hối lộ ta sao? Đây là Gia Cát Võ Hầu ban tặng cho nhà chúng ta, ngươi có thể so với Gia Cát Võ Hầu sao?

Dương Phàm nói:

- Luận về tiếng tăm và bản lĩnh, ta đương nhiên không so được với Gia Cát Lượng, nhưng áo giáp Minh Quang của ta có thể so được với áo giáp tay đồng.

Huân Nhi khịt mũi khinh thường:

- Ta không thèm!

Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía dưới núi, chỉ vừa ngẩng đầu, một mũi tên đã bay tới, “keng” một tiếng, đâm trúng vào nón trụ của nàng. Huân Nhi “ôi” lên một tiếng, vội vã rụt đầu lại, lúc này mới bớt uy hiếp khâm sai đang nói chuyện bình thường như không có chuyện gì với nàng.

Huân Nhi tức giận đặt con dao sắc bén vào cổ Dương Phàm, chất vấn:

- Bọn chúng tại sao vẫn còn động thủ?

Dương Phàm nói:

- Dưới mái hiên này người chết chết đi sống lại, ai có thời gian rảnh nghe phía trên hô cái gì chứ? Ta đã bảo người đi thông báo cho vị trại chủ của cô rồi, bảo bọn chúng tạm thời đình chiến, đợi bọn chúng dừng lại đã rồi tính. Nhưng lúc này ta lộ diện, sợ rằng không có tác dụng gì, Hoàng Cảnh Dung tên này với ta rất không hợp nhau, lại là người không từ thủ đoạn...

Huân Nhi rút kiếm, quay mặt đi, nói:

- Ngươi không lộ diện, trận này cứ tiếp tục, trên trại lại phải tăng thêm rất nhiều mạng người, lại có thêm nhiều người thành cô nhi quả phụ, bất luận như thế nào, cũng phải thử xem sao!

Dương Phàm khe khẽ thở dài.

Một lát sau, Cao Thanh Sơn chạy tới, sau khi được sự đồng ý của Huân Nhi, phất cờ trắng đầu hàng.

Trong chiến tranh cổ đại, cờ trắng có nghĩa là tạm thời đình chiến. Người đốc chiến dưới núi là đại quản gia của bộ lạc Văn Hạo – Lăng Phá Thiên. Văn Hạo là thổ ty của bộ lạc này, đồng thời cũng là đô đốc Diêu Châu. Tên quản gia này cũng là có hai tầng thân thận, vừa là đại quản gia của Văn Hạo, vừa là Tư Mã hành quân của Văn Hạo.

Lăng Phá Thiên ngồi trên một tảng đá lớn, đang chống đao đốc chiến, chợt nhìn thấy cờ trắng bay trên trại, vung bốn phía, không khỏi đứng dậy, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bọn chúng muốn đầu hàng?

Lăng Phá Thiên nói:

- Đình chiến! Đình Chiến! Xem bọn họ muốn nói gì.

“keng keng keng” tiếng chiêng đồng vang lên, người tộc Vân Thị đang tấn công núi vừa nghe thấy tiếng gõ chuông, nhất thời rút chạy như nước thủy triều, Lăng quản gia bước ra phía trước mấy bước, vượt lên hai tên lính, lấy lá chắn bằng dây mây của người Tề bảo vệ.

Lăng Phá Thiên hướng về phía trại hét to:

- Các ngươi muốn đầu hàng sao?

Cao Thanh Sơn hét:

- Chết tiệt! Lão tử ta đứng một đường, nằm một gốc, không làm ra mấy chuyện nhu nhược đó!

Lăng Phá Thiên giận dữ nói:

- Vậy ngươi vẫy cờ trắng làm gì, trêu chọc ta hay sao?

Cao Thanh Sơn nói:

- Nói cho ngươi biết, khâm sai đại nhân của các ngươi đang ở trong tay ta, các ngươi mau mau thu binh, nếu không, ta sẽ chém đầu hắn.

Lăng đại tổng quản chợt giật mình, thầm nghĩ:

- Hoàng Cảnh Dung sao lại bị bọn chúng bắt chứ? Lẽ nào người của bọn chúng đã mò vào Diêu Châu thành?

Trên trại, Cao Thanh Sơn hét xong, liền ném Dương Phàm ra, đẩy đến trước mặt mình.