Say Mộng Giang Sơn

Chương 363: Tuyệt địa phản kích

Thái Bình Công chúa cười lạnh nói:

- Mưu phản rồi! Chắc là hắn đang mưu phản! Mẹ nghĩ xem, đã qua nhiều năm như vậy nhưng ai qua tay Lai Tuấn Thần thì không có người nào không mưu phản cả......

Võ Tắc Thiên giật mình, vẻ mặt người dần dần suy nghĩ nghiêm túc.

Hiện tại bà đã đoán được ý đồ đến đây của nữ nhi, nó quanh co như vậy xem ra đang muốn cầu xin cho người nào rồi!

Võ Tắc Thiên luôn phản đối nữ nhi can thiệp vào chính trị, bởi thân phận vô cùng đặc biệt, một khi nhúng tay vào sẽ khiến cho sự rung chuyển càng lớn, sẽ kết thành nhiều phe phái, sẽ gây nên sự tranh giành liên tiếp xảy ra. Nếu đây là ý đồ của nữ nhi để nhúng tay vào chính trị, gầy dựng thế lực thân tín thì bà nhất định phải bóp chết khi vừa chớm nở.

Võ Tắc Thiên nghiêm túc nói:

- Con đặt mua cửa hàng nào mà bị Lai Tuấn Thần bắt? Và người bị hắn bắt đi là ai?

Thái Bình Công chúa dường như không nhìn thấy trong mắt Võ Tắc Thiên mơ hồ lóe lên một tia nhìn sắc lạnh, nàng tức giận bất bình nói:

- Nữ nhi mở cửa hàng ở chợ Nam, khoảng mười sáu cửa hàng, nữ nhi mất nhiều thời gian tâm tư mới có thể làm được như thế. Hiện giờ người thay nữ nhi cai quản những cửa hàng đấy chính là Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm!

- Dương Phàm?

Ánh mắt của Võ Tắc Thiên đột ngột thâm trầm lại.

Thái Bình Công chúa tức giận nói:

- Khi nữ nhi từ Kim Cốc Viên Trở về thì nghe nói các vị Tể tướng và Thượng thư bị bắt với ý đồ bất chính, thật không ngờ Dương Phàm cũng bị liên lụy trong đó.

- Thông thường từ ba đến năm ngày hắn sẽ đến phủ bái kiến thông báo tình hình, nhưng nữ nhi đã hồi kinh vài ngày rồi mà hắn chưa đến. Chính vì vậy, nữ nhi đã cho người đi dò hỏi tin tức mới biết được những chuyện xảy ra.

- Mẫu hậu à, người khác có mưu phản hay không nữ nhi không dám nói nhưng Dương Phàm tuyệt đối không hề mưu phản! Hắn mưu phản thì được gì? Hắn là người được Mẫu hậu sủng ái cất nhắc lên, nên trong triều bất luận có phe phái gì cũng không ảnh hưởng đến hắn. Hơn nữa phía sau hắn có Tiết sư là chỗ dựa vững chắc, tiền đồ hắn sáng lạng như thế thì có lý do gì để phản bội Triều đình?

Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:

- Theo Lai Tuấn Thần điều tra, thì hắn đã nhận hối lộ. Theo Vi nương nhớ thì hình như có đề cập đến mười sáu cửa hàng gì đó, chẳng lẽ cửa hàng đó..... là của con sao?

Thái Bình Công chúa hùng hồn nói:

- Đương nhiên là của nữ nhi rồi, mà ngoài những tài sản là mười sáu cửa hàng này ra thì Dương Phàm còn có tài sản gì nữa đâu? Mà mười sáu cửa hàng này tất cả là của nữ nhi, cái gọi là hối lộ kia là hối lộ chỗ nào?

Võ Tắc Thiên hai mắt nheo nheo lại, ánh mắt nàng nhìn có vẻ châm chọc:

- Thân là Công chúa đương triều, là hậu duệ của quý tộc sao tự nhiên lại đi làm thương nhân, nhưng .... nếu con có muốn kinh doanh sao không dùng người trong phủ của con? Mà phải giao cho một nam nhân bên ngoài, là một tướng quân không hiểu gì về kinh doanh cả?

- Nữ nhi.....

Thái Bình Công chúa nói nửa câu liền nghẹn lời, khuôn mặt xinh đẹp của nàng bừng đỏ. Võ Tắc Thiên nhìn vào sắc mặt đang biến đổi của nữ nhi, quan sát một lúc bà đột nhiên hiểu ra, sắc vô cùng khó coi.

Đột nhiên Võ Tắc Thiên nhớ đến nhiều chuyện, nhớ đến chuyện lúc trước Dương Phàm và nữ nhi cùng đá cầu. Nhớ cả đến chuyện nhi nữ không thích hôn sự mà công chúa Thiên Kim làm mối c, và bà cũng nghe nói trong ngày thành thân của Dương Phàm nữ nhi đã tặng cho hắn rất nhiều lễ vật.

Chuyện các quý phu nhân bao dưỡng các trai lơ rất phổ biến, các bà đều giúp bọn hắn thành gia lập nghiệp giống như Thái Bình Công chúa nhờ Diêu phu nhân giúp Liễu Quân Kiêu đặt mua đồ cưới vậy.

Võ Tắc Thiên lại nghĩ đến chuyện năm đó nữ nhi công khai tuyển phò mã, nàng không chút e lệ, trước mặt mọi người có dũng khí lựa chọn người mà nó vừa ý. Hiện giờ, nữ nhi lại cố tình muốn nhắc đến Dương Phàm nhưng lại do dự vừa có chút xấu hổ trong đó, chuyện này không phải quá rõ ràng sao? Nhưng bà lấy tư cách gì để trách cứ nữ nhi? Một người mẹ như bà còn nuôi trai lơ thì làm sao trách con gái của mình được?

Những ý nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong lòng Võ Tắc Thiên, bà chậm rãi nói:

- Con gái à, chứng cứ phạm tội của Dương Phàm không chỉ có điểm này không thôi, mà còn có Chu Bân và Bùi Tuyên Lễ trước sau đều thừa nhận đã cấu kết với hắn. Mưu phản là tội lớn, Hoàng triều không thể dung thứ, cả trẫm cũng sẽ... không tha thứ cho bất cứ kẻ nào cả!

- Mẫu thân....

Thái Bình Công chúa oán thán kêu lên một tiếng, rồi hai hàng nước mắt nàng chảy dài:

- Từ nhỏ đến lớn đây là lần thứ ba nữ nhi cầu xin người. Lần đầu tiên, nữ nhi cầu xin người đặc xá cho Phò mã, người mưu phản là hai vị huynh trưởng của huynh ấy nhưng mẫu thân không đáp ứng. Nữ nhi có được Phò mã tốt cũng là Mẫu thân ban cho, mà cũng chính mẫu thân cướp hắn đi!

Những giọt lệ trên mắt nàng rơi xuống không ngừng, nàng nhìn Võ Tắc Thiên nói:

- Lần thứ hai chính là lúc nữ nhi không muốn có Phò mã thì mẫu thân lại mang nữ nhi gả đi mặc cho nữ nhi có thỉnh cầu nhưng Mẫu thân cũng không hề đáp ứng. Nữ nhi phải lấy một người mình không thích, nhưng sớm chiều ở cạnh nhau, cảm giác đó như thế nào Mẫu thân có biết không?

Nước mắt nàng tuôn tràn bờ mi rơi xuống tay Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên dù có cứng rắn thế nào cũng mềm lòng lại.

Thái Bình Công chúa nói:

- Đây là lần thứ ba nữ nhân cầu xin người, nếu Dương Phàm thật sự có tâm mưu phản, nữ nhi sẽ không bao giờ bảo vệ hắn! Bạn bè có thể tìm lại nhưng mẫu thân thì chỉ có một mà thôi, nếu phải chọn một trong hai người tất nhiên nữ nhi sẽ đứng về phía Mẫu thân, nhưng hắn....Thật sự hắn không có khả năng mưu phản!

Võ Tắc Thiên rút tay về bực bội đứng lên, vừa vuốt chân mình vừa có chút phẫn nộ nói:

- Vậy ngươi nói là Lai Tuấn Thần đã lừa gạt Trẫm sao?

Dù đến lúc này, Võ Tắc Thiên vẫn như trước không hề tin Lai Tuấn Thần lại dám lừa gạt nàng.

Những người dân trong nước không thể nào nhận thức được Võ Tắc Thiên là một Hoàng đế duy nhất trong lịch sử. Chính vì vậy về các phương diện bà phải có năng lực siêu cường, nếu không như thế thì bà làm sao lãnh đạo được các nam nhân? Không ai ngờ Võ Tắc Thiên lại có bản lĩnh xưng đế, điều này cũng ứng với thiên thời địa lợi nhân hòa!

Người trị vì thiên hạ phải sở hữu một đầu óc thật thông minh, một trái tim vững chãi. Đáng tiếc không phải ai cũng hiểu được điều này, xem ra bà thuộc loại nữ nhân anh minh, nếu bà anh minh thì vĩnh viễn sẽ anh minh, còn đã ngu xuẩn thì có thế nào cũng ngu xuẩn!

Bao phủ trên người Võ Tắc Thiên là một quầng sáng anh minh, quầng sáng này che mắt quá nhiều người, nhưng ngược lại là người bên cạnh bà lại có thể thấy rõ bà, cho nên Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi mới dám âm thầm có tâm riêng, Thái Bình Công chúa mới dám đặt chân lên chính đàn. Chu Hưng và Lai Tuấn Thần cùng bọn ác quan mới hoành hành ngang ngược.

Nhưng Thái Bình Công chúa không dám nói mẹ già rồi trở nên hồ đồ mà nàng nói một cách khôn khéo uyển chuyển:

- Nữ nhi không nói như vậy, tuy nhiên án này liên lụy đến quá nhiều người, Lai Tuấn Thần thì chỉ thụ án các quan lớn như Tể tướng, còn Dương Phàm là nhân vật nhỏ tám chín phần là do các tiểu quan thẩm tra xử lý, các tiểu quan lại này vì tranh công nhận thưởng, thì là sao biết không vu oan giá họa cho người khác?

Nói đến đây, hai mắt tràn đầy nước mắt của Thái Bình Công chúa mở to lên, dường như nàng nhớ ra một chuyện gi đó vội vàng nói:

- Mẫu thân vừa nói gì ạ? Người tố cáo Dương Phàm đồng mưu là ai?

Võ Tắc Thiên nói:

- Là Dẫn giá Đô úy Chu Bân và Tư lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ, thì sao?

- Chu Bân..., Chu Bân ....

Thái Bình Công chúa đọc lại hai lần, đột nhiên hưng phấn nói:

- Đúng! Chính là tên Chu Bân này, nữ nhi đã nghĩ ra, Phàm Lang nói....À! Không không không, là Dương Phàm ....

Thái Bình Công chúa dường như lỡ miệng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại đỏ bừng, Võ Tắc Thiên đành phải giả như không hề nghe thấy nàng nói gì.

Thái Bình Công chúa nói:

- Dương Phàm đã từng nói với nữ nhi, hắn nói bị Chu Bân gây gổ vì khi Dương Phàm lập nhiều công lớn được thăng chức lên làm Lang Tướng nên Chu Bân ghen tỵ. Tên này từng trước mặt mọi người lăng nhục hắn, nên Dương Phàm nhờ tiểu nữ trút giận cho hắn.

Thái Bình Công chúa mang chuyện này nói ra dĩ nhiên là công nhận mối quan hệ giữa nàng và Dương Phàm. Chẳng phải dựa trên mối quan hệ này, nàng không cần người của mình mà chỉ muốn Dương Phàm thay nàng quản lý đó sao? Chẳng phải dựa trên mối quan hệ đó mà nàng để Dương Phàm đứng tên sao, để cùng Dương Phàm chia lợi đó sao? Và cũng chính vì vậy mà Dương Phàm mâu thuẫn với Chu Bân nên nhờ nàng trút giận sao? Tên này hiển nhiên trở thành Tiết Hoài Nghĩa thứ hai rồi.

Thái Bình Công chúa nói:

- Chính mẫu thân đã ra lệnh nữ nhi không được dựa vào thân phận công chúa và sự sủng ái của người để tham dự vào triều chính cho nên nữ nhi không đáp ứng nguyện vọng của hắn. Nữ nhi giao cửa hàng cho hắn quản lý hộ, thật ra cũng là có ý vỗ về hắn...

Nói đến đây, mặt Thái Bình Công chúa lại càng đỏ hơn, đôi mắt đẹp cùng đôi gò má đỏ ướt đẫm lệ của không thể không động lòng người. Thái Bình Công chúa lại nói:

- Mẫu thân, người nói xem hai người họ bất hòa như thế, có khi nào lại nói tốt cho nhau đâu?

Võ Tắc Thiên thở ra nhẹ nhàng nói:

- Thôi được, chuyện này để ta gọi Lai Tuấn Thần tiến cung...

Thái Bình Công chúa khẩn trương nói:

- Mẫu thân à, chuyện đến nước này hắn sẽ bất luận Dương Phàm có bị oan uổng hay không, hắn chỉ mong muốn giữ được chức ở Ngự Sử Đài thôi, hắn còn có chọn lựa khác sao? Gọi hắn đến hỏi, sợ không hỏi ra được chuyện gì.

Võ Tắc Thiên sẵng giọng nói:

- Giờ con muốn thế nào? Chẳng lẽ con muốn vị Hoàng đế là trẫm đây phải làm quan tòa, bỏ qua Tam Pháp Tư mà đích thân thẩm án sao?

Thái Bình Công chúa cầm tay Võ Tắc Thiên làm nũng năn nỉ nói:

- Dương Phàm có nói qua với nữ nhi khi hắn vừa mới thăng lên chức Lang Tướng thì bị Chu Bân chế nhạo, nên có thể thấy được sự bất hòa giữa hai người, chuyện này ai cũng biết. Nếu mẫu thân không tin lời nữ nhi nói có thể truyền các tướng lĩnh dưới trướng của Chu Bân đến hỏi rõ ràng. Nếu người tin lời nữ nhi là nói thật, xin mẫu thân vì nữ nhi phá lệ một lần.