Say Mộng Giang Sơn

Chương 427: Ôn lang trung quay về phủ

Lại vào một buổi sáng, tiếng chuông toàn thành vừa được gõ lên hồi thứ tám.

Nha môn Hình bộ vẫn lui tới như thường, những người đi lại phía trước chính là những phạm nhân chân đeo gông, cổ mang xiềng, phía sau là kéo theo hỏa côn, dưới hành lang sáng ngời là những công sai vận áo màu đen. Có những tiểu quan lại đang vội vàng đi lại trong các công sở tư, liền thấy một vị cấp trên có chức vị và quân hàm cao, liền dừng lại, cung kính lên tiếng chào.

Dường như có sự khác thường, người trong nha phủ hôm nay nhiều hơn bình thường, hoặc có lẽ là vì nguyên nhân này kia, một số người không phải sáng sớm đã tới nha môn báo cũng sớm đi rồi, lại có lẽ một số người tới nha môn là thích dừng lại trong phòng công sự, lúc này cũng lắc lư đi lại trong sân, tìm người lôi kéo chuyện trò vài câu.

Hay là…., hôm nay là ngày phát lương?

Phía Tây Bắc của nha môn có một cái khu sân mái hiên màu xanh, đó chính là bếp công của bộ Hình. Sau khi khói bếp nhiều ngày không thấy, thì hôm nay trong mảnh sân này lại bắt đầu thản nhiên tỏa khói bếp.

Quan lại trong nha môn gặp mặt nhau, đều dừng lại để chào hỏi, lời chào hỏi đều có cùng một cách nói:

- Ôn lang trung đã về rồi!

Nói xong mọi người liền ngầm hiểu mà cười, ai cũng gật đầu, cũng không biết hiểu gì, liền đi qua nhau.

Có một số quan viên ít chức trách trên người, phẩm cấp lại nhỏ, dù là quan Chưởng cố chức quan dưới cửu phẩm không khỏi cũng muốn tỏ ra chút kiêu ngạo, thấy tư lại công sai bọn họ đương nhiên là mặt lạnh như tiền, mà gặp các quan viên có phẩm cấp ngang nhau cũng chỉ là gật đầu cười, chỉ là nụ cười đó có nhiều hàm ý hơn bình thường.

Chỉ có khi bọn họ gặp quan trên của họ, hơn nữa là quan trên cực kỳ thân cận với cấp cao nhất, mới vội vàng đi lên, lộ ra vẻ mặt còn vồn vã hơn cả những đám tư lại công sai kia, vội vàng nói:

- Ôn lang trung về rồi! Chúng ta nên làm thế nào?

Quan trên của họ gần như cũng có thái độ y như vậy, lời nói y như vậy, trầm giọng nói:

- Phải giữ mồm giữ miệng của mình, làm tốt việc của mình dù có nghe ngóng được gì. Hai Bồ tát đánh nhau, bao giờ tới lượt ngươi vung tay múa chân? Việc này mới không hiểu sao?

Những quan viên nhỏ kia cho dù là hiểu hay không hiểu, chỉ cần ngây ngô gật đầu, dường như đã hiểu hết rồi. Ai cũng không biết bọn họ dùng lời nói gì, nhưng Hình Bộ cả ngày hôm nay đều giống như là một bầu không khí được bao phủ bởi sự thần bí và mông lung.

“Ôn lang trung” đương nhiên chính là Dương Phàm. Hắn dùng chiêu “ôn dịch kế” để gây sức ép cho tất cả mọi người trong nha môn Hình bộ người ngã ngựa đổ, còn hắn tự nấp mình trong chùa Bạch Mã để hưởng thanh nhàn. Từ ngày hôm đó, hắn bị tất cả người trong quan trường đặt cho một biệt hiệu mới là “Ôn lang trung”.

Ở phòng công sự chỗ Thôi thị lang kia, vẫn là Ngũ đại lang trung của Hình bộ. “Dịu dàng một đao” Trần Đông, “Sở song đại phủ” Bì Nhị Đinh, “ khó hạ bút” Tôn Vũ Hiên, “Tranh địa qua” Nghiêm Tiêu Quân, và một Dương Phàm với biệt hiệu mới “Ôn lang trung” đang ngồi nghiêm chỉnh.

Thôi Bồ Tát chậm rãi đi lên từ sau tấm bình phong nhìn thấy năm cái đèn không cạn dầu, ho nhẹ một tiếng.

Năm người cùng đứng dậy chào Thôi thị lang:

- Hạ quan bái kiến Thị lang.

- Chư vị mời ngồi.

Thôi Bô Tát ngồi trên đầu, hai tay đè xuống án, ngũ đại Lang trung “ vâng” một tiếng rồi trở về chỗ cũ.

Thôi Bồ Tát lại khụ một tiếng, nói:

- Mấy ngày trước, Hình bộ ta có bao nhiêu người bị bệnh, triệu chứng gần như ôn dịch, triều đình cẩn thận xem, cách ly toàn bộ những công viên bị nhiễm bệnh mà bột phát nặng, ừ…, việc trong nha cũng không tránh khỏi chịu nhiều ảnh hưởng.

Ai cũng biết “ôn dịch” trong mấy ngày nay là chuyện gì, nhưng không thể không bày ra mặt bàn để bàn bạc nên mấy người này trên công đường đều là vẻ măt thản nhiên, tỏ như những gì Thôi Nguyên Tông nói đều là thật.

Thôi Nguyên Tông lại nói:

- Hiện giờ Thượng y thự đã tra rõ, đây chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, các quan đều tới đông đủ rồi, những việc bị trì hoãn trong những ngày này cũng phải mau chóng làm xong, bằng không sẽ không qua được thời hạn quy định của triều đình.

Thôi Nguyên Tông che miệng khô ho khan một tiếng, đặt một tập hồ sơ rất dày lên mặt bàn, khẽ vỗ vào mặt bìa thô ráp, mí mắt cũng dịu dàng buông xuống, giống như đang vuốt ve một cô nương xinh đẹp có một làn da mịn màng như sa tanh bóng loáng.

Lão Thôi sờ một lúc rồi chậm rãi nói:

- Hôm qua, một tập hồ sơ được gửi tới từ Đại lý tự, bởi vì Ngự sử đài có nghi nghị mà Đại lý tự vẫn kiên trì với phán quyết của mình, cho nên theo quy định vẫn do bộ Hình phúc thẩm.

Thôi Nguyên Tông nói tới đây lại khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dương Phàm, cười mà như không cười nói:

- Tập hồ sơ này có quan hệ lớn với tập hồ sơ đã qua tay Dương lang trung. Theo lệ, phải do Dương lang trung thẩm tra, bổn quan hôm qua cũng đã thương lượng việc này với Tôn lang trung, Trần lang trung cũng có ý này, Dương lang trung…

Dương Phàm cười, thẳng lưng, nghiêm nét mặt nói:

- Nếu đây là theo lệ, vả lại Thị lang đã có sắp xếp, hạ quan đương nhiên vâng theo mệnh, chỉ là…

Miệng của hắn vểnh lên, giọng mỉa mai nói:

- Nếu thư lại nha môn đột nhiên có cấp dịch, vậy hai hồ sơ này hạ quan e là muốn thẩm cũng không thẩm được.

Nghe xong những lời này, nét mặt của Trần Đông hơi có chút không được tự nhiên, lập tức lại thay đổi bộ dạng thong dong. Thôi Nguyên Tông nhìn y đồng ý, lại nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói:

- Không thể nào, không thể nào, bổn quan bảo đảm, tuyệt sẽ không xuất hiện việc này nữa.

Bì Nhị Đinh, Tôn Vũ Hiên, Nghiêm Tiêu Quân đều dùng thái độ khác thường đó để liếc nhìn hắn. Thủ đoạn vừa trước đó của Dương Phàm không giống như là một tân đinh trong quan trường, bọn họ không tin Dương Phàm lại hoàn toàn không biết gì về cái tập hồ sơ mà bên Đại lý tự chuyển tới, nếu như vậy, Dương Phàm vẫn chắc chắn đồng ý nhận cái miếng khoai lang phỏng tay này, việc này cần phải nhẫn nại.

Trong ba vị lang trung, chỉ có ánh mắt của Nghiêm Tiêu Quân nhìn Dương Phàm là mang theo một tia thông cảm.

Lão Nghiêm cũng là một người bị hại, năm xưa khi còn là một tiểu nha lại, nguyên nhân chỉ vì từ chối không nhận dưa biếu của một nông dân trồng dưa mà y bị người ta chạy đến huyện nha, bịa ra lời nói dối là một nhóm đạo tặc trốn trong ruộng dưa, kết quả làm ruộng dưa nhà ngươi ta không thu hoạch được chút dưa nào. Với tính cách có thù tất báo của y, y rất thích thú nhìn Dương Phàm trừng trị đám tiểu lại công sai đã từng coi khinh mình.

Cho nên, lão Nghiêm lúc này có một chút cảm giác anh hùng trọng anh hùng với Dương Phàm.

Dương Phàm lại cười, nói:

- Hạ quan quản lý Hình bộ ti, không biết quyền xử lý lại mục công nhân của bổn Ti không?

Thôi Nguyên Tông không biết hắn tại sao lại đưa ra cái đề tài này, không khỏi có chút nghi ngờ, nghĩ nói:

- Thị lại không phải quan?

Dương Phàm gật đầu nói:

- Phải.

Thôi Nguyên Tông cười nói:

- Đó đương nhiên là có quyền rồi. Chẳng qua, thư lại cũng tốt, nha sai cũng được, đại đa số cha chết con thay, chức nghiệp thế tập này, trừ phi sai lầm lớn chứ xưa nay không thể khai trừ.

Dương Phàm mở miệng cười, thản nhiên nói:

- Thị lang trọng lời rồi, hạ quan không phải muốn cải cách người như nào, chỉ là lần trước thăng đường, cảm thấy Phó ban trưởng tên là Viên Hàn kia dùng rất thuận tay, đến nay liền muốn thăng lên làm Ban trưởng.

Thôi Nguyên Tông ngẩn người, ho khan một tiếng nói:

- Một công lại bình thường, những việc di dời điều chuyển đó, Lang trung đã quyết định thì không cần nói Bổn quan biết.

Dương Phàm hạ thấp người nói:

- Vâng.

Nghiêm Tiêu Quân nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy vẻ thưởng thức::

“Ban trưởng đó không chịu sai khiến nên Trần Đông đã rất khó chịu rồi, hắn ta có thể đi theo Dương lang trung, cấp bậc đã hơn cả tiểu lại rồi. Quả nhiên là không vừa, quả nhiên là không vừa. Từ nay về sau ta không cô đơn rồi!”

Trong mắt Trần Đông lại hiện lên một chút khinh miệt, ngũ phẩm đương triều, đường đường là Lang trung, cũng là một trong hai quan to trong Hình bộ, không ngờ lại tính toán chi li với một hạng quan bé tí, lòng dạ của người này rất tầm thường, có thể làm những việc đại sự gì chứ?

Thật ra hai người này đều đoán sai rồi, Dương Phàm thật không phải là có tính cách thù dai, sở dĩ hắn phải để ý việc này, là vì thời gian hắn tới bộ Hình rất ngắn, muốn đạt được sự phục tùng của người dưới, một cái là uy, một cái là năng lực, hai cái đều không thể thiếu.

Về phương diện năng lực, chỉ cần hắn có thể xử lý viên mãn cái hồ sơ khó giải quyết này, liền có thể một lá biết mùa thu, đủ để thu được sự chấp nhận của tất cả các quan lớn bé, thuộc lại, thậm chí là Tam pháp tư, và Hoàng đế.

Còn Uy, lại là một quá trình dần dần, không thể có quyền lực là cứ phải giết người lập uy được, đám lục bộ này không phải là quân đội, đám quan này tụ tập lại, văn thần tụ tập lại, cũng không thể khiến hắn vận dụng quân pháp tới giết người lập uy. Cho nên đây là một quá trình dần dần, cần phải chờ ý thức "người này, là ta quản" dần dần thẩm thấm vào mỗi người, thì uy của hắn tự nhiên sẽ được tạo nên. Việc hắn phải làm bây giờ, là từng bước dung nhập ý thức của tất cả các thuộc lại tại Hình Bộ.

Hắn không có thời gian để tranh cãi với những công sai thuộc quyền của hắn, làm không tốt cũng sẽ bị tiểu quan là Đình trưởng, Chưởng cố vào thời khắc mấu chốt sẽ đào hố hãm hại hắn, buộc hắn cũng phải học theo “sở song đại gia” Bì Lang trung, chật vật vô cùng đi lấy công văn, làm trò cười cho người trong nghề. Trải qua chuyện này, ai có ý nghĩ muốn giật dây hắn, những người đó liền phải suy nghĩ kĩ.

Thôi Nguyên Tông nghiêm mặt, ra vẻ đạo mạo nói:

- Được thôi, cũng không có gì, chỉ là giải thích một chút cho mọi người, hồ sơ Dương lang trung phải thẩm án, đi tới Tam pháp tư, cho nên khi cần ai giúp đỡ, mọi việc không được chậm trễ. Ngoài ra, Dương lang trung vừa mới nhậm chức, việc khó tránh khỏi có chút mới lạ, Trần lang trung ở trong Hình Bộ lâu, Dương lang trung có việc gì cần trao đổi thì có thể thương lượng với Trần Lang, mọi việc còn cần phải giúp đỡ nhiều.

- Vâng.

- Cẩn Tuân Thị lang chỉ bảo.

- Đa tạ Thị lang.

Ngũ đại lang trung đứng dậy, thi lễ với Thôi Nguyên Tống, cũng kính tiễn Bồ tát trở về chỗ cũ.

Thôi Nguyên Tống liền đi về sau tấm bình phong.

- Chư vị, cáo từ.

Bì Nhị Dinh chắp tay với mọi người, thong thả đi ra ngoài.

Tôn Vũ Hiên do dự một lát, chắp tay với Dương Phàm nói:

- Đại lý tự chuyển hồ sơ này, bản thân hồ sơ hoặc là không phức tạp nhưng liên lụy tới tất cả nha môn của Tam pháp ti, vô cùng phức tạp, Dương lang trung, cẩn thận chút.

Ngày nào cũng được uống rượu miễn phí, Tôn Vũ Hiên vẫn nhắc hắn một câu.

Nghiêm Tiêu Quân cũng cười, nói:

- Vụ án như vậy, không dễ phán. Vốn chính là đầm nước đục, đâu có thể quấy thành trong? Dù thế nào cũng nên để Tam pháp ti giữ thể diện chút, như vậy là viên mãn rồi, ha ha, với cách nhìn thô tục của ta, vẫn xin xem xét cẩn thận. Cáo từ.

Tâm trạng có chút thưởng thức với tính cách của Dương Phàm, lão Nghiêm cũng nhắc nhở một câu.

Trần Đông nghe vậy, mặt hơi xám đi. Gương mặt của Dương Phàm không gọi là trắng, so với y, lại là một trời một vực, tuấn điện tiểu sinh rồi.

Người bên cạnh đi rồi, Trần Đông lại đi không được, bởi vì y còn làm quan cùng một chỗ với Dương Phàm.

Thế là, một người mặt đen, một người mặt trắng, liền quay về Hình bộ ti.