Dương Phàm có vẻ chần chừ, nói với Võ Tam Tư:
- Vương gia, tiệc dành cho những người trong họ Võ, tại hạ là người ngoài, hình như không nên tham dự đâu?
Võ Tam Tư cười nói:
- Làm sao phải ngại? Ngươi là bộ hạ của Võ Du Nghi, coi như chúng ta là người một nhà rồi. Đến lúc đó, Tiết sư và Khâu Thần Tích tướng quân cũng phải đến, hai người kia một người là sư phụ của người, một là cấp trên cũ của ngươi, vừa đúng dịp được gặp nhau, trò truyện một phen.
Dương Phàm thi lễ nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh, một khi đã như vậy, tại hạ nhất định đến đúng giờ.
Võ Tam Tư ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Hảo! Hảo! Ha ha ha ha…
Vừa lúc nãy, Địch Nhân Kiệt mời Dương Phàm dự tiệc, y cũng nhìn thấy. Lần trước, y muốn lôi kéo Địch Nhân Kiệt, kết quả Địch Nhân Kiệt lại lấy cớ bị tiêu chảy, trực tiếp cự tuyệt lời mời của y. Bây giờ Dương Phàm trước mặt bá quan văn võ trong triều cự tuyệt lời mời của Địch Nhân Kiệt, mà tình nguyện đến dự yến tiệc của họ Võ, coi như là y đã tung ra được một chiêu ác ý, trong lòng tự nhiên vô cùng khoái chí.
Địch Nhân Kiệt đối với lựa chọn của Dương Phàm dường như có chút không ngờ. Lão liếc mắt nhìn Dương Phàm rất lâu, nói một câu đầy thấm thía:
- Hiền chất, an nguy dễ dàng họa phúc tương sinh, mới được địa vị cao, phải vô cùng cẩn thận, cần biết…. ngày trứng tôm kia đỏ thẫm, đó là lúc sẽ phải phiền muộn đấy.
Dương Phàm khiêm tốn cười đáp:
- Địch công dạy bảo, ty chức ghi nhớ trong lòng. Tuy nhiên, ty chức cũng nghe người ta nói, nhân sinh cả đời, cỏ cây một mùa thu. Sống thế nào cũng qua một đời người, nếu có chút cơ hội đỏ thẫm lại vứt bỏ mà không lấy, đó chẳng phải là muốn cùng cỏ cây mục nát hay sao?
Địch Nhân Kiệt thở dài, sắc mặt càng thêm thất vọng. Lão chậm rãi lắc lắc đầu, nói với Dương Phàm:
- Một khi đã như vậy. Dương Phàm ngươi… tự thu xếp cho ổn thỏa đi!
Địch Nhân Kiệt phất nhẹ tay áo một cái, cất bước rời đi. Văn võ bá quan đứng xung quanh thấy thế cũng rời khỏi đó, trên đường đi châu đầu ghé tai bàn luận không ngừng. Võ Tam Tư thấy Địch Nhân Kiệt kinh ngạc, trong lòng càng hưng phấn hơn. Y cười ha ha nói với Dương Phàm:
- Dương Phàm… lần này ngươi đã hoàn toàn đắc tội với Địch cáo già rồi. Địch cáo già là tể tướng đương triều, ngươi không hối hận sao?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Dương Phàm có được ngày hôm nay, không thể không có sự đào tạo cất nhắc của Tiết sư, Khâu Đại tướng quân và Võ Đại tướng quân, làm người sao có thể vong ân bội nghĩa như vậy? Vả lại, người có tuyệt giao, mới có bạn tri kỷ! Dương Phàm nếu đã lựa chọn, tuyệt đối không hối hận!
Võ Tam Tư mắt sáng quắc, nhìn Dương Phàm từ đầu đến chân, đánh giá kỹ càng vài lần, khen ngợi nói:
- Tốt! Người có tuyệt giao, mới có bạn tri kỷ! Những lời nói này rất đúng! Dương Phàm, bản vương cam đoan ngươi sẽ không phải hối hận!
- Tạ ơn Vương gia!
Dương Phàm vái chào, Võ Tam Tư cười to rời đi!
Sau khi tan triều, Dương Phàm bố trí canh gác cung đình một lúc rồi chạy tới Giáp thành.
Lúc này hắn đã là Tả Võ Lâm Lang tướng, không trực ban thì ở trong nhà mình ở ngoài cung, lúc đang phải trực thì ở tại thành lâu Huyền Vũ môn, không cần giống như bọn thị vệ khác ở trong doanh trại. Dương Phàm vào đến Giáp thành, liền rẽ hướng chỗ ở của đám nữ thị vệ.
Dương Phàm muốn gặp Tiểu Man.
Thiên tử chỉ hôn, không phải do ý của bọn họ, bản thân muốn hay không muốn thì cũng phải kết hôn, kết cục này không thể thay đổi. Dương Phàm cũng không nghĩ ra phương pháp xử lý để trốn tránh việc hôn nhân này, nhưng hắn vẫn muốn đi gặp Tiểu Man.
Hắn cũng biết, Tiểu Man chưa chắc đã tình nguyện lấy hắn, còn về việc tại sao muốn gặp Tiểu Man, trong lòng hắn cũng không rõ ràng, đại khái là muốn cùng trò truyện với Tiểu Man, hiểu thêm suy nghĩ của đối phương, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Ai ngờ Dương Phàm tới phía trước doanh trại của nữ thị vệ rồi, cơ bản là không gặp được Tiểu Man, ngược lại, nhóm nữ thị vệ này vừa nghe Dương Phàm tới, liền ào ào ra đón, cả đám oanh oanh yến yến một hồi, không có Tạ Tiểu Man ở trong đó.
- Ơ, còn chưa có thành thân đâu đấy, đã vội vàng tới gặp cô dâu sao?
- Nhị lang, chúc mừng ngươi nha, có thể lấy được một nữ tử tốt như Tiểu Man!
- Dương Lang tướng, ngươi và Tiểu Man thành thân, Tiểu Man tỷ tỷ chỉ có chúng ta là người nhà, sau này ngươi không được ức hiếp Tiểu Man tỷ tỷ của chúng ta, bằng không chúng ta một đội quân tóc dài liền tìm đến nhà ngươi, tìm ngươi để tính sổ!
Dương Phàm bị các nàng mồm năm miệng mười làm cho choáng váng đầu óc, đành phải thi lễ mà nói:
- Các vị cô nương, tại hạ muốn gặp Tiểu Man, à… có một số việc phải bàn bạc với nàng, các cô… có thể gọi nàng ra ngoài một chút…
- Không gọi thì có được hay không! Chuyện này có thể sao! Dương Lang tướng, ngươi cũng không thể không giữ quy củ! Thiên tử hứa hôn, hôn lễ của ngươi cùng Tiểu Man muội muội của chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi, lúc này tuyệt đối không thể gặp mặt được. Ngươi không biết sao? Ngươi có chuyện gì nói với chúng ta được rồi, chúng ta chính là người nhà mẹ đẻ của Tiểu Man!
Dương Phàm nói:
- Ta chỉ là muốn gặp nàng một chút thôi, cái này thì có quan hệ gì?
Lan Ích Thanh cười hì hì:
- Ngươi có lời nào muốn nói, hay là nói cho chúng ta biết, để chúng ta chuyển lời cho Tiểu Man tỷ. Nếu không phải là chuyện gấp, chờ đến lúc Tiểu Man tỷ gả cho ngươi rồi, thời điểm đêm động phòng, hai người các người có thể nói kỹ càng, bây giờ thì không được gặp mặt, cái quy củ này ngay cả ta cũng hiểu, là điềm rất xấu đấy!
Dương Phàm kỳ quái nói:
- Trước kia đâu phải là ta chưa từng gặp nàng, gặp nàng một chút, trò chuyện, lại sao lại thành điềm xấu vậy?
Cao Oánh cười dài mà nói:
- Tạm thời trong lúc này thì không được. Trước kia, ngươi và Tiểu Man chúng ta không có mối quan hệ gì khác, các ngươi một khi làm vợ chồng, vậy phải một đời một kiếp vĩnh viễn không chia lìa. Hiện tại các ngươi mới chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa chưa phải là vợ chồng thật sự, nếu ngươi và nàng gặp mặt, gặp nhau một lúc rồi thì phải tách nhau ra. Chưa bái đường, đã có chia lìa, là điềm rất xấu đấy!
Dương Phàm thuyết phục mãi, những cô nương này vẫn nhất định không đồng ý, ngược lại mồm năm miệng mười, đem hắn ra mà trêu chọc. Dương Phàm không còn cách nào khác, đành phải từ trong tiếng cười của các cô nương đó chật vật chạy đi.
Dương Phàm vừa rời khỏi doanh địa của nữ thị vệ, lại gặp phải Hoàng Húc Sưởng và vài người trong “Bách Kỵ”. Đám người Hoàng Húc Sưởng nhìn thấy hắn từ chỗ doanh địa nữ thị vệ đi lại đây, thì hi hi ha ha cười chế nhạo một trận. Dương Phàm chống đỡ không được lại phải chạy trốn tiếp, chờ hắn chạy ra khỏi Giáp thành, khi tới Tiên điện rồi lúc này mới dám thả lỏng người.
Vừa ngẩng đầu lên, Dương Phàm chợt nhìn thấy một tiểu thiếu niên mặc áo bào gấm đeo đai ngọc mang theo hai tiểu thái giám bên người đi qua. Dương Phàm vừa thấy, nhận ra người này là Sở vương Lý Long Cơ, Dương Phàm vội đứng thẳng người hướng về phía gã hạ thấp người thi lễ nói:
- Dương Phàm bái kiến Sở vương điện hạ!
Lý Long Cơ vừa nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra vẻ tức giận. Gã dừng bước chân lại, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Phàm như muốn nói cái gì đó, nhưng cái miệng nhỏ nhắn chu lên một chút lại mím chặt lại, chỉ nặng nề mà hừ một tiếng, ngẩng thật cao đầu, lướt nhanh qua người hắn.
Dương Phàm nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Lý Long Cơ. Trong lòng có chút ngạc nhiên, chợt nhớ tới khi lâm triều Võ Tam Tư có lời mời kia, Dương Phàm không khỏi giật mình:
- Thì ra là thế. Chắc là tin tức ta đồng ý nhận lời mời của Võ Tam Tư đã truyền ra, Lý Tam lang đây là bực ta làm chó săn cho Võ gia!
Dương Phàm cười khổ lắc đầu, làm tay trong không phải là tốt như vậy đấy. “Sẵn sàng góp sức cho Võ gia” đó là một việc lớn tối mật, nếu hắn có thể trở thành tâm phúc của Võ gia, như thế hắn có thể phát huy tác dụng gấp mười lần so với khả năng nắm giữ sức mạnh của thân phận địa vị bây giờ.
Cho nên, chuyện này không thể để cho quá nhiều người biết. Hiện giờ người biết chân tướng sự việc hắn sẵn sàng góp sức cho Võ gia chỉ có Thẩm Mộc và Thái Bình công chúa. Ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng không hay biết gì cả. Sở vương Lý Long Cơ còn là một tiểu hài tử bảy tuổi, buồn vui thể hiện ra bên ngoài, không có lòng dạ gì. Vậy càng không thể cho gã biết rồi.
Xem bộ dạng như vậy, chỉ sợ trong một thời gian rất dài, với thân phận là tay sai của Võ thị, hắn sẽ bị Hoàng tộc Lý Đường và các đại thần phỉ báng.
Bên trong Sử quán, bên ngoài chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi, Tiểu Man lẳng lặng đợi ở phía dưới cây hoa.
Tiểu Man hôm nay mặc một thân áo vàng nhạt bằng vải sa, bên trên eo thon nhỏ thắt một thắt lưng dài màu hồng cánh sen tinh tế, thắt lại một vòng càng tôn thêm dáng người nhỏ nhắn và thướt tha. Mái tóc màu đen nhánh kia tết thành một búi tóc buông xuống, lộ ra vài phần vẻ xinh đẹp đáng yêu của thiếu nữ.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ở trong phòng, thân hình hơi khuất sau cửa sổ, lặng yên nhìn nàng.
Tiểu Man đang tuổi thanh xuân, dáng người dậy thì vô cùng đẹp, bên trong cổ áo chữ V lộ ra một chút áo ngực màu đỏ thẫm, ôm lấy đôi bầu vú mới dậy thì như nụ hoa chớm nở. Một đôi xương quai xanh tinh tế khêu gợi. Ngực phấn kia che đậy một nửa, một nửa trắng trong như tuyết, ở bên trong mơ hồ lộ ra một đường rãnh, con mắt sáng, răng trắng, người mềm mại quyến rũ, lại có một vẻ phong tình của loại nữ nhân chín chắn.