Dương Phàm nói nhỏ với Tiểu Man:
- Ta đi xem, nàng tiếp khách đi.
Tiểu Man nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Dương Phàm vội bước ra cửa.
Lý Dịch – Ngoại quản sự của phủ Thái Bình Công chúa là thái giám. Năm đó lúc Thái Bình Công chúa xuất giá, gã làm của hồi môn từ trong cung đi theo. Hiện giờ gã là Đại quản sự của phủ Thái Bình Công chúa.
Vừa thấy Dương Phàm, gương mặt tròn xoe của Lý Dịch giãn ra, tiến lên trước một bước, chắp tay nói:
- Ha ha, chúc mừng, chúc mừng ngày vui của Dương Lang tướng quân. Chủ nhân nhà ta cử ta mang lễ vật tới chúc mừng. Kính xin Dương Lang tướng vui lòng nhận cho.
Lý Dịch nói xong, liền quay người vẫy tay, phía sau có hai tên gia đinh áo xanh mũ nhỏ mang một cái hộp dài lên. Nhìn động tác của bọn họ cũng thấy chiếc hộp kia có vẻ rất nặng. Đám quan khách đang đứng gần đó tò mò bàn luận:
- Hộp dài như vậy, liệu là lễ vật gì?
- Xem ra có vẻ rất nặng.
- Nhìn có vẻ giống một cây kiếm!
- Nói càn, làm gì có cây kiếm nào dài như vậy. Hơn nữa ngươi nhìn hai người bọn họ còng lưng khiêng mà xem. Kiếm có thể nặng như vậy sao?
- Có thể đó là trảm mã kiếm.
- Bảo kiếm tặng anh hùng, Dương Lang tướng là một danh tướng, tặng một cây kiếm cũng không có gì sai. Nhưng ngươi đã từng nghe có người nào tặng trảm mã kiếm chưa?
Dương Phàm nhìn chiếc hộp dài, cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Dịch, Lý quản sự khẽ mỉm cười nói:
- Đây là chút lễ vật mà chủ nhân nhà ta cố ý chuẩn bị cho Dương Lang tướng, đã mời rất nhiều thợ giỏi làm nhiều ngày mới thành. Lang tướng không muốn coi sao?
Mọi người bên cạnh nghe thấy thế, liên tục ồn ào nói:
- Nhị lang, mau mở ra đi cho chúng ta được mở mang tầm mắt.
Dương Phàm quyết định đưa tay xé sợi dây đỏ trên hộp, mở nhẹ nắp hộp, liếc mắt nhìn vật trong hộp, lập tức sững người.
Bên trong cái hộp có phủ nhung tơ màu đỏ. Đặt trên đó là hai đồ vật, một cây gậy đánh bóng và một quả cúc cầu.
Quả bóng có màu vàng óng, bên trên có nạm trang sức đủ mọi hình dáng. Nhìn qua, thấy có lý ngư lưu thủy, liên tử hà hoa, tùng bách tiên hạc, đều là các vật cát tường. Dương Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra, cầm cây gậy kia lên. Vừa chạm tay vào, khí lạnh kim loại từ cây gậy truyền vào trong lòng, hắn âm thầm ngạc nhiên: “Khó trách hai người này phải hết sức mới nâng được, quả nhiên không phải làm bằng gỗ”.
Dương Phàm hít sâu một hơi, dồn sức xuống tay, nắm chặt cây trượng, mạnh mẽ nâng khỏi chiếc hộp. Hai tên gia đinh áo xanh cũng không khỏe bằng. Nâng cả chiếc hộp dài lên, Dương Phàm cảm thấy quả bóng vô cùng nặng, vội vàng giơ tay nắm trái bóng trong lòng bàn tay, rồi mới từ từ thả lỏng một chút.
- Vàng, đây là cây gậy đánh bóng bằng vàng ròng.
- Công chúa thật hào phóng, cây gậy này giá trị bao nhiêu.
- Tiền, ngươi chỉ biết tới tiền, ngươi có nhiều vàng như vậy để tạo ra một cây gậy như vậy sao? Hơn nữa, đây chính là lễ mừng của Thái Bình công chúa, có thể đổi lấy tiền sao?
Nhóm khách nhân nhìn động tác cầm gậy của Dương Phàm, lập tức đoán được cây gậy này làm bằng chất liệu gì, không khỏi thán phục không ngừng. Khâu Thần Tích và Võ Du Nghi mải khoe khoang thân phận, vẫn chưa ra khỏi chỗ ngồi. Nhưng lời bàn tán của mọi người đã truyền tới tai. Hai người liếc nhau, trong lòng đều nghĩ: “Thái Bình công chúa không ngờ tặng hậu lễ như vậy? Công chúa tặng lễ vật như vậy, chẳng phải lễ vậy của ta có vẻ hơi kém cỏi hơn sao?”
Dương Phàm cũng không che dấu vẻ kinh hãi, cẩn thận thả lại cây gậy vào trong hộp, nói với Lý Dịch:
- Đại quản sự, Dương Phàm thành thân, được điện hạ chúc mừng đã là vinh hạnh lắm rồi. Lễ vật quý giá thế này, Dương Phàm không thể nhận, kính xin đại quản sự mang về cho.
Lý Dịch cười nói:
- Nếu chúng tôi mang lễ vật trở về, chúng tôi sẽ khó nói với công chúa. Lang tướng đại nhân đã xem qua bóng trượng, nhưng vẫn chưa xem qua cúc cầu đó.
Y nói thế, Dương Phàm mới chú ý tới trái cúc cầu kia. Vừa rồi mở hộp, hồng quang đập ngay vào mắt, mơ hồ lộ ra vẻ trong suốt, trơn bóng hoa lệ. Hắn đã cảm thấy trái cúc cầu này không bình thường, chẳng qua là khi đó, bị ánh vàng của cây gậy thu hút, lúc này nghe Lý Dịch nói, mới nhớ tới quả cầu kia.
Quả cầu đỏ cũng đặt trên nhung tơ. Dương Phàm lấy tay cầm lên, nắm quả cầu đỏ trên tay, cũng có cảm giác nặng chịch, dường như cũng là đồ vật làm bằng kim loại. Hắn nâng quả cầu trên tay, đèn màu hành lang chiếu vào, quả cầu đỏ nhấp nháy tỏa sáng, người đứng ở góc nào cũng cảm nhận được ánh hồng quang rọi vào mắt. Chỉ cần tay Dương Phàm khẽ động, tia hồng quang kia liền tỏa đi, giống như ánh sáng khắp trời, khiến ai cũng có thể nhìn thấy mặt đối phương đang bị ánh sáng màu đỏ chiếu vào.
Dương Phàm đang cầm quả cầu đỏ trên tay, đứng ở trung tâm, toàn bộ khuôn măt bị ánh sáng màu đỏ chiếu vào, chiếu cả vào trang phục tân lang màu đỏ kia, dường như thân thể hắn cũng phát ra hào quang, cả người ngập trong màu đỏ, cảm giác như một chiếc lồng mây đỏ vậy.
Quan khách cũng nhận ra, không kìm nổi kêu lên:
- Hỏa ngọc, đây là hỏa ngọc, trời ạ, một hòn hỏa ngọc lớn như vậy, đây là bảo vật vô giá đó.
Khâu Thần Tích ngồi phía trước, giương mắt nhìn lên, cũng nhìn thấy Dương Phàm bị bay vây bởi hỏa vân. Khi Dương Phàm né sang một bên, y cũng thấy rõ viên hỏa ngọc tròn trịa, không khỏi giật mình kinh hãi.
Cái gọi là hỏa ngọc, chính là cách gọi của thời đó, trên thực tế nó là rubi. Ngọc rubi màu đỏ sẫm, trong sắc màu đỏ sẫm đó thường vẫn còn có chút tạp chất. Mà khối rubi trước mắt chẳng những to, tròn hơn bóng, mà còn không có chút tạp chất, quả thực vô giá. Chưa nói đến, bất kể là màu gì, cũng hiếm khi có vật to như vậy.
Khâu Thần Tích vô thức nhìn thắt lưng của mình. Trên đó có khảm một viên rubi nhỏ như móng tay, hơn nữa lại là màu đỏ sậm, sao sánh được với khối ngọc thần kỳ này. Khâu Thần Tích rủ ống tay áo xuống, che đi thắt lưng của mình.
- Lễ vật này, thật sự quá giá trị, dù thế nào đi nữa, Dương Phàm cũng không thể nhận.
Dương Phàm giật mình, vội vàng đem viên đá quý đặt lại trong hộp, liên tục từ chối. Hắn chỉ biết bảo thạch trong hộp vô cùng quý báu, chứ không hề biết rằng nó chính là quốc bảo Đại Đường. Năm đó khi Lý Thế Dân thảo phạt Cao Cú Lệ, phải dựa vào Mạt Hạt của Cao Cú Lệ để tránh tai ương, nên đã được kính dâng lên bảo vật này.
Sau này ái nữ xuất giá, Lý Trị cố ý mang ra làm của hồi môn cho nàng. Dương Phàm nếu biết đây là món đồ Thái Bình công chúa yêu quý nhất, chỉ sợ càng chẳng dám nhận.
Lý Dịch ha hả cười:
- Dương Lang tướng, chúng tôi có phụng mệnh mang lễ tới, Lang tướng nếu khách sáo như thế, chúng tôi cũng sẽ không làm tốt dặn dò của điện hạ.
Y cười cười nhìn bốn phía, nói:
- Làm phiền vài người, tiếp nhận lễ vật này thay Lang tướng. Hai người hầu nam trẻ tuổi này sức lực không đủ. Nhưng đừng để xảy ra sơ suất, làm hỏng lễ vật của Công chúa tặng Lang tướng.
- Thứ tốt vậy, là người khác chủ động tặng, cần gì tới đạo lý!
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Sở Cuồng Ca và Mã Kiều cùng tiến lên trước một bước, liên tục tiếp nhận thay Dương Phàm. Dương Phàm cũng không còn cách nào khác, đành nói:
- Đại quản sự, mời vào uống chén rượu nhạt đi!
Lý Dịch cười lớn, chắp tay nói với Dương Phàm:
- Đa tạ mỹ ý của Lang tướng. Hôm nay là ngày đại hỷ của người, ta lại là người khiếm khuyết, e rằng là điềm gở, không dám bước vào kẻo dẫn theo xui xẻo. Việc cũng đã làm xong, xin cáo từ.
Lý Dịch nói xong quay người đi. Dương Phàm đành tiễn y ra cửa, đưa tới mái hiên thì quay lại khách đường. Rất nhiều người nhìn Dương Phàm có chút kính sợ.
Một vị Lang tướng như Dương Phàm này vốn không đáng để bọn họ để ý tới. Nhưng một Lang tướng bình thường có thể khiến Thái Bình công chúa tặng lễ vật như vậy, không thể nói là không quan trọng. Một lang tướng được Thái Bình công chúa tặng vật quý giá như thế, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Cho dù là Vương gia, Thái bình công chúa cũng chưa từng tặng lễ vật quý giá như thế.
- Hoàng kim cúc trượng!
Dương Phàm vừa đi vòa vừa nghĩ lại. trận đánh cầu bên sông Lạc Thủy, Thái Bình công chúa như mỹ nhân ngư nằm trên chiêc giường êm, xuôi dòng mang theo một ly rượu, chìa tay trả lại trượng cúc cầu. Khi tới tết Nguyên tiêu, nàng vung cánh tay, thúc ngực sa trường, tư thế oai hùng đánh bại Thổ Phiên.
Hắn biết, tạo cơ hội để mình lập công, mưu kế khéo léo, dụ dỗ thiên tử hứa hôn, chia rẽ bản thân và Uyển Nhi, chính là thể hiện lòng ghen tuông của Thái Bình công chúa. Nhưng hậu lễ hôm nay, không phải là ác ý. Thái Bình công chúa lựa chọn lễ vật này, không biết nàng có tâm tính gì.
Đi vào trong lễ đường, Dương Phàm ngẩng đầu, vừa lúc đó thấy Tiểu Man, trong mắt có chút kì quái. Thái Bình công chúa tặng lễ vật lớn như thế, Tiểu Man cũng không thể tưởng tượng được. Trước kia nàng hầu hạ bên Võ hậu, chứng kiến không biết bao nhiêu lễ vật quý giá được mang tới. Nhưng lễ vật quý như thế này, Võ hậu cũng chưa từng được nhận.
Tiểu Man không biết chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa, nhưng lễ vật quý như vậy khiến nàng nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi. Theo nàng, chỉ có Thượng Quan Đãi Chiếu mới mạnh tay tặng hậu lễ lớn như thế. Chỉ sợ là nàng ta không muốn ra mặt nên mới mượn tay Thái Bình công chúa mà thôi.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Man bỗng có cảm giác chua chát…
Vốn, nàng cảm thấy mình như người ngoài cuộc, phá hủy cảm tình của người ta, chia rẽ một đôi tình nhân, đoạt đi nam nhân của Thượng Quan Đãi Chiếu. Nhưng được gả đi rồi, thân phận khác, lập trường cũng khác, Dương Phàm giờ là nam nhân của nàng, mắt thấy tình cảnh này, trong nàng có chút ghen ghét, thật đúng là không cưỡng được.
- Ah, vừa rồi là…
Dương Phàm thấy Tiểu Man có chút kì lạ, cũng có cảm giác chột dạ như bị nương tử bắt quả tang trên giường, vừa định giải thích, chợt nghe tiếng người chủ trì giọng như tiếng gà gáy sáng, âm điệu cao vút lên tiếng:
- Hộ quốc Pháp sư, trụ trì chùa Bạch Mã Tiết Hoài Nghĩa Đại sư tới…
Vừa nghe vậy, Võ Du Nghi và Khâu Thần Tích đều đứng lên. Dương Phàm vội nói với Tiểu Man:
- Tiểu Man, nương tử, thầy ta tới rồi, ta và nàng đi đón tiếp.
Tân khách trong sảnh đường cùng Tiểu Man và Dương Phàm đi ra cửa chính, chỉ thấy một lão tăng gầy gộc đứng ở cửa, bấm đốt tay, vẻ mặt cười khổ. Tiếng bước chân gấp gáp cách đó không xa, mọi người nhìn lên, là một đám hòa thượng cưỡi ngựa rời đi.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Nhất Trọc sư huynh. Vì sao sư huynh lại tới tận đây?