Say Mộng Giang Sơn

Chương 454: Người đầy tớ tuấn tú

Từ sau vụ án Tam pháp ti, Dương Phàm vẫn cứ tạo cho người ta cảm giác không làm việc đàng hoàng, nhưng sau khi biết được bản lĩnh của hắn tại Tam ti hội thẩm, Hình bộ ti không ai dám xem thường hắn nữa, chỉ chửi thầm sự sơ sài công vụ của hắn mà thôi.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, Dương Phàm bắt đầu lên nha môn làm việc đúng giờ, không chỉ lên nha môn làm việc mà còn giống như bọn Bì Nhị Đinh, Trần Đông, thường đến sớm hơn một chút so với các công sai quan chức nhỏ, bãi nha môn muộn hơn một chút, dường như một loáng đã hòa vào cuộc sống thường ngày nhất của các quan chức Hình bộ.

Từ sau khi Dương Phàm đại thắng ở Tam pháp ti, hắn bỗng nhiên đem tất cả sự vụ ở Hình bộ ti giao cho Trần Đông, còn mình làm chưởng quỹ, bỏ bê công vụ. Việc này đã dấy lên không ít ý kiến trong hình bộ, không ai biết chính xác hành động này của Dương Phàm rốt cục có mưu đồ gì đặc biệt, mãi đến khi rất lâu sau Dương Phàm vẫn cứ như thế, mọi người mới tin rằng hắn thật sự lười biếng việc chính trị, các suy đoán li kì mới dần bình ổn.

Bây giờ Dương Phàm bỗng nhiên lại hết sức chuyên tâm, ngày nào cũng đến nha môn làm việc từ rất sớm, ngày nào cũng về muộn hơn bọn quan sai một chút, hơn nữa lại còn bắt đầu theo Trần Đông học kiến thức về pháp luật, học cách xử lí các vụ án phức tạp, học cách xem xét các vụ án tương đối điển hình, những hành động dị thường này lại một lần nữa dẫn đến sự suy đoán và dị nghị của mọi người.

Thật ra những người có chức vị cao hoặc tên tuổi có tiếng vang một chút đều như vậy, cho dù là một người hành động không có chút tính toán nào đi chăng nữa, cũng đều bị những người nhàn rỗi buồn tẻ đến nỗi ngoài việc tán hươu tán vượn ra thì chẳng còn việc gì đáng làm, tầm thường đến nỗi ngoài việc nghị luận những nhân vật lớn hoặc người có tiếng tăm ra thì không có gì gọi là cảm giác được tồn tại, đem ra làm đề tài tán gẫu.

Những người trong Hình bộ nghị luận khá nhiều về hành động khác thường này của Dương Phàm, nhưng lại rất ít người chú ý đến bên cạnh hắn có thêm một người hầu nam trẻ tuổi.

Theo hầu Trần Đông có đầy tớ gọi là trường tùy, các quan viên trong nha môn Hình bộ từ cấp lang viên ngoại trở lên phần lớn đều có một trường tùy, trường tùy này có người là công sai chức vụ nhỏ, tính tình lanh lợi được nha môn tuyển chọn, có người là thư đồng đã dùng quen từ nhỏ của quan viên, làm trường tùy đương nhiên đều là thân tín bên cạnh họ.

Dương Phàm mới nhận chức quan, bên cạnh cũng cần có một người đắc lực, tên người hầu này xem ra chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo tươi tắn đáng yêu, hơn nữa lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, văn hay chữ tốt.

Những người trong Hình bộ ti, đặc biệt là người đối diện trong phòng Trần lang trung, đầu tiên đều cho rằng người hầu này là người trong nhà được Dương lang trung quen sai bảo, sau lại thấy tên này buổi tối ở lại Thiêm áp phòng, lại đoán là họ hàng xa nào đó của Dương Phàm hoặc là người đầy tớ được bạn bè thân thiết đem tới.

Vì lí do này, tự nhiên sẽ không có ai đi nghị luận về cái việc vô vị Dương Phàm với tên sai vặt kia có mối quan hệ như thế nào, những người khác trong nha môn càng không ai để ý đến chuyện này. Thấy mọi người đều thản nhiên trước việc Hình bộ ti bỗng nhiên có thêm một tên đầy tớ tuấn tú, bọn họ liền tự động điền thêm lai lịch cho y, chẳng ai lấy làm lạ.

Tên người hầu này đương nhiên là Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô vốn dĩ còn trẻ tuổi, sau khi cải trang thành nam lại càng trẻ trung nên trong mắt mọi người, nàng là một thiếu niên tuấn tú nhiều nhất cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.

Đương nhiên Thiên Ái Nô sử dụng kĩ xảo ngụy trang tuyệt vời của mình để trang điểm, nếu không với vẻ dịu dàng đáng yêu của nàng, cho dù có hình mẫu là Trương Xương Tông khuôn mặt đẹp tươi thì cũng sợ rất ít người cho rằng nàng là nam tử.

Thiên Ái Nô muốn trốn ở đâu đó xa xa, Dương Phàm làm sao đồng ý. Hơn nữa, Thiên Ái Nô cũng nói, nàng không biết Khương công tử đã biết được bao nhiêu, có bất lợi với Dương Phàm hay không, lúc này thật sự muốn nàng đi, nàng cũng không yên tâm.

Nhưng muốn nàng đến sống trong phủ Dương Phàm thì nàng lại không chịu. Không phải vì nàng vẫn còn căm ghét Dương Phàm, mà vì nàng với Dương Phàm cũng chỉ là suy đoán Khương công tử có thể đã biết nàng còn sống, không loại trừ việc Tư Đồ Lượng đã phát hiện được gì, nhưng cho dù vậy cũng chưa kịp bẩm báo với Khương công tử. Nếu như nàng sống trong Dương gia, không phải là chủ động bại lộ sao?

Vì vậy Dương Phàm bỗng nảy ra ý tưởng, bảo nàng vào sống trong nha môn Hình bộ. Khương công tử dù có thông minh thế nào đi nữa, cũng không dễ gì nghĩ ra được sau khi Dương Phàm và Thiên Ái Nô gặp nhau, không ở trong nhà của hắn, lại để thân nữ nhi làm việc công vụ trong nha môn. Thiên Ái Nô lúc này luôn trong tầm mắt của Dương Phàm, trong trạng thái “bóng đen dưới đèn”, càng dễ giấu kín tung tích.

Cho nên, Hình bộ ti có thêm một người sai vặt, một tên khiến người khác yêu quý, lại không đến nỗi là một tên hầu khiến người ta chú ý.

- Ha ha, ta cứ tưởng rằng pháp luật vô cùng khô khan, không biết được rằng lúc học lại đau đầu như vậy, không nghĩ rằng những vụ án này đều vô cùng thú vị, khiến người ta xem say sưa thích thú…

Dương Phàm cầm một tập hồ sơ, cười với Thiên Ái Nô:

- A Nô không có gì là không hiểu biết, không có gì là không tinh thông, không biết hiểu pháp luật được bao nhiêu nhỉ?

Thiên Ái Nô vận áo xanh mũ quả dưa, trang điểm thành tên hầu cận. Tuy nhiên bây giờ trong phòng không có người ngoài, nàng đối với Dương Phàm cũng không cung kính lắm. Đôi mắt to và sáng liếc Dương Phàm một cái, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ tạm thời trốn tạm chỗ ngươi, đừng có mà đùa cợt với ta, ta còn chưa đồng ý đã… đã…

Dương Phàm nháy nháy mắt tinh nghịch, cười:

- Đã như thế nào?

Thiên Ái Nô quay đầu đi, tức giận:

- Không biết!

Dương Phàm cười hì hì:

- Có chuyện gì nàng không biết à?

Thiên Ái Nô sẵng giọng:

- Ngươi nghĩ rằng ta là mật thám sao, ta nghiên cứu luật pháp làm gì, ngươi nói pháp luật gì gì kia, ta không biết!

Dương Phàm liếc mắt đưa tình với nàng, thấy nàng cố ý đi lạc đề, trong lòng vui sướng, không nhịn được cười ha ha, nói về chủ đề chính:

- Này, đây là vụ án mấy năm trước, nàng xem vụ án này, có hai người Giáp, Ất cùng thuyền vượt qua sông, kết quả thuyền đi được một nửa thì gặp sóng gió chìm nghỉm.

Lúc này, Giáp và Ất đều rơi xuống nước, dưới nước có một mảnh gỗ dập dềnh, nửa chìm nửa nổi. Hai người đều tranh nhau mảnh gỗ đó, nhưng mảnh gỗ lại không chịu được cả hai người, nếu như cả hai đều trèo lên, rất có thể cả hai đều bị chết đuối. Giáp sức dài vai rộng, Ất lại thân thể yếu đuối, Giáp liền ỷ có sức, đoạt lấy mảnh gỗ về phía mình.

Thiên Ái Nô nghe thấy có chút hứng thú, hỏi:

- Sau đó thế nào?

Dương Phàm nói:

- Đương nhiên là Ất chết đuối, Giáp được cứu rồi!

Thiên Ái Nô bĩu môi:

- Như thế thôi sao? Thế thì có gì thú vị.

Dương Phàm nói:

- Câu chuyện thú vị còn ở đằng sau kia. Lúc hai người rơi xuống nước và tranh nhau mảnh gỗ, có người đã nhìn thấy. Vợ của người đã chết sau khi biết chuyện đã báo lên công đường, nói rằng chồng ả bị Giáp hại chết, bắt Giáp đền mạng. Ả nói nếu không phải Giáp tranh mảnh gỗ, chồng ả không chắc đã chết, bởi vì Giáp đẩy chồng ả ra, nên mới gây ra cái chết này.

Thiên Ái Nô nghĩ một chút rồi nói:

- Cũng có vẻ có lý! Nói ra, tên Ất này đúng là chết trong tay Giáp mà.

Dương Phàm xuôi tay nói:

- Cũng đúng! Nhưng bọn họ rơi xuống nước không phải là trách nhiệm của Giáp, mà là thiên tai. Hơn nữa mảnh gỗ đó là do hai người cũng tranh nhau, nếu như Giáp nhường gỗ cho Ất thì anh ta sẽ chết đuối, nếu như anh ta và Ất đều giữ lấy mảnh gỗ, không ai chịu buông tay thì hai người có thể đều chết đuối.

Giáp cũng có uất ức, anh ta biện bạch với quan viên:

- Ta không thể nhường gỗ cho Ất để mình chết được, nhà ta cũng có vợ chồng con cái cần chăm lo. Nếu như ta không đẩy anh ta ra, thì anh ta cũng sẽ chết, mà ta cũng chết, vậy là cả hai tính mạng. Ta đẩy Ất ra là thật, nhưng ta không đẩy thì anh ta cũng chết, dựa vào cái gì mà tính hết nợ vào đầu ta?

Thiên Ái Nô nghe thú vị. liền nói:

- Trước đây ta còn cho rằng xử án rất đơn giản cơ đấy, có tội là có tội, vô tội là vô tội, không ngờ trên đời còn có vụ án khiến người ta nhức đầu thế này, hóa ra làm pháp quan cũng không đơn giản. Vậy cuối cùng vụ án này phán quyết như thế nào?

Dương Phàm vốn dĩ muốn nói đùa với nàng, nhìn thấy nàng cũng có chút hứng thú, đang định giải thích cho nàng ban đầu Trần lang trung giải quyết vụ án như thế nào, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng ồn ào, không biết là có chuyện gì đặc biệt, làm cho các quan sai sách lệnh và viên môn các nha làm việc trước đây đều trở nên ồn ào náo nhiệt.

Dương Phàm chau mày, bỏ tập hồ sơ xuống, ra hiệu với Thiên Ái Nô, cất bước ra khỏi Thiêm áp phòng, đứng ở cửa ho lên một tiếng, làm ra vẻ uy nghiêm, hỏi:

- Các ngươi cớ gì ồn ào?

La Lập vội vàng chạy đến trước mặt Dương Phàm, nói một cách thần bí:

- Lang trung không biết đấy thôi, Thôi thị lang vinh dự được thăng lên làm Tể tướng đó!

- Hả? Thôi thị lang làm Tể tướng?

Dương Phàm nghe xong ngẩn người một lát, chức Tể tướng đương nhiên rất uy phong, tuy nhiên hiện nay quyền bính của Lí Chiêu Đức ngày càng mạnh, các Tể tướng khác như Tô Vị Đạo đều là lão bảo sao nghe vậy, Chính sự đường đã trở thành đường của Lí Chiêu Đức, Thôi thị lang lên chức Tể tướng, đứng cuối cùng trong các Tể tướng, quyền lực thực sự còn kém không ít so với Hình bộ chính đường hiện nay, coi như bề ngoài là lên chức, nhưng bên trong lại như giáng chức xuống vậy.

La Lệnh nói:

- Đúng thế! Triều đình vừa mới hạ chỉ, bổ nhiệm Ti Tân Khanh Đậu Lư Khâm Vọng giữ chức Thượng thư Hình bộ, Tả Gián nghị đại phu Đào Văn Kiệtđược điều đến nhậm chức Hình bộ thị lang, ha ha! Chức Thượng thư Hình bộ của chúng ta đã để trống lâu rồi, bây giờ hoàng đế đem thượng thư và thị lang của Hình bộ ta kết hợp lại, xem ra Hình bộ của chúng ta trong mắt hoàng thượng cũng được trọng dụng đấy chứ.

La Lập nói một cách hả hê, Thôi Nguyên Tống kia với chủ nhân của gã – Trần Đông là kẻ thù cũ, Thôi Nguyên Tông bị điều đi, gã đương nhiên vui vẻ. Ngoài ra, trước đây Hình bộ do Thôi Nguyên Tông kiêm cả Hình bộ thị lang và thượng thư, khi Tam pháp ti tập hợp, mọi người đều có chính đường, nhưng Hình bộ lại một người đại diện hai người, xét về địa vị vô hình trung cũng kém đi nửa cấp. Bây giờ hoàng đế đã để Hình bộ thượng thư và Hình bộ thị lang phối hợp rồi, hiển nhiên Hình bộ đã từng quan trọng nhất trong mắt hoàng đế lại một lần nữa trở nên quan trọng.

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Lần điều động này… chẳng lẽ là bút tích của Thái Bình? Thật không ngờ nàng ta thật sự có cách.

Dương Phàm nghĩ ngợi một lát, nói với La Lập:

- Nói như vậy, chúng ta nên đi chúc mừng Thôi thị lang vinh quang thăng chức mới đúng, thị lang đang ở nha môn à?

La Lập nói:

- Thôi thị lang vào cung rồi, có lẽ Hoàng thượng có dặn dò khác.

Dương Phàm ừ một tiếng, nói:

- Ta biết rồi, đợi Thôi thị lang về nha môn thì nói với ta một tiếng, bổn quan và Trần lang trung cùng đi chúc mừng.

Dương Phàm nói xong liền quay người về Thiên áp phòng, những người ở cửa nhìn thấy Dương Phàm từ đầu đến cuối không hề lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi xì xầm bàn tán. Có người nói:

- Nhìn bộ dạng của Dương lang trung, hình như sớm đã biết Thôi thị lang vinh dự được thăng quan rồi, ta nhìn thần sắc vừa rồi của hắn, không hề giống vừa mới nghe nói.

Chủ nhân của La Lập – Trần Đông hiện giờ đã đứng về phía với Dương Phàm, La Lập đã từng coi Dương Phàm nay đương nhiên lại càng cần phải đứng về phe với Dương Phàm rồi, nên vừa nghe thấy câu đó thần sắc liền căng thẳng, vội vàng trách mắng:

- Nói bừa! Cấp trên bổ nhiệm, Dương Phàm làm sao có thể biết trước sự việc được? Cái này gọi là thấy biến không sợ, cái này là sự khôn ngoan, hiểu chưa?