Dương Phàm không nghe ra được những lời này là thật hay giả.

Cứ nhìn Thái Bình Công chúa lúc này so với hình tượng cao cao tại thượng, tất cả mọi chuyện đều nắm chắc trong lòng bàn tay trước kia, quả thực là một trời một vực. Bây giờ. nàng …cực kỳ yếu đuối, tựa như một tiểu tức phụ đáng thương bị bắt nạt.

- Cho nên, người tìm ta đến, muốn ta uống rượu với người phải không?

- Ừ…

Thái Bình Công chúa tiếp tục cúi đầu, cụp mắt phát ra tiếng ừ khẽ từ cuống mũi đầy dịu dàng.

Dương Phàm nói:

- Người nói sai rồi! Làm cũng sai!

- Cái gì?

Thái Bình Công chúa nhướn mắt, hơi hoang mang nhìn hắn.

Dương Phàm gằn từng tiếng:

- Không phải ta cùng người uống rượu, mà là người cùng ta uống rượu. Hiểu chưa?

Thái Bình Công chúa kinh ngạc hỏi:

- Có gì khác nhau?

Dương Phàm không nói gì, chỉ nhìn nàng thật sâu.

Lúc này, bàn tay Dương Phàm đã trườn thật sâu vào trong mà nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi non mịn như đậu hũ của nàng. Tay hắn rất dịu dàng, âu yếm chẳng khác nào bàn tay của tình nhân, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng bình tĩnh, sắc bén như sói.

Sự tương phản lớn như thế, Thái Bình Công chúa nhìn thấy lại có hiệu quả đặc biệt.

Đúng! Nàng thích người đàn ông có ánh mắt như vậy. Nàng muốn chìm đắm trong ánh mắt của một người đàn ông như vậy, nhưng không muốn người đàn ông ấy quỵ lụy vì nàng. Nàng cao ngạo và cao quý, cho nên thế gian này chỉ có một việc mà nàng không thể làm được đó là cung kính phục tùng như nữ nô.

Loại cảm giác này cho tới giờ nàng chưa từng có, cho dù là Phò mã Tiết Thiệu mà nàng yêu nhất. Cố nhiên là nàng thật sự yêu y, nhưng cũng chưa bao giờ nàng cảm thấy có được cảm giác kích tình và kích động như vậy.

Chỉ có một lần, Dương Phàm bế nàng đặt lên gối như trẻ con, dùng sức đánh mạnh vào mông nàng, còn có cục băng kia kích thích đã làm bùng lên những gì ẩn sâu trong con người nàng.

Nàng thích cảm giác bị chinh phục mang theo chút dã tính này. Nó tựa như một con thú nhỏ, khi mới mở mắt ra, sẽ coi sinh vật tốt nhất với nó là mẹ. Sự cao ngạo và cao quý của Thái Bình Công chúa bị Dương Phàm phá vỡ khiến cho bản tính của nàng cũng chỉ thể hiện với hắn.

Nàng là một người hết sức cực đoan. Nàng đã từng muốn Dương Phàm làm người đại diện cho mình, sau lại hạ xuống cầu cùng hắn làm một đôi tình nhân bí mật. Mà kể từ ngày đó, điều nàng muốn nhất là…làm nữ nô của hắn, là nô lệ chỉ thuộc về một mình hắn.

Lúc này, Dương Phàm đang tái diễn chuyện ngày đó. Bàn tay của hắn khiến cho cơ thể nàng phản ứng mãnh liệt, mà thái độ của hắn lại cứng rắn, mạnh mẽ, đầy hống hách, chỉ muốn nàng đáp lại: đầu hàng! Đầu hàng một cách sung sướng đến tột cùng!

Chỉ nghĩ đến việc phải quý dưới gối của nàng đã hơi chịu không nổi, cố nén khoái cảm run rẩy và kích động rên rỉ. Nhưng đôi mắt cư smờ dần như sương, nhòa đi trong ánh hơi nước mơ màng đã để lộ hết chân tình thực cảm của nàng.

- Ta, nô… nô nô…hiểu…

Bắp đùi non của nàng bị vuốt ve giật giật, chốn “thâm cung” đã sắp sửa sinh ra phản ứng khác thường. Trước khi rơi vào tình cảnh xấu hổ, Thái Bình Công chúa cũng đã khôi phục một chút tâm trạng. Nàng hiền lành cúi đầu, cất giọng thật dịu dàng, khiêm tốn xưng thần với người đàn ông bên cạnh.

Dương Phàm cười cười, buông tay ra nói:

- Vậy rót rượu đi!

- Dạ

Tay Dương Phàm vừa rời ra, Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng cũng thoải mái rất nhiều, đồng thời lại thoàng như có một chút thất vọng.

Nàng ngoan ngoãn đứng lên không còn dám giữ nét mặt kiêu ngạo đó nữa, mà nghiêng người trước mặt Dương Phàm, quỳ xuống, nhẹ nhàng rót cho hắn một ly rượu nho đỏ sẫm như máu. Nàng đưa hai tay nâng ly rượu lên cũng vừa đủ cao, dùng tửu lễ tôn kính nhất dâng cho Dương Phàm.

Nàng chưa từng hầu hạ ai. Từ trước cho tới nay, nàng vẫn luôn ở vị trí cao cao tại thượng, luôn được người ta dâng kính, tôn trọng như nữ thần. Cho nên đây là lần đầu tiên nàng khiêm tốn mà ngoan ngoãn hầu hạ một người đàn ông. Điều này khiến cho nàng cảm thấy mới lạ mà hưng phấn.

Khi Dương Phàm vươn một bàn tay ra, như một người từ trên cao đón chén rượu từ trên tay nàng, thân thể nàng không kìm nổi phát run lên. Nàng thích cảm giác này!

Đúng lúc này, cánh cửa cọt kẹt bị kéo ra.

Người mở cửa là Ngoại quản sự của phủ Công chúa - Lý Dịch. Lão vừa mới nhận được một tin tức quan trọng, vì thế lập tức vội vàng phi ngựa đến đây.

Nếu đây là khuê phòng của Công chúa Điện ha, mà lúc này Điện hạ đang triệu một đàn ông cường tráng khỏe mạnh vào trong, thì cho dù là cả phủ Công chúa đang chìm trong lửa nhưung Lý Dịch cũng vẫn nhớ phải bẩm báo một tiếng. Nhưng đây là tửu quán, Công chúa Điện hạ cũng không thể làm chuyện gì ở đây.

Cho nên Lý Dịch cũng không có ý cẩn thận. Hơn nữa, tin tức lão vừa nhận được quá mức đáng sợ, vì thế bèn kéo luôn cửa ra. Nhưng khi kéo ra rồi lão liền hối hận.

Kể từ khi biết đằng sau cánh cửa kia là Công chúa Đại Đường tôn quý nhất, xinh đẹp nhất, tất cả âm thanh ồn ào náo động bên ngoài đều biến mất. Mỗi một vị khách nhân đến uống rượu đều trở nên nho nhã lễ độ, hơn nữa còn kiên quyết nghe theo lời dạy của Khổng lão phu tử “Khi ăn thì không nói”, không ai nói gì.

Không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi. Bình thường căn bản bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào được ở gần một vị Công chúa đến thế, huống chi là Thái Bình Công chúa.

Công Chúa cũng có con vợ cả, con vợ thứ, có xinh đẹp, có tầm thường. Nhưng còn đối với Thái Bình Công chúa mà nói, chỉ có thể dùng tất cả những nhã danh đẹp nhất trên đời này để dâng tặng. Nàng là vị Công chúa được cả vạn người sủng ái, là vị Công chúa xinh đẹp nhất cũng là tôn quý nhất.

Bây giờ bọn họ đang uống rượu trong cùng một tửu lâu với nàng Công chúa cao quý xinh đẹp đó. Chuyện này đủ để bọn họ khoe ra với bất kỳ ai. Huống chi, trong gian nhã phòng này còn có tình nhân của nàng. Con dân Đại Đường vốn thích lãng mạn và không gì bố buộc, đủ để bọn họ không quan tâm đến sự thật cả hai người bọn họ đều đã có hôn nhân trói buộc.

Trong “Kim sai túy” không có một bàn nào mà khách rời đi. Đồng lại liên tục có người tiến vào. Mà mỗi người khi tiến vào ngay lập tức sẽ được tiểu nhị ra ám hiệu , nếu vẫn ngu ngơ không hiểu thì sẽ được vị khách khác hảo tâm nhắc nhở, vì thế cũng trở thành người nhã nhặn uống rượu. Bọn họ uống rượu, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, hy vọng có thể nghe được đôi ba câu vọng từ trong gian phòng đó ra. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm vốn cho bọn họ khoe với người khác rồi.

Chưởng quầy “Kim sai túy” vô cùng kích động, Công chúa Điện hạ xinh đẹp và tôn quý không ngờ lại chọn nơi này để hẹn hò với tình nhân. Chỉ duy nhất chuyện này cũng đủ để nâng tầm “Kim sai túy” lên xếp hạng thứ nhất trong Lạc Dương bát đại tửu lâu. Điều này có tiền cũng không mua được.

Đúng lúc này, Lý Dịch đến, còn mở luôn cánh cửa nhỏ ra.

Tất cả khách nhân và cả chường quầy chạy theo vào đều tận mắt chứng kiến cảnh đó.

Dương Phàm nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, hai chân khoanh lại, trước mặt có một cái bàn đặt đồ ăn, còn có một trường kiếm hắn mang theo.

Thái Bình Công chúa Điện hạ trong lòng bọn họ đẹp hơn tiên tử trên trời đang ngồi thấp xuống bên cạnh Dương Phàm, hai tay nâng chén, dùng thái độ khiêm tốn nhất kính rượu ngon cho hắn. Mà Dương Phàm chỉ vươn một tay ra, dùng hai ngón tay đón lấy chiếc ly kia, … cái này… chính là quan hệ giữa chủ nhân tôn quý và nữ nô hèn mọn nhất.

Mặc dù là mời rượu với vị trí như vậy nhưng Thái Bình Công chúa tựa như rất mãn nguyện, vẫn tao nhã đoan trang, vẫn cao quý hào phóng. Nhưng trong mắt mọi người, tất cả những cử chỉ đó càng tô đậm thêm địa vị chủ nhân của Dương Phàm trước mặt nàng, sự tương phản này thật sự quá lớn.

Tới khi Lý DỊch kịp phản ứng đóng cửa “Rầm” một cái, tất cả khách nhân uống rượu đứng bên ngoài vẫn hoàn toàn si ngốc.

Những người đáng thương đó cố nhiên đã biết quan hệ giữa Dương Phàm và Thái Bình Công chúa bất thường rồi, nhưng…. Đây là nam sủng của Thái Bình Công chúa sao?

Công chúa Điện hạ tôn quý ở trước mặt hắn lại trở thành nữ tỳ!

- Leng keng!

Không biết bầu rượu ai đánh rơi lăn dưới đất hai vòng, rượu vương vãi khắp nơi.

Có gười cầm đũa trong tay, nhưng không gắp đồ ăn, chỉ làm vài động tác gắp gắp trong không khí, rồi khi nhét chiếc đũa trống trơn vào miệng mới nhận ra trên đũa chẳng có gì.

Có người vội vàng quay đầu lại, muốn hỏi bạn bè đi cùng, xác nhận là mình không hoa mắt, hay đang nằm mộng, nhưng thấy vẻ mặt si ngốc của bạn, cũng biết không cần hỏi nữa.

- Chuyện gì?

Thái Bình Công chúa thấy khuôn mặt Lý Dịch khiếp sợ cũng chẳng chút kinh hoàng. Đợi Dương Phàm nhận chén rượu nàng mới nhẹ nhàng rung tay, chỉnh lại cổ, quay sang hỏi.

- A? A…

Lý Dịch vội vàng hết mở lại ngậm miệng, bước tới trước mặt nàng, khom lưng nói khẽ vài câu vào tai nàng.

- Cái gì?

Thần sắc thong dong của Thái Bình Công chúa lập tức biến mất.

Môi nàng khẽ hé. Chỉ có điều lúc này, trên khuôn mặt kiều mỵ kia mới khôi phục vài phần quả quyết cương nghị mà cả cuộc đời đại đa số thiếu nữ đời trước cũng khó có thể có.

- Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.

Thái Bình Công chúa ra lệnh một cách bình tĩnh, nhưng Dương Phàm lại nghe ra được sự sợ hãi và kinh hoàng ẩn giấu trong đó.

Lý Dịch khom người lui ra ngoài. Lúc này, lão đã biết học ngoan, chỉ khẽ hé cánh cửa, lách ra ngoài, rồi vội đóng lại.

Lý Dịch vừa lách ra, Thái Bình Công chúa cũng không che giấu sự kinh hoàng nữa.

Dương Phàm cũng không kìm nổi. hỏi:

- Chuyện gì thế?

Nàng mím chặt môi, một lúc lâu sau mới khẽ ngẩng đầu lên, lệ quang lấp lánh:

- Mẫu hoàng đã ra tay với huynh trưởng của ta!

Dương Phàm hơi khẽ cau mày, chợt thất thanh hỏi:

- Thái tử?

Thái Bình Công chúa thấp giọng nói:

- Hôm qua, Vi Đoàn Nhi dâng biểu, nói là phát hiện ra có người âm thầm dùng vu thuật yếm chú ở Đông cung. Mẫu Hoàng phái thị vệ theo Vi Đoàn Nhi lục khắp cung Thái Tử, phát hiện ra trong phòng Thái tử phi Lưu Thị và Trắc phi Đậu Thị có rối gỗ ểm bùa, trên đó có tên Mẫu hoàng.

Dương Phàm nhìn nàng chằm chằm:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó, Mẫu hoàng sai người bắt Lưu thị và Đậu thị, dụng côn bổng đánh cho chết đi sống lại! Có rất nhiều tùy tùng, cung nga trong cung Thái tử tố giác việc Lưu thị và Đậu thị dùng vu thuật nguyền rủa Thiên tử chính là do Thái tử bày mưu đặt kế. Sáng hôm nay, Mẫu hoàng lệnh cho Lai Tuấn Thần vào cung để điều tra cái án này!

Thái Bình Công chúa cắn răng, lạnh lùng cười:

- Lai Tuấn Thần chủ thẩm, haha… Thái tử ca ca… xong rồi!