- A Nô?

Dương Phàm đứng ngoài cửa phòng của Thiên Ái Nô gọi một tiếng. Trong phòng im ắng không có trả lời. Dương Phàm lại gõ gõ cửa phòng, nhưng cũng không có ai lên tiếng mở cửa. Hắn bèn lững thững đi vào.

Mỗi ngày quay về, Dương Phàm đều đi tìm Thiên Ái Nô nói với nàng vài câu. Đây đã thành một thói quen. Hôm nay, hắn cũng muốn nhờ Thiên Ái Nô một chút việc. Tình ý của Thiên Ái Nô cũng đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, sắp tới hồi kinh, hắn cảm thấy, tất yếu nên thẳng thắn với A Nô một chút.

Dương Phàm đi vào, trong phòng trống không. Hắn biết khi rảnh rỗi nàng cũng hay đi dạo trên phố mua ít đồ chơi nhỏ, đại khái hôm nay cũng như vậy. Hắn bèn ngồi xuống bên giường, tay chạm vào tấm đệm được gấp chỉnh tề, nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày đó say rượu chiếm phòng nàng, không khỏi mỉm cười.

Ánh mắt chầm chậm nhìn quanh phòng, khi nhìn quanh, Dương Phàm dần cảm thấy có gì đó không đúng. Mấy thứ đồ chơi nhỏ mấy ngày nay nàng mua về trên đường vốn đều bày cả trên bàn, hiện giờ bàn trống trơn cả, không còn gì, chẳng lẽ nàng cất hết rồi?

Trong lòng Dương Phàm xẹt qua một tia dự cảm bất thường. Hắn đứng dậy đi ra cửa, tới bên cửa, nhìn vào vách tường bên chậu rửa mặt, bỗng dừng chân lại.

Trên mặt tường tuyết trắng có vài dấu vết rất rõ ràng. Vì ánh sáng chiếu nghiêng, hắn có thể đọc được mấy chữ viết bằng móng tay, chữ viết rất sâu, nét chữ hơi ngoáy:

- Nô có việc gấp nên rời đi trước, ngày sau tái ngộ lang quân tại Lạc Dương!

Dương Phàm bước nhanh ra khỏi phòng, đứng trong đình viện lớn tiếng kêu:

- Dịch Tiểu Du, Dịch Tiểu Du!

Một lát sau, Dịch Tiểu Du vóc người nhỏ thó, cũng đã già, vẻ mặt tang thương đầy nếp nhăn như một cây hòe ngàn năm kéo tay áo dịch tốt vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy là Dương Phàm gọi, liền chào hỏi:

- Vâng, Nhị lang, có chuyện gì không?

Ông ta rất rõ ràng vị Dương Nhị lang này chính là tâm phúc của Diệp Trung Lang tướng của mình.

Dương Phàm nói:

- A Nô cô nương đâu rồi?

Dịch Tiểu Du chớp chớp mắt nói:

- Ồ, A Nô cô nương.... A Nô cô nương thường đi dạo phố từ trưa, còn chưa quay về sao? Tiểu lão nhân cũng không chú ý!

Thẩm Mộc nghe tiếng đi ra, thấy sắc mặt Dương Phàm, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm dẫn Thẩm Mộc vào phòng Thiên Ái Nô, chỉ vào nét chữ trên tường lo lắng nói:

- Nàng có chuyện gì cần đi vội vàng như vậy? Mà công phu cũng không có. Hà tất gì nàng phải đi một cách bí ẩn như thế, ngay cả dịch trạm cũng không biết? Không phải là nàng đi theo người ta đấy chứ?

Dương Phàm càng nói càng loạn, sợ Thiên Ái Nô xảy ra chuyện gì đó không ngờ.

Ánh mắt Thẩm Mộc chớp động, đã mơ hồ đoán được một ít.

Trên thực tế, từ khi biết Thiên Ái Nô ở đây, biết nàng đã từng xuất hiện ở Đột Quyết, Thẩm Mộc vốn tỉnh táo cũng đã ý thức được Khương công tử đã nổi lên lòng nghi ngờ với mình. Vị A Nô cô nương này là thiếp thân thị tỳ bên người Khương công tử, là người Khương Công tử tin tưởng nhất, nàng đến Lũng Hữu, rất có thể là vì chính mình.

Từ đó trở đi, Thẩm Mộc cũng đã sai người âm thầm hành động, bắt đầu gạt bỏ hết thảy căn cứ có thể bị điều tra chính xác. Có thể nói, mặc dù hiện tại Dương Phàm phản bội Khương công tử đã được chứng nhận, nên Khương công tử sẽ mơ tưởng tìm được chứng cứ gì đó liên quan đến việc y đang phát triển thế lực của mình ở Lũng Hữu.

Không có chứng cớ, sẽ không thể mời các nguyên lão trong gia tộc ra mặt, chỉ là nếu Khương công tử tự mình đối phó, y cũng không sợ.

Lúc này nếu Thiên Ái Nô đã lưu lại hàng chữ này, có nghĩa nàng không thể không rời đi, nhưng hành động lại là tự do, như vậy người có thể khiến cho nàng rời đi cũng chỉ có thể là Khương công tử. Lần này Thiên Ái Nô tới Lũng Hữu chính là hơn ba tháng xa ngút ngàn dặm không tin không tức, hiển nhiên vị Khương công tử này lại phía người đến.

Thẩm Mộc nghĩ đến đây, nói với Dương Phàm:

- Ngươi không cần lo lắng, xem lời nhắn này, A Nô cô nương hẳn không có gì hung hiểm. Nếu ta đoán không sai, hẳn là vì rất lâu không có tin tức của nàng, vị Khương công tử kia không yên lòng phái người đến tìm.

Thẩm Mộc nói tới đây, khẽ mỉm cười nói:

- A Nô cô nương đương nhiên không tiện nói với người khác là đang ở chung với ngươi, đành phải cùng người tìm nàng rời đi. Ngươi yên tâm, không phải nàng đã nói sao, có cơ hôi sẽ tới Lạc Dương tìm ngươi, có nghĩa nàng tự do đấy.

Lời nói của Thẩm Mộc khiến cho Dương Phàm thoáng chút an tâm, nhưng nghĩ đến Thiên Ái Nô không từ mà biệt, hắn cũng không yên lòng.

Nếu không xem nhẹ lòng tin, người xưa không phụ ta; nếu không xem nhẹ hứa, xưa ta không phụ người.

Mà hắn, có tính là chưa từng hứa hẹn với A Nô không? Nếu đã từng hứa hẹn, hắn có tính là phụ người ta không? Nếu chưa từng hứa hẹn, hắn có tính là không phải phụ người ta không? Hắn nên đuổi theo sao? Người dẫn nàng đi chỉ sợ mười phần đúng như lời Thẩm Mộc nói, là người của Khương công tử. Hắn đuổi theo rồi nên nói cái gì? Muốn nói cái gì?

Thẩm Mộc thấy hắn đi tới đi lui trong phòng như một con kiến bò trên chảo nóng, không kìm nổi thở dài:

- Ta biết ngay, ngươi đó, chính là ăn trong bát nhìn trong nồi, miệng nói không cần, trong lòng vẫn không nỡ bỏ người ta….

Dương Phàm không nói lời nào, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng.

Thẩm Mộc tự giễu mà nói:

- Cũng vậy thôi, ta chê cười ngươi làm gì, ta cũng trong hình dáng bà nội này thôi. Ôi, nữ nhân… Tốt nhất là đừng dính vào, dính vào rồi, không dễ buông tay như vậy.

Dương Phàm tiếp tục loạn chuyển cả phòng, xoay cho Thẩm Mộc hoa cả mắt.

Thẩm Mộc không kìm nổi nói:

- Ta nói! Ngươi thật sự không bỏ xuống được thì cưới nàng đi thôi! Ngươi nói một câu cưới nàng, ta giúp ngươi đi cướp người! Ngươi cứ đi tới đi lui như vậy làm gì? Bà bà mụ mụ như vậy còn là nam nhân sao? Vị ở Lạc Dương kia, ngươi cũng đừng sợ nàng không vui, đương gia tác chủ là cha ông đúng không? Ngươi sợ nàng cái gì? Thiên hạ này đến tột cũng là của nam nhân hay nữ nhân?

Dương Phàm háy mắt một cái, giọng nói buồn bực:

- Thiên hạ này, là Nữ hoàng đấy!

Thẩm Mộc cứng lại, ngượng ngùng nói:

- Cái này… chỉ là do bất ngờ!

Dương Phàm không để ý đến y, chuyển tới bên giường, suy sụp ngồi xuống.

Thẩm Mộc liếc hắn một cái, hỏi:

- Vậy rốt cuộc ngươi có muốn đuổi theo không? Nếu muốn đuổi, ta có thể giúp ngươi!

Dương Phàm há miệng thở dốc, một tiếng “đuổi” gần như đã thốt ra rồi, lại nghẹn cứng ở cổ họng nuốt lại.

Đuổi? Sau khi đuổi theo thì sao? Ta có thể hứa hẹn gì với nàng? Chỗ Uyển Nhi còn không biết có tâm tư gì…

Dương Phàm cúi đầu cân nhắc một lúc lâu, chậm rãi lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Thôi đi, nên đi thì cũng phải đi, đi rồi cũng tốt…

Thẩm Mộc nhìn bộ dáng khổ sở của hắn, không kìm nổi ngẩng đầu lên, không một tiếng động thở dài:

- Thất Thất a, chừng nào ngươi mới bằng lòng đi chứ… Mùa xuân đến đây, đầy cây đào nở.

Uyển Nhi ngồi gần cửa sổ, tay ôm má, si ngốc nhìn cây đào trong viện, tâm thần đã sớm bay tới Tây Vực.

Oan gia kia, ban đầu nói khi hoa mai nở sẽ quay về, hiện tại hoa đào cũng nở rồi, người ở đâu chứ?

Người ta có muốn gửi thư cho ngươi, nói lên tâm tư tình cảm, cũng không biết gửi tới phương nào nữa…

Uyển Nhi sâu kín thở dài, trải rộng trang giấy dài ba xích, đặt chặn giấy đè chặt hai bên, nhấc bút, ngưng thần lo nghĩ, viết xuống ba chữ to trên tờ giấy:

- Thái thư oán.

Tiểu Man quay đầu lại, vui vẻ nói:

- Đãi Chiếu, muốn viết thơ sao?

Uyển Nhi khẽ gật đầu một cái.

Nàng và Tiểu Man, một người tưởng niệm tình lang nơi phương xa, vì công danh tiền đồ, vì tương lai tốt đẹp của hai người mà xuất sinh nhập tử. Một người nhớ nhung a huynh tin tức không có sinh tử chưa biết. Nỗi nhớ như vậy người khác chưa trải qua sẽ không thể giải thích vì sao, mà đối với hai nàng lại rất đồng cảm.

Vì thế, hiện giờ hai nàng đã thành tri âm, tình như tỷ muội. Khi Tiểu Man không trực ban vẫn hay đến chỗ nàng ngồi một lát, nghe nàng đánh đàn nghe nàng ngâm thơ, cảm giác Uyển Nhi mang đến cho nàng khác với Cao Oánh, Lan Ích Thanh và bằng hữu thân cận. Ở đây, nàng thường cảm nhận được sự tĩnh mịch trong tâm linh.

Uyển Nhi chấm đủ mực, nhấc bút viết:

Hoa khai lạc dương cung, tư quân vạn lý dư.

Lộ nùng hương bị lãnh, nguyệt lạc cẩm bình hư.

Dục tấu đông nguyên nhạc, tham phong tây vực thư.

Thư trung vô biệt ý, duy trướng..."

(dịch)

Hoa nở trong cung Lạc Dương

Nhớ chàng ngoài chốn muôn trùng dặm xa

Chăn hương lạnh bởi sương sa

Bình phong trống để trăng tà chênh vênh

Lạc An khúc nhớ trỗi lên

Thư chàng Tây Vực ngày đêm mong chờ

Trong thư biệt ý vô bờ

Sống xa nhau mãi, bao giờ gần nhau.

(khụ khụ, bài này tác giả biến tấu từ Thái thư oán, làm iem cũng phải tấu theo - thanhco)

Uyển Nhi còn chưa viết xong, trong viện bỗng nhiên có tiếng một cung nữ nói:

- Nô tỳ tham kiến Công chúa điện hạ!

Uyển Nhi ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn lại, thì thấy Thái Bình Công chúa đang khoan thai đi vào trong viện, một lát sau đi ngang qua sân nhà, đẩy cửa phòng mà vào.

Tuy nói mấy tháng nay Thái Bình có hứng thú kết giao với quyền quý trong triều, bớt qua lại, tâm sự với Uyển Nhi hơn, tuy nhiên trước kia hai người cũng thân thiết, lại cùng là nữ tử, ra vào không cấm, nên không cần gõ cửa.

Uyển Nhi vừa thấy nàng trực triếp đẩy cửa vào, không khỏi cả kinh. Trí tuệ, tài học của Thái Bình không phải bình thường, bài thơ “oán phụ khuê phòng” này, có thời gian, có địa điểm, có cả suy nghĩ nhớ người đi, chỉ sợ nàng vừa thấy cũng biết về người mình nhắc đến trong thơ là ai, cũng biết khuê oán kia là mình, nhớ người ở Lũng Hữu rồi.

Uyển Nhi trong lòng hoảng hốt, vội cúi đầu, ra vẻ tập trung chưa từng phát giác nàng đến.

Thái Bình vào phòng, Tiểu Man vội vàng thi lễ:

- Tiểu Man bái kiến Điện hạ!

Thái Bình công chúa cười dài khoát tay áo, lả lướt đi tới bên bàn, cúi đầu nhìn. Uyển Nhi đã bôi bôi xóa xóa, sửa mấy chữ “Lạc Dương cung, Tây Vực thư” - cho thấy rõ ràng khuê oán là mình và nơi mình thương nhớ - thành chữ khác.

Thái Bình nói:

- Thái Thư oán? Uyển Nhi lại làm thơ sao?

- A! Công chúa tới rồi, Uyển Nhi tập trung quá nhập thần, không phát hiện!

Thượng Quan Uyển Nhi có vẻ kinh ngạc, Thái Bình ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

- Ta và ngươi đã nhiều ngày chưa nói chuyện, hôm nay nhân lúc hơi rỗi rãi, qua thăm ngươi một chút. Đang viết cái gì, để cho ta xem?

Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:

- Trong lúc rảnh rỗi, bắt chước “Cung Oán thi” tùy tiện viết vài câu tiêu khiển mà thôi, chỉ có điều….Uyển Nhi không có tâm tình như vậy, bắt chước cũng không đến nữa, khiến cho Công chúa chê cười.

Thái Bình Công chúa cười nói:

- Từ nhỏ ngươi ở trong thâm cung, không rành chuyện nam nữ, muốn học theo oán thi của nữ tử khuê phòng thì học sao được. Xem thơ ngươi làm từ trước đến nay vung bút là thành, bôi vẽ sửa chữa thế này đây là lần đầu tiên đó. A? Viết rất tốt, đưa ta xem một chút.

Thái Bình công chúa sáng mắt lên, vội vàng cầm “Thái thư oán” cẩn thận đọc hai lần, điểm khả nghi trong lòng tiêu tan dần!