Say Mộng Giang Sơn

Chương 487: Giết người vô hình

Bên ngoài Định Đỉnh môn, xa trượng của “Tể Xuân Đường" trùng trùng điệp điệp, chừng bốn mươi năm mươi chiếc

Xe đều là một kiểu xe ngựa hai bánh chạy đường dài, ngựa kéo xe tất cả đều là những con ngựa ba bốn tuổi thân hình khỏe mạnh, lông bóng mượt.

Trên xe cắm cờ hiệu của "Tể Xuân Đường", ra vào cửa thành Định Đỉnh nhưng lại không một người nào dám ngăn cản, bởi vì đoàn xe này hiện giờ không phải là thương nhân mà là khâm sai Thiên tử, trên nóc xe cắm Long kỳ Thiên tử.

Thập Phương đạo nhân xin ý chỉ của Võ Tắc Thiên đi Lĩnh Nam tìm kiếm thảo dược. Võ Tắc Thiên vừa nghe liền vui vẻ đáp ứng, lập tức bổ nhiệm Thập Phương đạo nhân làm khâm sai, lại ban thưởng cho lão một đạo thánh chỉ, lệnh quan phủ ven đường phải hết sức hỗ trợ cho lão.

Thập Phương đạo nhân thừa cơ hội đề xuất những thảo dược mà người trong quan phủ hiểu biết về thảo dược, cũng hiểu về tình hình địa lý nơi phân bố sinh trưởng thảo dược các nơi tại Lĩnh Nam, hy vọng được ược đường "Tể Xuân Đường" lớn nhất tại hai kinh hiệp trợ. Võ Tắc Thiên đương nhiên đáp ứng đối với yêu cầu của này của lão, bởi vậy mà “Tể Xuân Đường" mới phô trương như thế.

Địa vị của thương nhân không cao, mặc dù phần lớn thương nhân có tên tuổi đều có người phía sau chống lưng, hơn nữa “Tể Xuân Đường” lại tập trung nhiều danh y nhất trong dân gian, kết bạn với nhiều nhà quyền quý. Mà việc nịnh bợ với nhân vật nổi danh cũng không phải là việc xấu, hiện giờ Tam tiên sư này là nhân vật được Hoàng đế rất sủng ái, trọng dụng.

Trợ giúp khâm sai đi Lĩnh Nam hái thuốc, vừa có thể được vị Thập Phương đạo nhân này ưu ái, lại có thể kết duyên phận với đại nhân vật này, lại có thể mượn dùng thân phận trợ giúp khâm sai đại nhân, rất có tiện lợi đối với việc kinh doanh của bọn họ ở Lĩnh Nam, “Tể Xuân Đường" cầu còn không được. Hai bên ăn nhịp với nhau, lần này lượng xe "Tể Xuân Đường" xuôi nam gấp đôi so với bình thường.

Bởi vậy mới có chuyện trường đình cách mười dặm rất nhiều người tới tiễn biệt như Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự, Nhạc An Hầu, quan viên lớn nhỏ của Thái y thự, hoàng thân quốc thích, huân tướng công thần...Lại vừa đúng hôm nay không phải buổi triều hội, lần náo nhiệt này chỉ có thể sánh với lần tiễn Tiết Hoài Nghĩa ra kinh.

Dương Phàm luôn qua lại mật thiết với Tam tiên sư đương nhiên cũng tới, chẳng qua là trong nhiều đại nhân vật như vậy, thân phận và địa vị của hắn thật chẳng đáng một xu, bởi vậy hắn chỉ có thể đứng ở tận sau đội ngũ đưa tiễn, nghển cổ nhô đầu nhìn về phía Thập Phương đạo nhân đằng xa chắp tay hô một câu:

- Thuận buồm xuôi gió, tiên sư vất vả.

Kết quả lời chúc tiễn đưa này chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve, và ngoại trừ Dương Phàm hắn nghe thấy ra thì căn bản chẳng ai nghe thấy cả.

A Nô đứng một bên, dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Phàm, nàng càng ngày càng không hiểu người nam nhân này rồi. Dương Phàm trước kia không a dua nịnh hót người khác, hơn nữa còn luôn nói theo lý lẽ. Mà Dương Phàm càng không tin phương thuật thần tiên gì đó, vì sao hắn lại thích kết giao với Tam tiên sư này?

Đoàn xe của Thập Phương đạo nhân sau khi rời khỏi, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư lại tranh nhau mời Tịnh Quang lão ni và người Hồ Ma Lặc tới phủ dự tiệc. Hai vị tiên sư này thật ra cũng không thể đắc tội với ai, rõ ràng một cũng là hai, bởi vậy Tịnh Quang lão ni đi phủ Võ Thừa Tự, người Hồ Ma Lặc đi phủ Võ Tam Tư. Hai vị Vương gia phân chia đưa hai vị khách quý này đi về, những quyền quý khác cũng lập tức giải tán.

- Ngươi luôn không tin đám thần quái này, cũng không thích theo đuôi đám quyền quý, sao tự nhiên lại thân cận với Tam tiên sư thế hả?

Tiểu A Nô đóng giả người hầu nam cưỡi ngựa, áo xanh mũ quả dưa, nhìn có phần tuấn tú hơn cả vị chủ nhân Dương Phàm, nhìn hắn đi tụt lại hẳn nửa đầu con ngựa, tò mò hỏi hắn.

Dương Phàm nhẹ nhàng phe phẩy roi ngựa, cười híp mắt nhìn theo đôi nam nữ đi qua đường, nam thì cường tráng rắn chắc, nữ thì trắng nõn xinh đẹp, trai thanh gái lịch, áo mới giày mới, xem ra là một đôi tân nhân. Người nam bê một giỏ trứng gà đỏ vỏ, người nữ thì nhẹ nhàng nắm góc áo của y, hình như là về nhà mẹ đẻ.

Dương Phàm cười cười nhìn đôi vợ chồng mới cưới đi qua hắn, thản nhiên đáp:

- Tam tiên sư này có phải là thần tiên sống hay không, cũng không quan trọng. Quan trọng là...Hoàng đế tin họ. Hoàng đế đã tin, thì mặc kệ bọn họ có phải là thần tiên sống hay không, thì cũng đã được coi như thần tiên sống có đại thần thông rồi, không đáng kết giao không?

Lời này nghe rất ý vị, hơn nữa có chút huyền bí và sâu xa bên trong, đáng tiếc a Nô cô nương không chịu hiểu, nàng khinh thường nhìn Dương Phàm, sẵng giọng:

- Muốn dùng lời sắc bén đấu với bản cô nương hay sao? Bản cô nương đây từng ở “Tịnh tâm am tu hành đấy”, dù không nhớ được nhiều Kinh Phật nhưng thế nào thì cũng dắt lưng dăm ba cuốn rồi, ngươi có tin về sau ta nói với ngươi sẽ là những câu sắc bén không?

Dương Phàm nghĩ đến một tiểu nữ tử tuấn tú ngày ngày đấu khẩu với mình, không biết cái gì gọi là trò chuyện, nhất là những lúc đang chàng chàng thiếp thiếp, vội vàng giải thích:

- Nguyên nhân rất đơn giản. Ta tiếp cận bọn họ bởi vì ta “trong lúc vô ý nói ra một số câu, mới được bọn họ chọn dùng”, tỷ như lúc này đây cho bọn họ mượn "Tể Xuân Đường, làm khâm sai xa trượng.

A Nô không tin Dương Phàm biết làm chuyện nhàm chán, nàng ngẫm nghĩ một chút, một đôi mắt đẹp hơi híp lại:

- Tể Xuân Đường, là sản nghiệp của Công tử ư?

Dương Phàm giơ ngón cái về phía nàng, khen:

- A Nô nhà ta thông minh sắc sảo nha!

A Nô nghếch mũi ngọc nhỏ nhắn lên, khẽ “hừ” một tiếng, nghĩ nghĩ, lại “a” một tiếng, nói:

- Nói như vậy, ngươi tạo cơ hội cho Tịnh Quang lão nhi quen biết đại sư trụ trì của Tam Lý Am, cũng thu nhận đồ đệ, cũng là có mưu tính hết rồi hả?

Dương Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Trụ trì Tam Lý Am là muội tử của Tiền công bộ Thượng Thư Ngu Thanh Sơn, mà Ngu Thanh Sơn là người của Khương công tử!

A Nô hỏi:

- Vậy...Ma Lặc thì sao?

Dương Phàm nói:

- Ma Lặc thích thu giấu vàng bạc, ta liền giật giây hắn tạo ra chiếc xe Thất Bảo cầu phúc. Chiếc xe này dùng hoàng kim đúc thành, được khảm vô số bảo thạch, do “hoàng kim, châu báu trong cửa hàng Lạc Kim tỉ mỉ tạo thành”. Bởi vậy mà hắn ta cũng có quan hệ rất chặt chẽ với cửa hàng châu báu Lạc Kim.

A Nô giật mình nói:

- Cửa hàng châu báu Lạc Kim? Ta cũng từng mua đồ ở đó, mà cửa hàng này cũng là sản nghiệp của Công tử ư?

Dương Phàm thở dài nói:

- Thật khổ cho nàng nhiều năm ở bên Khương công tử, sao lại không biết toàn bộ lai lịch của hắn chứ?

A Nô oan ức nói:

- Nói cho cùng, người ta cũng chỉ là một thị tỳ bên cạnh Công tử, việc này ta không cần thiết phải biết. Có những lúc, Công tử dù không nói sau lưng ta nhưng ta lại chẳng có lòng mà đi nghe.

A Nô nói tới đây, lại kinh ngạc nói:

- Không đúng nha, ngươi nghĩ cách để Tam tiên sư tiếp xúc với thế lực của Khương công tử để làm gì? Công tử đã bị thiệt hại nặng nề ở Trường An rồi, giờ đang tạo căn cơ mới ở Lạc Dương, mà hiện giờ Tam tiên sư đang ở kinh thành chạm có thể bỏng tay đây, nếu để Công tử sử dụng được, đấy chẳng phải là ngươi đang giúp hắn việc lớn đó sao?

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đúng là ta đang giúp hắn. Khương công tử muốn Đông Sơn tái khởi ở Lạc Dương, gây dựng lại thế lực để báo thù Thẩm Mộc. Nếu ta cho hắn một cơ hội, chuyện kế tiếp không cần để tâm nữa, hắn nhất định sẽ tận lực kết giao với Tam tiên sư này, cũng mượn thế lực của bọn họ để đạt được mục đích của mình! Điều này giống..

Lúc này, hai người đã vào cửa thành, Dương Phàm dùng roi ngựa chỉ chỉ từng hàng cờ xí phất phới trước từng cửa hàng, nói:

- Cái này giống như quan phủ sửa đường trải sẵn đường lớn bằng phẳng trống trải, hai bên đường đương nhiên có người tranh nhau đến cướp để xây dựng cửa hàng. Người tinh mắt thậm chí không tiếc chi một khoản tiền lớn mua sân của một tòa nhà lớn để làm một mặt tiền một cửa hàng nho nhỏ.

Bởi vì bọn họ thấy nơi này có triển vọng phát triển, nhưng nếu có một ngày quan phủ đột nhiên phong tỏa con đường này, tuyên bố từ nay về sau ai dám đi trên con đường này thì chém đầu, vậy ngươi nói xem bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một cửa hàng ở chỗ này có phải là mất cả chì lẫn chài không?

A Nô mờ mịt hỏi:

- Ý ngươi là...

Dương Phàm nói:

- Ý ta là tam tiên sư căn bản chỉ là ba tên giả thần giả thánh, dùng ảo thuật để lừa gạt Thánh thượng. Đợi khi thế lực của Khương công tử ngày càng lún sâu vào và đến cuối cùng không thể nào dứt bỏ cùng với lợi ích của Tam tiên sư, tam tiên sư lại đột nhiên thân bại danh liệt, khi đó, ngươi nói Khương công tử sẽ như thế nào?

A Nô giật mình nhìn Dương Phàm. Lúc Dương Phàm qua lại với Tam tiên sư, thường dẫn nàng đi theo, việc này diễn ra ngay trước mắt nàng đấy. Có đôi lúc Dương Phàm làm như thuận miệng nói ra một câu, liền thúc đẩy Tam tiên sư đi làm việc nào đó, do đó ở một mặt nào đó bọn họ cũng đã đáp lên quan hệ thế lực của Khương công tử rồi.

Thỉnh thoảng Dương Phàm mời tam tiên sư tới nơi nào đó du ngoạn, rất tự nhiên giới thiệu với những người khác, hoặc là nơi đó có người nào đó biết tam tiên sư đến mà chủ động tới để kết giao. Đủ loại việc rất tự nhiên như thế, mà ngay cả trong mắt nàng, hay người khác nghe thấy hết thảy cũng không phát giác là Dương Phàm cố ý gây nên, là có mưu đồ riêng.

Nhưng không ngờ, bên trong mỗi một hành động nhìn rất bình thường tự nhiên này lại ẩn chứa sát khí. Đáng sợ hơn chính là, Dương Phàm căn bản không có hành động gì rõ ràng, hắn chỉ dẫn dắt trong lúc nói chuyện, hoặc là tạo cơ hội quen biết giữa Tam tiên sư và thế lực Khương công tử.

Chuyện kế tiếp, căn bản không cần Dương Phàm đi nói cái gì, làm cái gì, thế lực của Khương công tử sẽ lập tức như ruồi bậu máu đổ, chủ động nhào tới liên kết với Tam tiên sư. Mà bên trong toàn bộ sự việc hoàn toàn không nhìn ra có dấu vết của Dương Phàm.

Thủ đoạn mượn đao giết người bậc này, kỹ xảo hành động không gây tiếng động này hoàn toàn không có trong con người Dương Phàm lúc nàng mới quen. Chỉ ở trong quan trường vài năm, lòng dạ Dương Phàm càng lúc càng sâu rồi, tâm cơ thủ đoạn cũng càng lúc càng khó lường rồi.

A Nô có chút thán phục, lại có chút kính sợ, duy nhất là không vui mừng thêm thôi.

Nàng đương nhiên hy vọng nam nhân của nàng cơ trí, trí tuệ, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Dương Phàm trước mắt dùng lời nói giết người vô hình này, nàng lại nhớ Dương Phàm lúc mới quen, khi đó thiếu niên Dương Phàm nhiệt huyết, làm việc đầy kích động, có lẽ thủ đoạn không hề cao minh nhưng nàng lại rất thích. Nàng không muốn Dương Phàm biến thành kiểu người như Khương công tử hoặc là Thẩm Mộc.

Lúc này, đột nhiên có vài chục kỵ khoái mã dọc theo đường lớn Định Đỉnh lao tới, thấy trên đường dài có nhiều xa giá công hầu hoàng thân từ ngoài cửa thành đi vào, tốc độ của những người này cũng không giảm xuống, xông lên trước giơ cao roi ngựa hô to:

- Ngự Sử đài phụng chỉ ra kinh, người xung quanh mau tránh ra!

Dương Phàm ghìm ngựa đứng im lặng hồi lâu chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đám công sai vây quanh vài vị Ngự Sử, trong đó có vài người hắn biết là Hoàng Cảnh Dung, Ngô Nhượng, Triệu Cửu Long, Lưu Quang Nghiệp, Vương Đức Thọ. Những người này đánh roi ngựa, vội vàng phi trên đường lớn Định Đỉnh, đã không còn thái độ khiêm tốn trước đây nữa mà là khí thế kiêu ngạo vô cùng.

Dương Phàm nhướn mày, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bất an.