Uyển Nhi nghe Dương Phàm nhắc đến nữ nhân, chợt cảm thấy thương cảm, khi nào nàng mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho Dương Phàm, ngay cả chính nàng cũng không dám chắc. Ngẫu nhiên hẹn hò thực ra có một loại tình thú tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng ngoài ra, nàng không thể sinh con dưỡng cái cho hắn. Nàng đã không còn nhỏ, nếu còn thêm vài năm tháng nữa…
Nghĩ tới những điều này, Uyển Nhi vô cùng khổ sở, còn chìm trong ưu thương, chợt nghe Dương Phàm nghi ngờ chuyện Lục Châu nhảy lầu tự sát, đã dời sự chú ý của nàng. Phải biết rằng chuyện Lục Châu nhảy lầu trước kia đã từng khiến cho những thiếu nữ thời nàng nhớ mãi không thôi, mãi xúc động vì tình yêu sinh tử không thay đổi đó.
Thượng Quan Uyển Nhi không kìm nổi hỏi:
- Lang quân cảm thấy Lục Châu nhảy lầu có gì không ổn?
- Thạch Sùng xem mạng người như rau cải, lại còn vui vẻ khoe ra. Nhưng nếu có khách nhân đến dự tiệc mà không kịp rượu hết chén đầy, lão sẽ giết chết thị nữ bồi tửu. Có một lần, Đại Tướng quân Vương Đôn tới quý phủ của lão dự tiệc, vì không giỏi uống rượu, cố khước từ không uống mà lão đã giết cả ba thiếu nữ!
Những thiếu nữ này rất xinh đẹp, đều là hầu hạ bên cạnh hắn lâu năm, còn có vài người từng ngủ với tùy tùng của lão, từng là đồng giường với lão, cuối cùng bị giết như một con gà, có nửa điểm do dự không? Lục Châu là một nữ ca, cũng giống như những nữ tử bị giết đó, chỉ vì đặc biệt đẹp hơn nên sủng nàng hơn, muốn nói thâm tình thực buồn cười.
Dương Phàm chỉ chỉ bức tường đổ nát thê lương dưới bụi cây đằng tử đó, cười lạnh nói:
- Người nay nghe chuyện, lấy cổ nghĩ kim, chỉ biết Lục Châu nhảy lầu tự sát, có nhớ đến những nữ tử vô tội đã từng bị Thạch Sùng giết như giết gà đó không? Có lẽ dưới chân chúng ta còn có máu ngày đó các nàng chảy xuống!
Uyển Nhi hơi động dung, chẳng phải nàng đứng đây cũng chỉ nhớ đế chuyện tình yêu giữa Thạch Sùng và Lục Châu đó thôi sao? Có bao giờ nhớ tới những thiếu nữ đã từng bị Thạch Sùng tàn nhẫn sát hạt đó. Cái gọi là mạch mạch thâm tình này, qua bao đời hậu nhân tán dương đã đẹp như thơ như họa, nhưng có người nào nghĩ đến tràng máu tanh nơi đây?
Dương Phàm nói:
- Thạch Sùng này tranh cường háo thắng, nghe nói nhà lão dùng chè rửa nồi, lấy nến nấu cơm, nghe nói có người nhà giàu dùng xích thạch đồ tường, lão bèn dùng hoa tiêu, người khác dùng vải bố dài bốn mươi dặm làm rèm, lão bèn dùng gấm dài năm mươi dặm, vĩnh viễn không cam chịu đứng sau.
- Thạch Sùng có tiền như thế, đến tột cùng là kiếm được từ đâu? Kinh thương sao? Khi lão là Thứ sử Kinh Châu, thường phái quan binh cướp các thương nhân lui tới, lấy quan làm phỉ, sưu cao thuế nặng. Sau này lại dựa vào Hoàng hậu Cổ Nam Phong, với tác phong của lão, nàng nghĩ của cải phú giáp thiên hạ đó từ đâu mà đến? Một đạo tặc tán tận lương tâm như thế, chỉ vì chà đạp tính mạng một nữ tử đáng thương mà đã thành chết oan uổng rồi sao?
Đến tột cùng thì vì sao mà chết? Là bởi vì chỗ dựa vững chắc Cổ Hoàng hậu của lão bị Tư Mã Luân giết. Sau khi Tư Mã đồng ý thảo phạt Tư Mã Luân, binh bại, Tư Mã Luân bèn mượn tội mưu phản tru sát mấy ngàn đối thủ, Thạch Sùng vốn là vây cánh của Cổ thị, lại phú giáp thiên hạ, nếu lão muốn tạo phản hoặc có tâm tạo phản thì sao? Tư Mã Luân sao có thể không mượn cơ hội này diệt trừ lão?
Dương Phàm cười lạnh:
- Nhưng khi quan binh tới bắt lão, lão lại nói với Lục Châu: “Ta là vì nàng mới phạm tội!” Vô sỉ! Đây là lão muốn buộc Lục Châu chết bồi theo lão, không muốn để cho đồ lão độc chiếm bị rơi vào tay kẻ khác. Trước đây cho dù lão đã từng hiến Lục Châu cho tâm phúc Tôn Thanh Tú của Tư Mã Luân, nhưng có thể miễn chết sao? Tư Mã Luân có thể vì nguyên nhân đó mà buông tha cho một đối thủ cực kỳ uy hiếp như vậy không?
Lục Châu chết rồi, Thạch Sùng “yêu nàng vô cùng” của nàng cũng không chịu chết, lão là bị Tư Mã Luân bắt đi, cùng mất đầu với mấy ngàn quan viên liên lụy đấy. Với cách làm người của lão, ta tình nguyện tin rằng lão cự tuyệt giao ra Lục Châu là vì luôn luôn ương ngạnh, từ xưa tới nay chỉ có lão cướp của người khác, khi nào chịu để cho người khác cướp đồ của lão.
Cái chết của lão càng không quan hệ tới Lục Châu, trên đời có Lục Châu hay không, lão hiến Lục Châu hay không, làm một quan viên thất lợi trên quan trường rồi lại phú giáp thiên hạ, đối thủ của lão sẽ không bỏ qua lão. Buồn cười, hậu nhân lại cố ý không để ý đến, biên ra một đoạn tình yêu thê mỹ như thế, phong hoa tuyết nguyệt như thế, đám văn nhân cực kỳ đáng chán cũng giống như đám phụ nhân, cũng thích nhai mấy thứ này.
Uyển Nhi cẩn thận ngẫm lại, với cách làm người của Thạch Sùng kia và nguyên nhân thực sự lão bị giết, cũng không cãi lại, chỉ vừa tức vừa buồn cười gắt giọng:
- Huynh thực chẳng hiểu phong tình, một câu chuyện xưa thê mỹ động lòng người, bị huynh quở trách vậy cũng không chịu nổi.
- Ta chỉ tức rõ ràng Lục Châu là bị Thạch Sùng bức tử, cho đến chết vẫn là do lão tranh giành thất bại, lại còn muốn khoác lên cho lão một cái áo thâm tình.
Nói tới đây, Dương Phàm bỗng nhiên cười, dán sát vào cái tai như nguyên bảo của nàng, thấp giọng nói:
- Phu quân bên cạnh, lại đi hâm mộ uyên ương người ta là sao? Không bằng chúng ta…
Dương Phàm hạ giọng, khe khẽ nói ra, khuôn mặt của Uyển Nhi lập tức đỏ ửng lên, đánh khẽ hắn vài cái, gắt giọng:
- Chỉ có huynh nghĩ được vậy, đang giữa ban ngày đấy, ở đây…ta không muốn!
- Trong vườn này không có người ngoài, thị vệ và người hầu cũng không có ở đây, trời chiều hoàng hôn, hứng thú chừng nào.
- Không muốn không muốn!
Uyển Nhi sợ hắn dùng sức, mắc cỡ đỏ mặt chạy ra, Dương Phàm lập tức đuổi theo. Một lát sau, từ trong bãi cỏ vang lên tiếng cười thánh thót như chuông bạc…
***
Bên trong Tử Trạch Uyển cũng không nhiều công trình, tuy không nhiều nhưng vật tận kỳ dụng, vật tận kỳ mỹ (phát huy hết công dụng và cái đẹp của đồ vật) tỷ như ở đây có một phòng tắm cực lớn cực đẹp.
Dương Phàm vừa đi vào, thấy phòng tắm, đã bị sự hoành tráng của nó dọa sợ ngây người.
Phòng tắm này đại khái là mới được xây, quây một vùng cảnh sắc tự nhiên duyên dáng thật lớn bên trong, nhìn núi đá nhấp nhô, cây hoa rực rỡ, cùng với hồ tắm được xây bằng đá tự nhiên, nếu không có nóc nhà trên đầu, hầu như ai cũng nghĩ đây là một hồ nước thiên địa tạo nên.
Phòng tắm này khác với kiến trúc của phòng ốc bình thường, cả mặt tường bên phải đều là cửa sổ nghiêng, che rèm tơ lụa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, tắm hoa cỏ dưới ánh sáng, mỗi khi mặt trời mọc rồi lại lặn, suốt một ngày cũng có thể đổi màu nơi xanh biếc này thành một đóa hoa tiên diễm quyến rũ
Phía trên hoa và cây cảnh là mái nhà, trên đó có một cái cửa sổ thật lớn, khi cửa sổ mở ra, bên trong có thể đón được ánh mặt trời ấm áp vô tận, tới khi trời mưa cũng có thể được nước mưa rửa trôi.
Trên ao là một mái vòm như một cái hang, trái phải tràn đầy ánh mặt trời, ngâm mình trong đó như tắm trong ao lộ thiên, nhưng vẫn đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối.
Trong phòng tắm rộng lớn này còn có một cây quế thật cao, tỏa hương thơm ấm áp lan tỏa khắp nơi, lúc này hoa đã nở, mùi hương tràn ngập phòng tắm, thấm đẫm vào ruột gan. Một vài bông hoa la đà bay xuống mặt nước ao, theo sóng nước nhẹ nhàng, mặt nước tựa như được phủ một tấm thảm nhung hoa quế trắng.
Trong thảm hoa trắng điểm rất nhiều hoa đỏ vàng, đó là hoa của cây khác bay xuống. Dưới tấm nệm hoa, làn sương mù nhàn nhạt mỏng manh bay lên, ở đây chỉ có nước chảy chứ không phải được đun lên, liếc một cái đã nhận ra chính là suối nước nóng.
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Dương Phàm, Uyển Nhi thản nhiên hỏi:
- Thế nào, phòng tắm của muội đẹp chứ?
Hắn ngạc nhiê hỏi lại:
- Phòng tắm của nàng?
- Đương nhiên. Lang quân nghĩ Tử Trạch Uyển là của một mình Thái Bình sao? Tử Trạch Uyển chiếm mười tám mẫu đất, trong đó năm mẫu là của muội đấy, chỉ là nơi này của muội sát với của cô ấy, lại không to lắm, nên cũng không xây vườn riêng. Tường hoa chúng ta vừa đi qua kia chính là biên giới, bên này là vườn của thiếp.
Dương Phàm nhớ tới Tiểu Man chỉ là một thị vệ trong cung cũng có thể có được ba cửa hàng ở chợ Nam, với thân phận của Thượng Quan Uyển Nhi, có được vài mẫu vườn ở cái nơi tấc đất tấc vàng này cũng không khó. Khó trách phong cách của Tử Trạch Uyển này rất tự nhiên, rất khác với những nhà khác, phỏng chừng đều là do Uyển Nhi.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Đẹp! Nơi này quả nhiên là đẹp. Nói là động tiên cũng không quá. Ao lớn như vậy, ha ha, nếu không tắm uyên ương thật đúng là tận diệt mọi vật. Nương tử, cởi áo ra!
- Không cần. Huynh tắm trước đi, muội đi thay đồ!
Uyển Nhi uốn eo thon như cá lách ra, Dương Phàm cười ha hả, một lát sau, quần áo rơi đầy đất, chỉ nghe “Tõm” một tiếng giống như ném một tảng đá lớn xuống nước, tóe lên một mảnh bọt nước.
Suối nước nóng ấm áp ôm ấp, nếu lúc này còn có một mỹ nhân non mềm ngượng ngượng nghịu nghịu nằm trong lòng nữa thì cũng miễn cưỡng hợp lý.
Trong căn nhà gỗ, Thượng Quan Uyển Nhi đã cởi đồ, một tấm khăn tắm lớn bao lấy thân thể trắng nõn, khoe ra bờ vai trơn nhẵn bên trên và bắp chân thanh tao bên dưới. Một đôi vai nhỏ và một đôi chân dài, vô cùng quyến rũ.
Tay Uyển Nhi bưng một chén canh thuốc, do dự một chút, khắc chế sự ngại ngần trong lòng, khẽ cau mày, từng ngụm uống hết bát canh thuốc đó.
Một câu hôm nay của Dương Phàm đã gợi lên suy nghĩ muốn sinh con cho hắn. Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã điên cuồng lớn mạnh, gần như chiếm hết lòng nàng. Nhưng nàng biết, bây giờ chưa phải lúc.
Uyển Nhi từng ngụm từng ngụm khổ sở uống hết bát canh thuốc, tận dưới đáy lòng âm thầm thề, nhất định phải tìm một cơ hội, an bài thỏa đáng, sẽ sinh một đống con cho phu quân. Tâm nguyện này nếu không thành nàng chết cũng không cam lòng.
Nước nóng tỏa lên tầng khói trắng nhè nhẹ, trên mặt nước rải hoa trắng mềm mại, hoa theo nước chảy, lại có hoa mới từ cây quế bay xuống, như thơ như họa.
Uyển Nhi nhẹ nhàng đi ra từ trong gian nhà gỗ, thấy Dương Phàm đang nằm ngửa trên một chiếc giường được khắc từ một khối cẩm thạch, gối lên gối đá, hai mắt hơi khép, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, nàng vội vàng nhón chân lên, thật cẩn thận bước xuống nước.
Cho dù Dương Phàm chưa mở mắt nhưng hình như đã sớm biết nàng đến bên cạnh. Uyển Nhi vừa cất bước, hắn đã giống như đại lão gia đang thèm nhỏ dãi tiểu nha hoàn của mình đã lâu rồi, giờ mới có cơ hội được hưởng thụ, liền ra vẻ lười nhác, mắt híp lại lên tiếng:
- Uyển Nhi, lại đây nào...