Say Mộng Giang Sơn

Chương 197: Ngô đạo bất cô

Tiếng chuông ở Thiên Môn vừa vang lên, toàn thành tiếng chuông khắp nơi cũng vang lên, kết hợp thành một khúc hòa âm hoành tráng, quanh quẩn trên bầu trời thành Lạc Dương.

Dương Phàm không trở về thành, mà tiến về phía nhà của Địch Nhân Kiệt, đón ánh nắng mặt trời cùng với tiếng trống, trong lòng kích động.

Rất nhiều việc, chưa từng tận mắt chứng kiến, chưa từng trải qua, sẽ không thể cảm nhận được sự đau khổ vô cùng này, màn đêm kia, chạm vào sâu trong nỗi đau Dương Phàm, hắn muốn vì người khác làm vài chuyện. không liên quan tới hắn, không phải người thân của hắn, không phải bằng hữu của hắn, chỉ vì phần chính nghĩa và lương tri của hắn mà thôi.

Hắn cứ nghĩ rằng bản thân đã trải qua hết thảy, làm cho máu của hắn lạnh hơn, những thứ không can hệ tới hắn, cũng không thể ảnh hưởng tới tình cảm của hắn, cho đến giờ phút này hắn mới biết thật ra không phải, hắn không thể vô tình, càng không thể không bận tâm, cho dù những người bất hạnh kia không can hệ gì với hắn, nhưng họ có chung một thứ, đó là nhân tính.

Miêu Thần Khách nói, nhân tính là cái gì? Nhân tính xấu hơn thú tính nhiều.

Có lẽ, dục vọng và cảm tình của con người phức tạp hơn dã thú, càng có sự tàn nhẫn vì lợi ích cá nhân hơn cầm thú, nhưng người sở dĩ được làm người, tuyệt không phải là loại người đội lốt thú, nếu phân chia tiêu chuẩn người và thú, thì con người chính là loại dã thú tàn nhẫn nhất.

Người được làm người là vì nhân tính và tình yêu.

Dương Phàm tin rằng Địch Nhân Kiệt là người có thể tin tưởng được, không chỉ bởi Địch Nhân Kiệt đánh giá được, mà cũng bởi vì trong một thời gian tiếp xúc ngắn, hắn biết Địch Nhân Kiệt và bộ tộc Võ thị không hợp nhau, biết Địch Nhân Kiệt thông cảm với hoàn cảnh của Hắc Xỉ Thường Chi, muốn cứu vớt vị đại tướng quân này.

Hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi không cần nghi ngờ đó là người của Võ thị, sức mạnh lớn này hắn không thể đối phó được, hắn nguyện ý đi đối mặt, nhưng không có nghĩa là hắn đi làm một việc vô vọng như kiểu “con kiến mà kiện của khoai”, hắn cần một trọng thần triều đình như Địch Nhân Kiệt.

Địch phủ, sáng sớm phủ Lạc Dương đã đưa tới bản sao điều tra có liên quan tới Miêu Thần Khách.

Địch Nhân Kiệt sớm ngồi trong thư phòng, nghe xong Thư A Thịnh bẩm báo, khoát tay một cái nói:

- Để ở đó đi!

Sau khi Hắc Xỉ Thường Chi chết, chức vị Đại tướng quân này bị trống sẽ có những trận tranh đoạt, người có thể lên chức nhất là người đã hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi, bọn chúng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa nếu không chắc chắc cướp được quyền lực này thì bọn họ cũng không cần phải xuống tay đối phó Hắc Xỉ Thường Chi.

Kể từ lúc đó, Địch Nhân Kiệt muốn ngăn cơn sóng dữ, muốn giành được quyền lực này lại càng thêm khó khăn, lão cần lợi dụng các thế lực có thể lợi dụng, không chỉ là người phản Võ, phe trung lập, sức mạnh thế gia ẩn thân trong triều, mà cả phe phái mâu thuẫn bất đồng với bộ tộc Võ thị, cũng cần phải lợi dụng thì mới có thể thành công.

Như vậy, lão cần xác định trước tiên, kẻ muốn đạt được chức vị Đại tướng quân của Hắc Xỉ Thường Chi, rốt cuộc là ai? Là Võ Tam Tư hay Võ Thừa Tự? Còn cái chết của Miêu Thần Khách không quan trọng bằng việc này, ngay cả cho dù việc này là do bản thân Võ Hậu giao nhiệm vụ, lão cũng không có lòng mà thanh thản để tâm tới.

- Chờ một chút!

Thư A Thịnh nhẹ nhàng định cất vụ án phủ Lạc Dương đi, đang định lui ra, bỗng nhiên Địch Nhân Kiệt gọi gã lại, cầm trong tay thiếp mời vừa viết xong đưa cho gã chỉ bảo:

- Đây là thiếp mời, mau phân phát, lão phu về mời Thái Bình công chúa và cài vị tể tướng. Còn nữa, nếu Thẩm Mộc tới hãy kêu y tới gặp ta.

Thư A Thịnh nhận lời, tiếp nhận thiệp mời mà Địch Nhân Kiệt đưa rồi lui xuống.

Địch Nhân Kiệt chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước thong thả trong phòng, tay phải nắm lại đấm vòa lòng bàn tay trái, đang nghĩ lại tình tiết trong cái chết của Hắc Xỉ Thường Chi, sẽ có lợi cho ai. Mặc dù lão chỉ cần khiên nhẫn chờ đợi, hung thủ rất có thể sẽ vị sự tranh quân đoạt quyền mà lộ diện, nhưng lúc đó mới hành động thì có vẻ đã muộn.

- A Lang...

Địch Nhân Kiệt đang vuốt chòm râu suy tư tận lực, Thư A Thịnh ánh mắt sáng lên bước vào cửa, Địch Nhân Kiệt mắt sáng lên, hỏi:

- Thẩm Mộc tới rồi sao?

Thư a Thịnh nói:

- Không phải Thẩm Mộc, mà là Dương Phàm, người đi phá án cùng A lang đêm qua, hắn nói có cơ sự yếu mật muốn thương lượng với người.

Địch Nhân Kiệt ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Dương Phàm? Sáng sớm hắn tới đây làm gì, mau đưa hắn tới gặp ta.

Thư A Thịnh nhận lời, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Vâng, người này cũng thật kì quái, có cửa thì không đi, lại trèo tường vào, làm hại ta còn tưởng có trộm xông vào giữa ban ngày.

- Đợi đã!

Địch Nhân Kiệt ánh mắt sáng lên:

- Ngươi nói hắn trèo tường vào?

Thư a Thịnh nói:

-Đúng vậy.

Địch Nhân Kiệt suy nghĩ một chút nói:

-Hắn ở đâu?

Thư a thịnh nói:

- Ngay ở trong Tây Khóa Viện, hắn nhảy vào từ cái cây ở vườn ngoài, nếu tiểu nhân không đi tìm giấy mời mạ vàng thì cũng không phát hiện ra hắn, tiểu nhân nói hắn đợi ở đó, tới hỏi A Lang xem ngài gặp hay không?

Ánh mắt Địch Nhân Kiệt khé nhíu lại, nói:

- Thì ra là thế…

Không cần dẫn hắn đến, lão phu tới gặp hắn. Còn ai biết hắn xông vào phủ không?

Thư A Thịnh nói:

- Không, tiểu nhân nghĩ, thân phận hắn không đến nỗi làm trộm nên không gọi ai tới canh.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Tốt lắm, chuyện này không cần để người khác biết, đi, lập tức đưa lão phu tới gặp hắn.

Địch Nhân Kiệt chân còn chưa khỏe hẳn, tuy nhiên cũng đã bình phục được bảy tám phần, không cố gắng đi nhanh thì cũng không vấn đề gì, liền để Thư A Thịnh dẫn dường, tiến tới Tây Khóa Viện.

Thiền Quyên vừa bừng một chén phô mai nóng vào thư phòng, thì thấy Địch Nhân Kiệt bộ dạng tập tễnh đi theo Thư A Thịnh, liền hỏi:

- A Lang, pho mai bưng tới rồi!

Địch Nhân Kiệt khoát tay, khẽ làm động tác gia hiệu chớ lên tiếng, rồi đi ra ngoài cùng Thư A Thịnh.

Thiền Quyên kinh ngạc lẩm bẩm:

- Lão đầu nhi này, vội đi đâu vậy?

Lúc này, quản sự quý phủ đi tới, vừa thấy Thiền Quyên bưng bát phô mai đứng đó, hỏi:

- Thiền Quyên cô nương, Thẩm Mộc tới bái kiến A lang, A Lang không có trong thư phòng sao?

-Y tới rồi!

Thiền Quyên hai mắt sáng ngời, vội nói:

- Mời y vào thư phòng, A Lang lát sẽ gặp y.

Quản sự cười một tiếng, xoay người đi.

Thiền Quyên nhìn chén phô mai nóng trên tay, cau mũi, nói:

- Ông đầu nhi quái gở này, không dùng thì ta mang cho Tam ca uống.

***

Trong Tây Khóa Viện, Dương Phàm nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, trịnh trọng nói:

- Bá phụ, tiểu chất mạo muội thăm hỏi, là có một việc lớn muốn báo cho bá phụ.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Là vụ án của Miêu Thần Khách có manh mối trọng đại?

Dương Phàm nói:

- Không phải, tiểu chất muốn nói tới oan tình của Hắc Xỉ Thường Chi, ngẫm nghĩ, cả triều trên dưới cũng chỉ có thể nhờ vào bá phụ.

Dương Phàm không nói hai lời, liền cầm túi quần áo, ánh mắt Địch Nhân Kiệt ngưng tụ, nói:

- Đây là…

Dương Phàm nói:

- Bá phụ mời xem trước…

Địch Nhân Kiệt tiếp nhận gói đồ, mở ra, chỉ thấy bên trong bao bọc nhiều công hàm, tín thúc, vụ án quân thậm chí còn có vài danh sách dày.

Địch Nhân Kiệt chỉ lật xem mấy thứ đồ, sắc mặt liền thay đổi:

- Hiền Chất, thứ này ngươi lấy ở đâu ra?

Dương Phàm nói:

- Bá phụ cho rằng, mấy thứ này có thể làm chứng cớ không?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Chứng cớ gì?

Dương Phàm nói:

- Căn cứ chính xác rửa sạch tội danh cho Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân, bắt được thủ phạm thật sự phía sau vụ sát hại người.

Địch Nhân Kiệt nheo mắt, cẩn thận đánh giá Dương Phàm, nhẹ nhàng khoát tay áo, nói với Thư A Thịnh:

- A Thịnh, ngươi ra cửa nhìn, không được cho bất kì kẻ nào tới gần.

- vâng!

Thư A Thịnh ra ngoài của, Địch Nhân Kiệt chằm chằm nhìn Dương Phàm, trầm giọng nói:

- Ngươi và Hắc Xỉ Thường Chi có quan hệ ra sao?

Dương Phàm nói:

- Vốn không quen biết.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Ngươi cũng biết, Hắc Xỉ Thường Chi là quốc công đương triều, đại tướng uy trấn biên thùy một phương, còn bị chết không minh bạch, bao đồ này, đủ để lấy mạng của ngươi, nếu ngươi chết, lại chẳng thể thêm một cơn sóng gió, ngươi chẳng qua chỉ là một tên lính, thực chất không cần can thiệp vào việc người khác.

Dương Phàm nói:

- Dù sao cũng cần có người ra mặt, người nói có đúng không, Địch bá phụ.

Địch Nhân Kiệt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lộ rõ sự vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta không chỉ có một mình…

Dương Phàm nghe xong hiểu được ý, vui vẻ nói:

- Bá phụ đồng ý góp sức?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Việc này nếu lão phu đã biết, dĩ nhiên muốn xen vào, tuy nhiên, hiện tại chưa được.

Dương Phàm ngẩn ra, hơi giận nói:

- Vì sao?

Địch Nhân Kiệt lắc lắc đầu nói:

- Tiểu tử này, chỉ có một nhiệt huyết vẫn chưa đủ, làm việc phải chú ý sách lược, những chứng cứ ngươi đem đến, Hắc Xỉ Thường Chi bị đám người Võ Thừa Tự, Khâu Thần Tích, Chu Hưng hãm hại, nếu Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân còn chưa chết, lão phu sẽ mang ngay túi đồ này tới gặp Thiên Hậu, Thiên Hậu nhất định sẽ xá tội danh cho y, dùng phương thức “rửa tội, còn công lao của hắn cũng sẽ được triều đinh công nhận, chứng minh”… Nhưng nếu…

Địch Nhân Kiệt dừng lại nhìn Dương Phàm, noí:

- Hắc Xỉ Thường Chi đã chết, một quốc công, một vị thú biên nhiều năm, một vị đại tướng quân công lao to lớn không hiểu tại sao lại chết, nếu đặc xá tội cho y cần phải có người chịu trách nhiệm. Người nào phải chịu trách nhiệm đây? Một Hắc Xỉ Thường Chi đã chết chỉ là vô dụng mà thôi, mà người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi lại là người Thiên Hậu còn phải trọng dụng, ngươi nói kết quả sẽ ra sao?

Dương Phàm không kìm nổi:

- Kết quả sẽ ra sao?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Kết quả là đá chìm đáy biển, vụ án này sai thì cũng đã sai rồi, mà người hãm hại Hắc Xỉ Thường Chi tướng quân, cũng có thể bị Thiên Hậu chửi bới thậm tệ rồi, nhưng vẫn phải trọng dụng y.

Dương Phàm chỉ cảm thấy những gân xanh trên chán như động động vài cái, cắn chặt răng, nói:

- Như vậy, án oan này không làm gì được sao?

Địch Nhân Kiệt khẽ lắc đầu, chậm rãi bước thong thả trong phòng, ánh mắt híp lại:

- Độc được đôi khi có thể giết người, đôi khi lại có thể cứu người, cần phải xem dùng lúc nào, ở đâu? Cùng một chứng cớ đôi khi sẽ đẩy người khác vào chỗ chết hoặc có thể cứu được người khác.

Lão dừng lại, nhìn về phía Dương Phàm, trầm giọng nói:

- Muốn nó phát huy tác dụng, cần phải có thời cơ thích hợp, nếu ngươi tin tưởng lão phu, hãy để nó lại đây.

- Lão phu cam đoan với ngươi, những chứng cứ này, nhất định sẽ có thời điểm xuất hiện đưa ra công lý.