Say Mộng Giang Sơn

Chương 484: Thỏ khôn chết? Tạo thỏ khôn!

Lý Chiêu Đức cảm thấy giọng nói nghiêm khắc lạnh lẽo ở trong nội đường vang lên:

- Đầu tháng, triều đình vừa mới hạ lệnh dân gian nghiêm cấm tích trữ gấm, người vi phạm tội đáng chết không tha! Hầu Tư Chỉ ngươi đã phạm phải tội lớn như thế...

Lý Chiêu Đức không có cách lui nào khác, cũng không thể lui, lão là lãnh tụ tinh thần của tập đoàn quan văn đả kích ác quan, nước đã đến chân, chỉ có tiến chứ không có lui. Hơn nữa, chính lệnh cấm dân gian tàng trữ gấm lụa là từ tay lão ban ra, đây là thủ đoạn quan trọng mà lão muốn giảm bớt kinh tế, hôm nay thả Hầu Tư Chỉ, vậy thì đạo chính lệnh này chỉ là danh nghĩa rồi.

Gấm vóc là đồng tiền mạnh, bản thân nó lại là một loại thương phẩm, không gia tăng pháp luật thượng nghiêm để thêm trói buộc, cục diện tiền tệ giảm nhanh là không thể xoa dịu được nữa. Cổ đại không lưu hành tiền giấy, phát sinh tình huống tiền tệ giảm nhanh trên tổng thể đã tổn hại nghiêm trọng hơn gấp nhiều so với lạm phát. Nếu không gia tăng kiềm chế, thì "thủ tịch chấp bút" là lão sẽ phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn.

Cho nên, Lý Chiêu Đức biết rõ mình bị Dương Phàm tính kế nhưng cũng đành phải để Dương Phàm Phàm nắm mũi dẫn đi. Đường đường là Tể tướng, nhưng lại bị tiểu tử hậu sinh này tính kế, điều này khiến Lý Chiêu Đức vô cùng căm tức, lửa giận không thể phát tiết lên Dương Phàm, lão cũng chỉ có thể đem lửa giận ngập đầu phát tiết lên trên người Hầu Tư Chỉ.

- Hầu Tư Chỉ ngươi thân là Thị Ngự Sử của Ngự Sử Đài, biết pháp mà phạm pháp, tội tăng thêm một bậc, lần này rơi vào trong tay bổn tướng, không thể nào bỏ qua được! Người đâu, kéo hắn xuống dụng trượng ở bên ngoài Ngọ Môn cho ta, đánh thừa sống thiếu chết, để răn đe Bách quan.

Chúng nhân tại công đường nghe xong tất cả đều cả kinh, Hộ Bộ Thượng Thư không kìm nổi khuyên nhủ:

- Lý tướng, Hầu Tử Chi là mệnh quan triều đình, tuy rằng phạm pháp, nhưng nên giao cho quan lại trừng trị, đợi ý chỉ của Thánh nhân rồi hẵng xử lý, hiện giờ làm như này...

Lý Chiêu Đức đang đầy ngập lửa giận, nghe khuyên nhủ như vậy, hừ nói:

- Được Thánh nhân ân sủng, Chiêu Đức dám không ra sức vì nước sao? Thằng chó này đã làm những gì, dù có chết trăm lần cũng không đủ, cần phải xử tử ở Ngọ môn đấy, để răn đe không ai được làm theo. Dù là có báo với Thánh nhân trước, thì Hầu Tư Chỉ cũng khó lòng mà thoát chết. Chỉ cần Chiêu Đức một lòng vì nước, cho dù có xin tha, Thánh nhân chưa chắc đã nghe theo, báo trước hay báo sau thì có gì khác biệt?

Nay tình thế quốc gia đang trong lúc nguy nan, không thể trì hoãn việc xử lý này, có thể sẽ vì một Thị Ngự sử mà khiến thiên hạ sụp đổ, không thể cứu vãn được? Hầu Tư Chỉ tuy chỉ là quan ngũ phẩm Ngự Sử Đài, nhưng quan viên dưới ngũ phẩm Đại Chu ta hắn cũng có thể đánh chết, Chiêu Đức là tể tướng đương triều, không thể giết một thị Ngự Sử nho nhỏ sao?

Ba bộ Thượng Thư là Hộ, Công, Binh thấy lão tức giận cương quyết như thế, lời nói lại quái đản, trong lòng kinh sợ tức thì không dám nói gì thêm nữa. Lý Chiêu Đức vỗ án thư, quát:

- Võ sĩ tiền Đường, bắt lại Hầu Tư Chỉ, lập tức mang đến Ngọ môn đánh chết!

Hầu Tư Chỉ sợ ngây người, tác phong ngang ngạnh này, lúc Chu Hưng ở Hình Bộ, Hình Bộ có; lúc Lai Tuấn Thần ở Ngự Sử Đài, Ngự Sử Đài có; Lúc Khâu Thần Tích công cán tại địa phương, Khâu Thần Tích có; nhưng y vạn lần không ngờ, hôm nay tại Công đường của Chính sự đường, Lý Chiêu Đức cũng có.

Tận đến khi hai võ sĩ tiến lên khống chế tay của y, Hầu Tư Chỉ mới bừng tỉnh, kinh hãi kêu lên:

- Lý Chiêu Đức, ngươi dám! Hầu Tư Chỉ ta dầu gì cũng là mệnh quan triều đình, ngươi dám tiền trảm hậu tấu, bại hoại quốc pháp sao?

Lý Chiêu Đức vẻ mặt ác khí khua tay nói:

- Kéo ra ngoài, đánh chết!

Võ sĩ trước sảnh chỉ đành phải phụng mệnh làm theo, bất kể ngươi phạm pháp hay không phạm pháp, thì cũng kéo người ra ngoài. Mà võ sĩ trong cung này người nào cũng có võ công cao cường, khóa đá nặng sáu bảy mươi cân cầm chơi đùa như thường, Hầu Tư Chỉ năm đó trên chợ tại Trường An cũng là lưu manh dũng mãnh giết ra từ đầu ngõ tới cuối ngõ, hiện giờ bị hai võ sĩ kìm kẹp tay, ngay cả giãy dụa cũng không làm gì được.

Hầu Tư Chỉ thê thảm hét to:

- Thị Ngự sử ta có thể trượng sát quan viên dưới ngũ phẩm, đó là quy định của pháp kỷ triều đình, Chính sự đường Tể tướng ngươi có quyền gì mà trượng sát bản quan! Lý Chiêu Đức, ngươi chuyên quyền độc đoán, một tay che trời, nhất định chết không được yên...

Tiếng mắng chửi xa dần, cuối cùng là mất hẳn ở bên ngoài.

Ba vị Thượng thư như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khẩn trương đứng lên chắp tay nói với Lý Chiêu Đức:

- Lý tướng lo lắng cho thiên hạ như vậy, hạ quan nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có một nha môn này mà thôi, cảm thấy tầm nhìn của mình quá thiển cận, hạ quan khi quay về nhất định là làm theo chỉ thị của Lý tướng, khai nguyên tiết nguyên đảm bảo Tây Chinh để quân ta tránh lo âu về sau, hạ quan cáo từ!

Lý Chiêu Đức không ngờ trượng sát Hầu Tư Chỉ lại có tác dụng rung cây dọa khỉ như vậy, trong lòng kiêu căng, liền hừ lạnh một tiếng, nói:

- Bổn tướng còn có công vụ phải làm, không thể tiễn xa được.

Ba vị Thượng thư cúi đầu khom lưng nói:

- Lý tướng dừng bước, Lý tướng dừng bước!

Đợi ba vị Thượng Thư đi khỏi rồi, Lý Chiêu Đức bảo Sở Cuồng Ca, Đường Túng ra khỏi Chính Sự đường, chỉ giữ lại một mình Dương Phàm, sắc mặt sầm xuống, lạnh giọng nói:

- Dương lang trung, ngươi thật giỏi tính kế đấy!

Dương Phàm giả bộ kinh ngạc, nói:

- Sao Lý tướng lại nói vậy?

Lý Chiêu Đức cười lạnh một tiếng, nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Dương Phàm lại làm động tác giật mình, nói:

- Ồ! Là Lý tướng nói hạ quan giao Hầu Tư Chỉ cho Lý tướng xử trí sao? Lý tướng nói oan cho hạ quan rồi, đối với tên ác quan này, hạ quan hận không thể quét sạch bọn họ trên triều đình ấy chứ, chỉ ngại hạ quan chức nhỏ lời nói không có trọng lượng, nhiều khi có lòng mà không đủ lực.

Nay Hầu Tư Chỉ lén lút tàng trữ gấm vóc luận tội là phải chết, Lý tướng quyết định trượng sát Hầu Tư Chỉ, là tuân theo pháp luật triều đình, dù là Thánh nhân cũng không phản đối đâu. Nhưng nếu không dùng thủ đoạn lôi đình này, mà là làm từng bước, khó bảo toàn Ngự Sử Đài không nghĩ biện pháp cứu viện, nếu chẳng may Thánh nhân mở lòng thương hại, thì những viên quan đắc lực ở Ngự Sử đài rất có khả năng sẽ được an toàn.

Muốn giết Hầu Tư Chỉ, trên dưới cả triều ngoại trừ Lý tướng thì còn người nào có thể làm được chứ? Hiện giờ ba vị Tể tướng trong triều hai bị lưu đày, một bị giáng chức quan, chỉ đổi được một Vương Hoằng Nghĩa bị tống giam, hơn nữa chưa chắc đã bị phán tội chết, bách quan vẫn khó tránh khỏi thất vọng chán nản. Lý tướng giết Hầu Tư Chỉ, bách quan mới có thể hãnh diện đó.

Mấy câu nói đó làm Lý Chiêu Đức nghe rất thoải mái dù biết rõ mình vẫn bị lợi dụng, nhưng mình đã đến đây rồi cũng không thể trở mặt, đành phải hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sau này trước mặt bổn tướng bớt tính kế đi, nếu không đừng tưởng rằng có Thái Bình công chúa chống lưng là bổn tướng không làm gì được ngươi đấy!

Dương Phàm vội vàng hạ thấp người nói:

- Hạ quan không dám!

Lý Chiêu Đức phất tay áo nói:

- Lui ra!

Dương Phàm nói:

- Vâng! Hôm nay Hầu Tư Chỉ bị trượng sát trước Ngọ Môn, còn cần phải đề phòng Ngự sử đài chó cùng rứt giậu, Lý tướng nên đặc biệt phải cẩn thận.

Lý Chiêu Đức lạnh lùng thốt:

- Nực cười, lão phu làm quan cả đời, lúc rối ren hỗn loạn hơn nữa còn không sao, mà khi đó ngươi thì vẫn chưa ra đời đâu, còn cần tiểu tử hậu sinh ngươi nhắc nhở sao?

- Dạ dạ dạ, Lý tướng nói rất phải!

Mục đích của Dương Phàm đã đạt được rồi, nên không để trong lòng thái độ kiêu ngạo của Lý Chiêu Đức. Luận chức quan thì hai người cách biệt một trời, luận tuổi tác, Lý Chiêu Đức làm gia gia của hắn cũng đủ, nên sao phải để tâm tới ông ta giận hay không giận?

Dương Phàm cười dài chắp tay nói:

- Hạ quan cáo từ!

Dương Phàm lui ba bước, quay người lại liền đi ra ngoài, Lý Chiêu Đức nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hung tợn mắng:

- Đồ tiểu tử gian xảo!

***

Thi thể của Hầu Tử Chi được mang về Ngự sử đài, một cỗ thi thể nát bét, vô cùng thê thảm.

Hầu Tư Chỉ bị tội dùng trượng sát đến chết như vậy, nói không chừng đến cả Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng phải thấy kỳ lạ.

Trước kia trượng hình không có quy củ nhiều như vậy, gậy đánh cũng chỉ là gậy đánh, chứ chưa từng tới mức tội phạm bởi vì trượng hình mà chết người như vậy. Thời Đường Thái Tông, có một lần Lý Thế Dân ở Thái y viện nhìn thấy một bộ “Minh đường châm chích đồ” biết được ở lưng ngực của cơ thể người có nhiều huyệt vị trọng yếu, mà huyệt vị ở mông cũng không hề ít, vì thế đã quy định khi dùng trượng hình chỉ được đánh “Bát nguyệt thập ngũ”.

Bởi vậy đánh đòn là bắt đầu từ thời Lý Thế Dân.

Đánh đòn vốn là để người bị phạt không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng Lý Chiêu Đức xử trí đánh chết Hầu Tư Chỉ, chỉ dựa vào đánh đòn mà đánh người sống thành chết cũng đã hao tổn bao thời gian sức lực?

Cho nên thi thể Hầu Tư Chỉ này thật sự là bị đánh đến mức nhìn không ra hình hài, mà thị vệ thi trượng thì khi đang dụng hình thì quá mệt mỏi, muốn “đầu cơ trục lợi” liền xê dịch cây gậy toàn bộ đánh vào hông của gã, kết quả đánh thận gã nát bét, lúc này mới kết liễu tính mạng gã.

Năm xưa Hầu Tư Chỉ hung hãn cắt lấy đầu cha cha con Đô đốc Thắng Châu Vương An Nhân, lại bảo Thịnh Diên khoản đãi cấp dưới của họ là Mao thứ sử, rồi cắt đầu người, dùng thương móc đầu người rêu rao quay về kinh vô cùng uy phong đến thế nào? Hôm nay dù đầu mình được bảo toàn nhưng đuôi thì không hoàn chỉnh, toàn bộ thắt lưng và mông nát bấy, căn bản không nhìn ra hình dạng gì cả.

Các Ngự sử vây quanh thi thể của gã thấy tình trạng thê thảm như vậy không khỏi nổi lên cảm giác thỏ chết cáo thương hại, dù là đám ác quan này giết người không chớp mắt nhưng lúc này một đám đều không kìm được phải cụp mắt xuống.

Từ lúc Dương Phàm ngang trời xuất thế, Ngự sử đài của Đại Chu ít nhiều đã bị lép vế đâm chọc, lần đầu tiên có người vô tội bình an ra khỏi Ngự sử đài, lần đầu tiên có người ngang nhiên xông vào Ngự sử đài bắt người, lần đầu tiên người của Ngự sử đài bị người khác dùng khổ hình đánh chết. Chúng Ngự sử càng nghĩ càng giận, Vệ Toại Trung dẫn đầu hô to:

- Đi! Tìm Vạn Trung thừa, chúng ta nhất định phải lấy lại công đạo cho Hầu Ngự sử!

Chúng Ngự Sử lúc này vô cùng giận giữ không kiềm chế được, Vệ Toại Trung vừa hô thì trăm người đều hùa theo, y dẫn một đám người xông đến Công sự phòng của Vạn Quốc Tuấn.

- Ầm!

Vệ Toại Trung một cước đá tung cửa, lớn tiếng nói:

- Vạn trung thừa! Ngự Sử đài ta bị người ta ức hiếp như thế, chúng đồng nghiệp muốn ngươi phải chủ trì công đạo...

- Câm miệng!

Trong phòng truyền ra tiếng gào lạnh lẽo của Vạn Quốc Tuấn, một kẻ tính cách rất ít khi phát hỏa, một khi bạo phát lên thì làm mọi người đều hoảng sợ, khí thế khởi binh hỏi tội liền giảm đi ba phần.

Vạn Quốc Tuấn đứng ở chỗ tối tăm, nhưng thân hình gầy yếu lại toát lên một khí thế mãnh liệt:

- Vệ Toại Trung, Hoàng Cảnh Dung, Ngô Nhượng, Triệu Cửu Long, Lưu Quang Nghiệp ở lại, còn những người khác, cút ra ngoài!

Giờ phút này khí phách của Vạn Quốc Tuấn bùng lên, có vài phần giống phong thái của Lai Tuấn Thần, mọi người bị uy thế của y bức bách đều lui hết ra ngoài, chỉ còn lại những người vừa rồi được y xướng tên thì ở lại trong phòng.

Vạn Quốc Tuấn cười lạnh nói:

- Hô! Hô cái gì hô! Hô có lớn hơn nữa có chúng ta tránh được nguy cơ hay sao? Có thể đánh được kẻ thù của chúng ta hay sao? Bọn chúng chỉ ước thấy chúng ta ra tay thôi, một đám không có não, một đám rác rưởi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay người chết là Hầu Tư Chỉ, ngày mai người chết là ngươi, ngươi, còn ngươi nữa đấy!

Và còn có... cả ta nữa!

Vạn Quốc Tuấn run rẩy chỉ vào cái mũi của mình, thần sắc dữ tợn.

Vệ Toại Trung cười lạnh:

- Vậy Vạn trung thừa có cao kiến gì nào? Có phải là muốn chúng ta tiếp tục nhẫn nại sao? Chúng ta rất muốn nhẫn nại, muốn làm rùa đen rút đầu, nhưng người ta không chịu đấy!

Vạn Quốc Tuấn chậm rãi ngồi trở lại trong ghế, rụt co thân thể như đang rất rét lạnh, lẳng lặng nói:

- Nhịn, đương nhiên là không thể nhẫn nhịn nữa. Nhưng cả triều văn võ bốn phía đều là địch, nên không thể cứ mãi tiếp tục ngu xuẩn được. Các ngươi không nhìn thấy Lý Chiêu Đức đã kềm nén không được, mình trần ra trận hay sao?

Ánh mắt của y lạnh băng sâu kín, lóe ra giống như hai con ma trơi, nói:

- Muốn thắng, chỉ có thể dựa vào Hoàng đế! Muốn Hoàng đế cảm thấy không thể thiếu chúng ta được, vậy thì phải để cho Hoàng đế cảm thấy thiện hạ này không hề ổn định. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu! Hừ, nếu thỏ khôn chưa chết thì sao?