Dương Phàm ngồi xuống khóa đá (nguyên văn: thạch tỏa – là một thứ giống như cục tạ, có tay cầm nên cũng giống cái khóa, dùng để luyện tập – ND), vẫn không để ý đến động tác của mình hồi nãy có gì không ổn. Hoặc là trong tiềm thức của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Tạ Tiểu Man rồi, cho nên không có chút cảnh giác nào với nàng, và hoàn toàn không phòng bị gì.

Tiểu Man để ý thấy Dương Phàm nâng tạ mà nhẹ như không, thì có cái nhìn khác về thân thủ của hắn, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Lúc trước nàng cũng biết Dương Phàm nhờ vào thân thủ không thua kém gì Sở Cuồng Ca mà dành được vị trí thứ hai trong cuộc thi đấu vật, vậy thì sức nâng tạ hẳn cũng không kém, bây giờ chỉ là đánh giá hắn cao hơn một bậc mà thôi.

Sự chú ý của nàng thực ra tập trung ở…

- Đứa nhỏ đó thế nào rồi?

Đợi Dương Phàm vừa ngồi xuống, Tiểu Man vân vê tà áo của mình, hơi nghiêng người về phía trước, hào hứng hỏi.

Dương Phàm nói:

- Tên tiểu tử đó, thật ngoan lắm, ăn no rồi vùi đầu ngủ khì, không quấy phá gì cả.

Tiểu Man nói:

- Nó nhỏ như vậy, có thể ăn được thứ gì chứ, không bị đói chứ?

Dương Phàm nói:

- Uống sữa dê, ta chẳng thể nào đi thuê vú nuôi cho nó, như thế không an toàn. Đến đêm, Đóa Đóa sẽ nấu một ít cháo, nấu nát nhừ ra, rồi đút cho nó ăn, tên tiểu tử đó cứng cáp lắm, chắc là ăn được.

Đôi mắt to của Tiểu Man vụt sáng lên, lại hỏi:

- Vậy nó có quần áo để mặc không? Liệu có bị lạnh không?

Dương Phàm nói:

- Quần áo à…ta kiếm ít vải mềm quấn nó lại, bây giờ cũng sắp vào hạ rồi, chắc không đến nỗi bị nhiễm lạnh đâu.

- Ừ, nói cũng phải!

Tiểu Man nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn lại hỏi:

- Nó… liệu có nhớ mẹ nó không?

Lúc hỏi ra câu này, đôi mắt của Tiểu Man long lanh sáng, dường như có một chút nước ầng ậng.

Dương Phàm yên lặng hồi lâu, rồi xụi lơ nói:

- Nó bây giờ… chắc là chưa biết gì cả đâu.

- À…

Chắc Tiểu Man cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngu xuẩn, ngượng ngùng cười cười, rồi hai người cũng rơi vào trầm lặng.

Mặt trăng dần dần nhô lên, hai người vẫn còn nói chuyện, trong lúc đó Dương Phàm đã len lén ngáp đến mấy cái, nhưng Tiểu Man đang có hứng nói chuyện, nên hắn đành ngồi bồi tiếp.

Lúc đầu là bọn họ nói về đứa nhỏ mất mẹ nọ. Rằng nó ăn gì, mặc gì, Đóa Đóa liệu có chăm sóc được cho nó hay không, sau này nó sẽ thế nào. Rồi vô tình, bọn họ lại nói đến chuyện đuổi giết Xuân Nữu Nhi, Võ Du Nghi, nhắc đến Võ gia, bọn họ nói thêm rất nhiều rất nhiều, nhưng trước sau đều cố ý né tránh một chủ đề: mẹ của đứa bé nọ.

Tiểu Man ngẩng đầu lên, nhìn vành trăng mờ mới nhô lên trên bầu trời, thở dài u uẩn nói:

- Ta vòng vo trong thành hết nửa ngày, đến giờ Ngọ mới về, cũng chẳng phải vì ta nghĩ thời gian còn sớm, mà là vì… Ta không dám trở về, sắc mặt ta lúc đó chắc chắn rất khó coi.

Ta chỉ cần nghĩ đến người đàn bà đó, trong lòng lại khó chịu. Nghĩ đến nàng ta, là ta lại nghĩ đến người mẹ nhất mực yêu thương ta, trong lòng lại đau. Trở về ta lại phải làm ra vẻ bình tĩnh, nhìn thấy mọi người lại phải cười, ai hiểu được trong lòng ta khó chịu đến cỡ nào. Nói chuyện với ngươi cả buổi, mới thấy khá hơn một chút…

Dương Phàm nhịn một cơn ngáp, ngăn dòng nước mắt nói:

- Ai nói không đúng chứ, nụ cười hồi nhỏ mới là nụ cười thật sự, bởi vì vui nên mới cười. Lớn lên rồi, rất ít khi có tiếng cười thật lòng, còn thường thì đó chỉ là một thứ biểu cảm, một thứ biểu cảm giả vờ thôi.

Tiểu Man phẫn uất nói:

- Ta thật không hiểu, sao bọn họ có thể tàn nhẫn đến như vậy? Thiên hậu đã lớn tuổi như vậy rồi, rõ ràng quyền lực của bà ta còn nhiều hơn cả Hoàng đế, chỉ vì muốn được mặc lên tấm lòng bào, để người khác tung hô một tiếng Hoàng đế, mà ngay cả con ruột của mình cũng có thể giết, ngay cả cháu ruột của mình cũng có thể giết.

Hắc Xỉ Thường là đại tướng quân trấn thủ biên cương, công huân lớn lao, mà lại có dấu hiệu làm phản? Ông ta đã sáu mươi tuổi rồi, còn sống được bao nhiêu năm nữa, còn có thể làm phản gì chứ? Thái tử Lý Hoằng, Thái tử Lý Hiền, đều là có dấu hiệu làm phản, ngay cả hoàng tôn mới mấy tuổi cũng làm phản, đâu ra mà có nhiều người muốn làm phản đến vậy?

Dương Phàm nói:

- Muốn vu tội cho người, thì thiếu gì cách! Nói cho cùng, chẳng qua cũng đều là vì một chữ tham cả thôi, không có tiền thì muốn có tiền, không có quyền thì muốn có quyền, có tiền có quyền rồi thì lại muốn lưu danh thiên cổ. Người này thật thông minh lắm, tự biết trường sinh là chuyện không thể nào, bằng không, sẽ càng…

Tiểu Ma nói:

- Đúng vậy! Có những người mắt đen, tim đỏ, lại có những người mắt đỏ thì tìm lại đen. Quyền vi và phú quý của bọn họ hơn chúng ta nhiều, nhưng tại sao lại không biết đủ chứ?

Tiểu Man ngẩng mặt lên trời, mặt trăng đã lên quá ngọn cây, Tiểu Man hướng về phía mặt trăng, nói:

- Như ta đây, trước giờ chưa từng phải nghĩ nhiều như thế. Những thứ mà ta cần thực ra rất ít, ta chỉ muốn tìm…

Dương Phàm lại ngáp một cái, trào cả nước mắt, nói:

- Đại tỷ, ta không chịu được nữa rồi, ta thật sự buồn ngủ lắm rồi, cô có muốn ngủ cùng với ta không?

- Cút đi, cứ nói đến chuyện nghiêm túc thì người lại buồn ngủ!

Tiểu Man vẫn đang đầy tâm sự, trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên phủi phủi mông, nói:

- Ta cũng buồn ngủ rồi, vậy ta về ngủ đây.

Dương Phàm vội đứng ngay lên, nói:

- Ờ, ngủ cho ngon nhé, tối qua chẳng ngủ được.

Tiểu Man bước đi vài bước, đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nói:

- Ta muốn thăm tên tiểu tử đó một chút, có được không?

Dương Phàm nghĩ một lát rồi nói:

- Đương nhiên là được, nhưng mà, phải hết sức cẩn thận, không được để lộ dấu vết.

- Đương nhiên rồi, vậy ta… ngày mai đi có được không?

- Ngày mai?

- Chẳng phải ta có nhiều cơ hội xuất cung hay sao, Đại tướng quân không chịu từ bỏ ý định, ngày mai nhất định sẽ còn tìm nữa, bọn ta sẽ nhân lúc…

Dương Phàm nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Vậy được, ngày mai bọn ta cùng đi, phải chú ý cẩn thận!

***

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Dương Phàm và Tiểu Man xuất hiện ở thành lâu Huyền Vũ Môn, Võ Du Nghi ngạc nhiên nhìn bọn họ, nói:

- Ngươi ngươi các ngươi, sao lại giả dạng thành thế này?

Cả hai người bọn họ đều đổi thường phục, Tiểu Man áo xanh váy vải, tóc búi hai bên theo kiểu gái chưa chồng, mắt sáng răng trắng, trông như một cô thôn nữ nhỏ xinh xắn. Dương Phàm cũng mặc áo vải ngắn, hai người đứng ở đó, vừa hay trông giống như hai huynh muội.

Dương Phàm nói:

- Tướng quân, hôm qua chúng ta truy quét với thanh thế lớn như thế, nhưng vẫn không tìm được ra bọn chúng, nói không chừng là có người tiếp ứng cho chúng, Lạc Dương hàng triệu nhân khẩu, nếu chúng trà chộn vào thì rất khó tìm ra. Ty chức và Tạ Đô úy tính, có lẽ nên thay đổi thành thường phục, như vậy sẽ dễ phát hiện ra tung tích bọn họ hơn. Hai người bọn ta đi cùng nhau, có nam có nữ, lại càng ít bị người khác chú ý.

Võ Du Nghi liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười, nói:

- Hay! Hay lắm! Ý này không tệ! Ừ, vẫn là các người làm việc chịu động não.

Hắn trừng mắt nhìn đám nội vệ và Bách kỵ sỹ một cái, căn dặn:

- Nhìn xem bộ dạng này của các ngươi, cách xa tám trượng đã bị người ta nhìn thấy rồi, lại còn không biến đi? Về cả đi, tất cả thay đổi thường phục, một nam một nữ phối hợp tìm kiếm! Đi mau!

Đám thị vệ đám to một tiếng “vâng”, đoạn nhao nhao đi ra.

Dương Phàm thừa cơ nói:

- Tướng quân, hai người bọn ta đi ra trước nhé.

- Được được, các ngươi đi đi!

Hai người bọn họ cũng lui ra, Võ Du Nghi thở hắt ra một hơi, nói với Hứa Lương:

- Bách kỵ phụ trách an toàn trong cấm cung, Nội vệ phụ trách bảo vệ Thiên hậu, đôi khi cũng nên ra ngoài tìm kiếm thêm một vài tên già đời hợp thời, người thì ai cũng có tên, có tuổi, có thân phận đó, tìm cái là được thôi, chỉ cần thân thủ tốt, ra tay sạch sẽ là được. Để bọn họ làm những việc như thế này, thực tình cũng hơi khó, thật ra nên điều hết bọn chúng đi Lạc Dương phủ, học hỏi bọn công nhân xem nên tìm người phá án như thế nào.

Hứa Lương cười hùa theo, nói:

- Tướng quân bớt giận, dù sao… những việc như thế này mấy năm mới gặp một lần thôi.

Võ Du Nghi liếc xéo hắn một cái, hừ mạnh một tiếng.

Dương Phàm và Tạ Tiểu Man sóng vai nhau đi ra cổng Huyền Vũ Môn, một tên võ sỹ gác cổng vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, vội chào Tạ Tiểu Man:

- Chào Tạ Đô úy!

Rồi y lại quay sang chào Dương Phàm :

- Ôi, Dương Nhị ngươi đây rồi. Hôm qua khi ta đang trực, có một tên lính bên Long Võ Vệ tên là Mã Kiều đến, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói trong hai ngày này nếu người có thời gian thì về Tu Văn phường một chuyến. Ngươi xem, tối qua ta cũng quên khuấy mất.

- Mã Kiều?

Dương Phàm khẽ ngẩn người, nghe lời nhắn thì cũng chẳng có vẻ gì là cấp bách cả, Mã Kiều muốn hắn về Tu Văn phường làm gì? Mã Kiều cũng đang ở trong quân ngũ, chẳng lẽ lại rảnh rỗi đến mức suốt ngày ở nhà? Hay là hắn gây ra chuyện gì, bị đuổi ra khỏi quân ngũ rồi? Dương Phàm vừa suy nghĩ, vừa nói lời cảm ơn với tên thị vệ nọ, rồi cùng Tạ Tiểu Man rời khỏi cung thành.

Hai người bọn họ ra sớm, những thị vệ khác đều về thay trang phục cả rồi, nên cũng chẳng lo có người bám theo, bèn đi thẳng qua cầu Thiên Tân, rong ruổi về hướng nam thành. Qua cầu Thiên Tân, hai người bọn họ rẽ vào Thiên Cung tự, đi lòng vòng trong đó một hồi, rồi đi ra theo cửa hông, len lỏi qua từng phố, từng ngõ, rồi mới hướng về phía Diên Phúc phường.

Trên đường, hai người ghé vào các phường buôn bán mua một ít thực phẩm nóng, đến ngôi nhà của Dương Phàm ở Diên Phúc phường, cũng đi theo cửa ngách kín đáo mà vào.

Đứa nhỏ ban đêm thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, thỉnh thoảng lại phải thay tã, rồi cho nó ăn, nên suốt đêm Đóa Đóa chẳng ngủ được ngon giấc, cứ loay hoay mãi như vậy, có chút hơi quá sức. Khi hai người tới, nàng ấy mới dỗ cho đứa bé ngủ xong, đang ngồi nơi đầu giường, đầu tóc rối bù, gật gà gật gù.

Vừa nhìn thấy hai người, Đóa Đóa vội vàng đứng dậy, Tiểu Man vốn chỉ là nhớ đứa bé nên muốn đến thăm thôi, chẳng ngờ lại làm phiền người ta nghỉ ngơi, nên có chút ái ngại.

Dương Phàm nói với Đóa Đóa:

- Đóa Đóa cô nương, một mình cô trông coi đứa bé này thật là hơi cực khổ, chỉ có điều thân phận cô đặc biệt, hiện nay vẫn có người đang tìm kiếm cô, quả thực là không thể không cẩn thận, cũng chẳng thể mướn thêm người đến giúp cô…

Đóa Đóa ngủ đến mức mắt hơi sưng đỏ, nghe Dương Phàm nói vậy vội nói:

- Không sao, chỉ là chăm sóc một đứa bé thôi mà, mệt được mấy chứ, ta ở đây cũng chẳng có việc gì khác để làm, thời gian nghỉ ngơi thì nhiều. Chỉ có điều đêm trước đã không ngủ, đêm qua lại tỉnh dậy mấy lần, cho nên tinh thần mới hơi kém một chút, đợi khi đứa trẻ ngủ, ta cũng ngủ bù là được rồi.

Dương Phàm đưa số há cảo và bánh chiên mới mua cho Đóa Đóa, nói:

- Vừa mới mua đó, cô nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, rồi rửa mặt một chút. Đứa bé cứ để bọn ta trông cho.

Đóa Đóa cảm kích đáp lại một tiếng, đoạn cầm lấy đồ ăn đi ra nhà ngoài. Dương Phàm và Tiểu Man lần lượt ngồi xuống cạnh giường, cúi người xuống, nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trong lớp tã.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua song cửa, dịu dàng chiếu lên người bọn họ, cảnh tượng đó thật giống một đôi vợ chồng trẻ, đang chăm chú nhìn đứa con của họ, hết sức ấm áp.