Say Mộng Giang Sơn

Chương 472: Thánh chỉ hoang đường

Dương Phàm tới Hình Bộ, vừa xử lý xong vài công văn, A Nô mặc áo xanh đầu đội mũ quả dưa của gia đinh đi tới, cúi người nói:

- Lang trung, Thượng thư mời ngài xem qua.

Trong phòng còn mấy Tiểu lại đang phê công văn, lời nói và cử chỉ của A Nô đều rất đúng quy củ, Dương Phàm cũng gật đầu, không thể hiện chút thái độ đặc biệt nào với nàng trước mặt bộ hạ. Hắn dặn dò tiểu lại vừa hỏi ý kiến vài câu, sau đó đứng dậy rời Thiêm áp phòng, đi tới chỗ Đậu Lư Khâm Vọng.

- Nguyên Phương tới rồi, ngồi chút đi.

Hình bộ Thị lang Đào Văn Kiệt đã ở trong phòng Đậu Lư Khâm Vọng, Đậu Lư Khâm Vọng tươi cười chân thành mời Dương Phàm ngồi xuống, nói mấy câu hỏi han, rồi đuổi hết tả hữu, vội quay về chính đề, nghiêm nghị nói với hắn:

- Nguyên Phương, giờ đã là tháng giêng rồi. Ngươi xem khi nào chúng ta phát động thì thỏa đáng.

Đào Văn Kiệt lập tức lên tiếng:

- Một đám ác quan Ngự Sử đài kia chưa ngã vẫn là họa lớn trong triều. Lý tướng công rất quan tâm đến chuyện này, bên phía Công chúa điện hạ cũng đã hỏi thăm vài lần.

Dương Phàm cũng biết bọn họ gọi mình đến để bàn bạc chuyện này, mặc dù trong ba người, chức quan của hắn thấp nhất, nếu các triều thần quyết tâm khai hỏa trận chiến với đám ác quan này, hoàn toàn không cần sự đồng ý của hắn. Nhưng vũ khí mà họ tấn công Ngự sử đài lại chính là Hình bộ, mà trong phân công của ba người ở Hình bộ, thì hắn chính là nắm đấm đầu tiên.

Bởi vậy, nếu hắn không đồng ý sẽ không thể tùy tiện ra tay được. Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ thúc giục hắn, nhưng hắn vẫn lấy cớ chưa tới thời cơ tốt nhất để trì hoãn, hôm nay Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt cũng chưa trông mong hắn sẽ đáp ứng luôn, bọn họ đã chuẩn bị một loạt lý do thoái thác, tính toán nếu Dương Phàm tiếp tục cự tuyệt sẽ thuyết phục kiên trì.

Nhưng hôm nay thực sự rất kỳ quái, hai người vừa mở đầu, Dương Phàm đã mỉm cười nói:

- Từ khi hạ quan tiếp nhận nhiệm vụ này vẫn đang đợi cơ hội. Ta nghĩ thời gian cũng không còn nhiều lắm. Vậy bắt đầu thôi!

Lúc này Dương Phàm đáp ứng rất sảng khoái, khiến cho Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt sửng sốt. Đậu Lư Khâm Vọng giật mình, lập tức hưng phấn hỏi lại:

- Nguyên Phương, ngươi quyết định hành động?

Dương Phàm trịnh trọng gật đầu:

- Ngày phong tuyết điêu linh sắp qua rồi, xuân về hoa nở đã tới nơi, chúng ta cũng nên bắt tay vào chuẩn bị bắt lũ sâu bọ thôi.

Đào Văn Kiệt rất vui vẻ nói:

- Được! Nếu Nguyên Phương đã chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ lập tức thu xếp ổn thỏa, theo kế hoạch mà làm.

Dương Phàm nói:

- Hai vị không thể cao hứng quá sớm. Thế lực Ngự Sử đài mặc dù không còn lớn như trước nhưng vẫn không phải là chó nhà có tang mặc người ta đánh đập. Nhất là bọn họ lại nắm giữ đặc quyền phong văn tấu sự (nghe thấy là có thể tấu), đây là ưu thế so với chư quan Hình bộ và Đại Lý tự chúng ta. Phải đề phòng bọn chúng cắn trả.

Đậu Lư Khâm Vọng vuốt chòm râu bạc, lạc quan cười nói:

- Không sao, cả đám quan viên trong triều đều vô cùng khôn khéo, chỉ cần chúng ta vừa động thủ, bên Lý tướng công cũng sẽ hỏi thăm bọn họ. Mọi người gần gũi gắn bó, chiếu ứng lẫn nhau, còn có chỗ trống để Ngự Sử đài chen vào sao?

Dương Phàm thản nhiên cười:

- Bách quan trong triều tuy không ai có lỗi nặng nhưng khó mà bảo đảm ai nấy đều thanh minh như nước, trong sáng như gương. Ngự Sử đài mặc dù quen bịa đặt, khổ hình bức cung, nhưng cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào bản lĩnh đó. Huống chi, Lai Tuấn Thần đã vì dùng khổ hình bức cung, ngụy tạo chứng cứ phạm tội mà bị cách chức. Có vết xe đổ này, người nối nghiệp Ngự Sử đài sẽ không cẩn thận sao?

Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt liếc nhau một cái, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Dương Phàm nghiêm túc nói:

- Giết người một ngàn, tự tổn tám trăm. Muốn diệt trừ khối u độc Ngự Sử đài này mà lông tóc ít bị tổn thương là si tâm vọng tưởng. Người nối nghiệp Ngự Sử đài kia chính là một đám sói ăn tươi nuốt sống, hiện giờ dù gì cũng là một đám chó điên chó đói, tục ngữ nói, con giun xéo lắm cũng oằn, huống chi bọn chúng còn có móng vuốt.

Đào Văn Kiệt hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:

- Vì nước từ gian, sao có thể không hy sinh? Nếu có một vài quan viên không biết liêm sỉ thì cũng đành bất chấp thôi!

***

Ước chừng sau nửa canh giờ, Đào Văn Kiệt và Dương Phàm rời khỏi thiêm áp phòng của Đậu Lư Khâm Vọng, một vài công sai lục tục theo bọn họ rời phòng, có người tới Đại Lý tự, có người tới Chính sự đường, có người đi thay đồ, cưỡi ngựa lớn, vác túi công văn đánh ngựa rời thành Lạc Dương.

Những chuyện tương tự thế này trước kia ngày nào cũng xảy ra trong nha môn Hình bộ, nên cũng không ai thấy có gì khác biết, càng không biết sắp có chuyện tốt xảy ra.

Sau giờ ngọ, Dương Phàm rời khỏi nha môn Hình bộ, cưỡi khoái mã đuổi tới hướng chùa Bạch Mã.

Hắn vẫn trì hoãn không chịu phát động, ban đầu thì vì vừa mới đầu tháng giêng, các ti trong triều vừa mới làm việc, có vài quan viên bên ngoài còn đang phong trần mệt mỏi quay về. Từng hộ nông gia cũng đang vui cùng con cháu, cũng sẽ không chọn thời điểm nhà nông bận rộn hay bề trên trog nhà đang bôn ba, huống chi là người đứng đầu Ngự Sử đài.

Cho nên Dương Phàm vẫn luôn kiên nhẫn chờ, chờ một cơ hội tốt nhất.

Việc ba vị “thần tiên sống” bịp bợm kia tự cho mình đã được tín nhiệm của Võ Tắc Thiên, đã gợi ra linh cảm của Dương Phàm.

Hạng kẻ trộm lúc gà gáy, chỉ cần lợi dụng cho ổn, thủ đoạn khéo léo, thời cơ thích đáng cũng có thể làm đại sự. Dương Phàm muốn lợi dụng mấy tên lừa đảo này viết một bản thiên đại văn chương, hiện giờ khởi động công kích Ngự Sử đài, vừa lúc yểm hộ cho kế hoạch nhằm vào Khương công tử của mình, có thể nói là một công đôi việc.

Trên sông Y Thủy, thuyền nhỏ xôn xao. Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ bơi quanh, ánh mặt trời chiếu thấu qua nước sông tới từng con cá, vẩy cá phản lại ánh nắng chiêu sáng mặt nước lấp lánh một mảnh.

Lão đánh cá kéo lưới lên, thành thạo ưu nhã bỏ ra, lưới cá tung bay giữa không trung, chiếu ra bóng ma phủ lên mặt nước, nhưng những con cá dưới đáy nước cũng chưa phát hiện ra đại họa lâm đầu, vẫn tụ tập vui chơi nhảy múa…

Từ khi Lạc Hà được phong làm sông thần thì không được phép câu cá, nhưng sông Y Thủy thì lại không như thế. Một vài dân chúng Lạc Dương lấy việc bắt cá làm kế sinh nhai cũng không có khả năng khác, gắn liền với sông nước làm cội rễ sinh tồn

Cũng may, sông Y Thủy cũng dồi dào tôm cá, mà mặc dù đàn cá sống ở một nơi cố định, cũng không di chuyển lung tung theo dòng nước, nhưng vẫn có một vài đàn cá bơi vào sông Y Thủy, bổ sung cho con sông này, miễn cưỡng cũng có thể đảm bảo cho các như dân này sinh tồn.

Lưới đánh cá được kéo lên thuyền nhỏ, một vùng cá lóng lánh liều mạng thoát ra tràn ra khoang thuyền. Ngư dân trên thuyền bên cạnh đều ghen tị nhìn lão đánh cá này, không phải ai cũng đầy kinh nghiệm như lão, có thể chặn được đường đi của đàn cá, một lưới bắt được nhiều cá như vậy.

Dương Phàm đứng đầu cầu khoái trá nhìn, nhìn lão đánh cá tung lưới, lưới ôm lấy gió, chậm rãi xòa xuống mặt nước, cả đàn cá kia như tự chủ động chui vào lưới, hắn khoái trá cười rộ lên.

Hắn rất hy vọng mình sẽ là ông lão đánh cá đầy kinh nghiệm kia, mà đám ác quan Ngự Sử đài và thế lực ẩn giấu khổng lồ của Khương công tử sẽ như đám cá kia, toàn bộ chui đầu vào lưới. Lúc này hắn đang muốn đi gặp Tiết Hoài Nghĩa, nhìn thấy được cảnh này chính là dấu hiệu tốt.

Nhưng tâm tình vui vẻ tươi đẹp của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, một đám công sai áo xanh đột nhiên xuất hiện tại bờ biển, la lớn với ngư dân trên sông, Dương Phàm vốn định vòng ngựa đi vòng qua bèn ghìm cương đứng lại, hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Ngư dân trên sông cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng quan lão gia tiếp đón sao có người nào dám không nghe. Từng chiếc thuyền lần lượt cập bờ. Các ngư dân tiến tới trước mặt công sai, cúi đầu khom lưng tươi cười, kết quả nghe được một tin tức từ miệng đám công sai đó tựa như sấm sét giữa trời quang.

- Không thể như vậy, vạn cầu các ngài, các vị quan gia khai ân… để cho tiểu dân bắt chút tôm cá sống qua ngày đi. Chúng ta đều cực khổ dựa vào con sông này mà nuôi gia đình… các ngài cũng không thể để tôm cá sống còn dân chúng chết đói chứ! Ông trời ơi, chẳng lẽ mạng người còn không bằng mạng súc sinh?

Các ngư dân quỳ bên bờ sông, dập đầu như băm tỏi. Bọn họ không dám phản kháng với quan sai, chỉ có thể khóc rống đầm đìa cầu xin, khốn khổ cầu xin, nhưng cũng không có hiệu quả. Một vùng thuyền đánh cá dài hẹp bị các quan sai mạnh mẽ lật ngược lại, cá tươi từ trong khoang thuyền quẫy mạnh xuống nước, vài con đập đập cái đuôi, dần dần hồi lại sức, vài con sống không nổi chết đi ngửa bụng trôi lập lờ trên mặt nước.

Viên quan sai này cũng đầy bất đắc dĩ, đạo Thánh chỉ này đương nhiên không phù hợp với lợi ích của mọi người. Các quan sai bọn họ tuy không dựa vào bắt cá để sống, nhưng ngày lễ ngày tết, khi trong nhà có chuyện vui, bọn họ cũng nấu cá nhắm rượu chứ… Sau này, tất cả người trong thiên hạ đều phải ăn chay sao?

Ban trưởng tóc hoa râm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói với các ngư dân này:

- Đây là ý chỉ của Thánh nhân đó, ai dám phản kháng chứ? Thánh nhân nói, từ nay về sau không được sát sinh, nhưng..súc sinh đã chết vẫn có thể ăn. Vậy, những con cá đã chết trôi trên sông các ngươi đều có thể vớt lên…

Ban trưởng còn chưa nói xong, các ngư dân bất ngờ nhảy ùm xuống sông, ngay cả quần áo cũng không cởi, liều mạng vớt cá lên. Lão thở dài, quay đầu nói với thủ hạ:

- Đục chìm những chiếc thuyền này đi, xé hết lưới…

Dương Phàm đứng trên đầu cầu xa xa, không nghe tiếng đối đáp ở bờ sông. Hắn thấy cảnh tượng kỳ quái này, khẩn trương vòng ngựa xuống dưới cầu, chạy tới hỏi cho rõ.

: Thánh chỉ hoang đường.

Trương đồ tể ở chợ Nam buộc một đầu heo mập vào cái thớt loang lổ máu, kêu tiểu đồ đệ bưng cái chậu gỗ đến đặt dưới đầu heo. Tiểu đồ đệ này y vừa mới thu tháng trước, theo y học nghề giết mổ heo, tiểu hài tử thông minh biết điều, Trương đồ tể rất thích.

Trương đồ tể không có con, y muốn truyền hết một thân bản lĩnh của mình cho tiểu đồ đệ này, chờ đứa nhỏ này trưởng thành, nếu ghép được với nữ như bảo bối của mình, thì chiêu nó tới ở rể, nên rất dụng tâm dạy dỗ:

- Tiểu tử, ngươi đã theo học sư phụ một tháng rồi. Biết giết heo thế nào chưa? Đến đây, hôm nay tới ngươi, được rồi, từ nay ngươi hạ đao.

Trương đồ tể để cho tiểu đồ đệ cầm con dao nhọn đâm vào cổ con heo, đâm vào tim heo ở ngay bên cạnh chân trước. Đâm thật sâu vào đây máu mới chảy ra sạch. Một tháng nay y vẫn ra tay cho tiểu đồ đệ nhìn, đây là lần đầu tiên gã mổ chính.

Đáng tiếc, một đao kia của tiểu đồ đệ không có cơ hội đâm xuống.

Bỗng nhiên cửa sân bị đá văng cạch một cái, vài sai nha xông vào, tay cầm đao thép, đằng đằng sát khí, dọa sợ thầy trò Trương đồ tể. Bọn họ đứng đó, không dám cử động gì, còn tưởng rằng các sai nha đó nghe tin báo gì đó muốn tới nhà mình bắt trộm, lúc này nếu dám lộn xộn chịu oan một đao thực sự là khổ.

Nhưng, dưới sự kinh ngạc của bọn họ, các công sai đó không đi về phía mình mà là đi về phía con heo. Một sai nha xông lên, giơ tay chém xuống, soạt soạt hai tiếng chặt đứt hết dây thừng trói heo. Con heo lật lật dưới đất, éc éc mấy tiếng, chạy trối chết.

Trương đồ tể trợn mắt há mồm hỏi:

- Các vị công gia, các vị đây là…

Một bộ khoái chậm rãi đi tới, nhìn mấy miếng thịt được xả sẵn để ở hành lang, lớn tiếng nói:

- Thánh nhân có chỉ, từ hôm nay không thể sát sinh. Trương đồ tể, ngươi buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.

- Bốp!

Y vừa nói xong, cái gáy bị tát một cái, một tiểu bộ khoái trừng mắt nhìn y, nói với Trương đồ tể:

- Thánh nhân là Di Lặc chuyển thế, trái tim từ bi, đã hạ Thánh chỉ, từ hôm nay cấm người trong thiên hạ đánh cá và sát sinh, giết chết vô số sinh linh vô tội, ngày mai ngay cả thịt cũng không cho bán… Ngươi cũng phải sống chứ hả. Khụ! Chỗ thịt này là heo đã giết, cũng không có cách nào, xẻ bên trái kia bán cho ta, tính rẻ rẻ chút đi, hôm nay ngươi không bán được, mai cũng không có cơ hội bán nữa.

Trương đồ tể đứng đó, mặt mày ngơ ngác, căn bản vẫn không nghe rõ lời bộ khoái này nói. Ông nội y giết heo, cha y cũng giết heo, cả đời y cũng giết heo, từ nhỏ tới giờ cũng chưa học qua nghề nào khác. Hiện giờ Hoàng đế không cho giết heo, sau này y sẽ sống thế nào?

- Cái tên Tần Hoài Đức đáng chết vạn lần, đẻ con không có lỗ đít kia, mau cút khỏi nhà ta!

Trong một ngõ nhỏ phía đông Tích Thiện Phường, Lưu nãi nãi đang nổi đóa truy đuổi sau phường đinh, vừa đuổi vừa mắng, quả trứng cầm sẵn trong tay cũng không nhớ đặt xuống. Quả trứng đó gà mái còn đang ấp, vẫn còn rất ấm. Gà mái bị mấy phường đinh đuổi theo, đập cánh phạch phạch giữa sân, bụi đất bay mờ mịt.

Tần Phường chính là do Lưu nãi nãi chăm từ nhỏ tới lớn, bị lão nhân gia mắng mấy câu cũng không dám cãi lại, chỉ co đầu rụt cổ đứng đó, hậm hậm hực hực.

Tần Phường chính, chuyện này ngươi không thể!

Đỗ Thiên Vĩ, con của Lưu nãi nãi đang làm Nhị chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa, kiến thức rộng rãi, đột nhiên nghe được tin dữ cũng không kinh không hoảng, nói với Tần phường chính:

- Ai nói nhà ta nuôi gà này là để ăn? Chúng ta ăn trứng gà cũng không có tội gì chứ? Đây cũng không phải tội sát sinh!

Một phường đinh giải vây cho Tần phường chính:

- Đỗ tam ca, lời này của huynh ai mà tin được. Bây giờ nó đẻ trứng đương nhiên không phải là huynh giết, nhưng nó còn đẻ trứng nữa không? Nếu huynh vụng trộm giết, chúng ta cũng không biết, đây là chống lại Thánh chỉ đó.

- Sao lại như vậy được?

Đỗ Thiên Vĩ cố tươi cười chân thành nói:

- Cùng lắm thì…các ngươi cứ quản chế như quản chế trâu cày ấy, đăng ký sổ sách đi. Ở nhà ta nuôi mấy con gà mái, tự ý giết một con sẽ bị bắt vào ngục ăn gậy, chẳng phải vậy sẽ được sao?

Mấy phường đinh nghe vậy liền động tâm, nhà bọn họ cũng có nuôi gà, vừa rồi đã dặn người nhà giết sạch, khỏi phải phóng sinh uổng phí, nếu bảo vệ gà như trâu bò, ta chỉ ăn trứng chứ không giết gà, vậy là chu toàn rồi?

Tần phường chính vừa bị mắng tới máu chó đầy đầu không vui hừ một tiếng, nói:

- Thối lắm! Trứng gà không phải đồ ăn mặn sao? Trứng gà không phải sinh linh sao? Vậy gà con từ đâu mà ấp ra?

Đỗ Thiên Vĩ nói:

- Trứng gà không có da lông xương thịt, không có huyết mạch, sao có thể xem như đồ tanh? Có bản lĩnh thì moi lấy cục xương từ trong quả trứng gà ra cho ta xem!

Tần Hoài Đức còn muốn bảo vệ vị trí phường chính của mình, không muốn vì một con gà mái mà hủy hoại tiền đồ của mình, lập tức nói:

- Trứng gà có thể ấp ra gà con, có nghĩa trứng gà cũng có sinh linh. Không phải sinh linh thì lấy gì ấp ra sinh mạng? Cho nên, ngươi muốn nuôi gà mái đẻ trứng cũng được, nhưng trứng này không thể ăn.

Trong nhà Lưu nãi nãi, Tần phường chnhs đang cùng Đỗ Nhị quản sự tranh cãi xem trứng gà là đồ tanh hay đồ nhạt, mãnh liệt biện luận một tràng đầy ý nghĩa triết học.

Chơ bắc, chợ nam, chợ đông cùng với hơn một trăm hàng quán trong các chợ các phường đều tăng giá, trong vòng một nửa canh giờ, giá cả tăng gấp đôi, vô số người tranh thủ trước khi các công sai võ hầu và phường chính đến nhà, liều mạng giết sạch gà vịt trong nhà, náo nhiệt hơn cả năm vừa rồi.

Khóc rống đấy, chửi bới đấy, nhưng cũng không biết làm sao. Cả thành Lạc Dương gà bay chó sủa, ồn ào náo động. Lúc này, ngoại trừ mấy người bán đồ ăn mặt mày hớn hở, liều mạng tăng giá, có lẽ chỉ có Lý Đường Sơn Lý đại chưởng quỹ ở chợ bắc là cảm thấy vui vẻ.

Lý chưởng quỹ bán sỉ heo dê gà vịt, ngày hôm qua nhận được tin tức của muội tử là thị nữ thiếp thân của Nhạc An hầu, sáng sớm hôm nay bắt đầu giảm giá tiêu thụ trên diện rộng, còn tìm lý do cho việc này “Mừng sinh nhật của mẫu thân, nên giảm giá!”

Mấy nhà bán sỉ khác đều cười y phát điên rồi, giờ thì sao? Ha ha ha! Sáng hôm nay, tiểu thương chợ nam đi mua thịt nghe nói Lý đại chưởng quỹ giảm giá tiêu thụ, tất cả đều chạy tới nhập hàng, vừa khen y hiếu tâm cảm động đất trời, vừa tận khả năng tranh thủ chiếm tiện nghi của y.

Trời còn lạnh, không sợ thịt để ăn ở nhà bị hỏng, các nhà buôn khác đều lạnh mắt xem náo nhiệt. Giờ thì vui rồi, mấy vị kia muốn khóc cũng không khóc được. Chợ thì chiều mới mở, các tiểu thương đều nhập hàng từ sáng, xế chiều đi bán hàng, giờ không kịp nhập hàng nữa, mấy nhà bán buôn nhìn từng núi thịt trong nhà, chỉ trông mong mấy gia đình gần đó mua bớt, nhưng có thể bán ra được bao nhiêu đây?

Lý đại chưởng quỹ vui sướng tươi cười, quay đầu nhìn lại chỗ thịt heo thịt dê còn chưa kịp bán đi, cười mà nước mắt giàn giụa:

- Thân là thiên tử, sao lại có thể làm chuyện hoang đường như vậy. Tự người tin thần tin quỷ thì thôi, người nguyện ý năm ngày ba bận sửa niên hiệu cũng thôi, người muốn xây Thiên khu lục soát hết đồ đạc bằng đông trong nhà ta, ta cũng nhịn. Bây giờ ngay cả thịt cũng không cho ta bán, khác nào muốn giết từng người một!

Tình hình tương tự diễn ra khắp thành Lạc Dương, công sai mang áo vàng, lưng đeo cờ tam giác, cưỡi khoái mã ngựa không dừng vó phi tới các dịch trạm, tình hình này sẽ như ôn dịch lan tràn khắp thiên hạ. Một màn kịch hoang đường đang diễn ra khắp thiên hạ Đại Chu.

Dương Phàm đến bên bờ sông, biết được chân tướng sự việc, hắn cũng chẳng bênh vực mấy người ngư dân này.

Đây là Thánh chỉ, hắn cũng không có tư cách tức giận bất bình. Dương Phàm thúc ngựa chạy vội tới chợ nam, vội vàng mua chút trứng gà trứng vịt thịt heo thịt chó về, Tiểu Man đang có thai, chẳng lẽ để cho hai mẹ con nàng ngày nào cũng phải ăn rau xanh đậu hũ sao?

Để có thể làm người chồng tốt, người cha tốt, Dương Phàm việc nghĩa không chùn bước gia nhập vào đại quân tranh cướp mua.