- Thập Thất, công phu giỏi! Ha ha ha, cú đá cầu này quá tuyệt!
Dương Phàm đá một cú đẹp, đại sư huynh Hoằng Nhất cũng rạng rỡ mặt mày, y vỗ mạnh lên vai Dương Phàm, cười tươi rói, còn cố ý hét thật to để các cung nga tú nữ nghe được.
- Tiểu Man tỷ, những hòa thượng này từ đâu tới vậy?
Một tiểu cung nữ đến gần bên Tạ Mộc Văn, khẽ hỏi. Tạ Mộc Văn quan sát những hòa thượng kia, nói:
- Ngoại trừ Tiết sư thì còn có ai có thể dẫn nhiều hòa thượng như vậy đến trong cung chứ.
Tiểu cung nữ giật mình, nói:
- Bọn họ tới làm gì vậy? Là muốn đấu trận sao?
Tạ Mộc Văn bật cười nói:
- Ngươi nha, ý nghĩ kỳ lạ. Ngươi muốn biết thì đi hỏi là được.
- Được!
Tiểu cung nữ đáp một câu rồi chạy đến chỗ Hoằng Nhất, Dương Phàm.
- Này! Hòa thượng các ngươi tới đây làm gì vậy?
Tiểu cung nữ chống lên tấm eo mỏng hỏi to. Tiểu cung nữ này tuổi nhỏ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, có gương mặt búp bê xinh đẹp, tuy rằng bộ dạng trừng mắt hung hãn nhưng vẫn rất khả ái. Cái gọi là đẹp khi giận, chính là như vậy đó.
Hoằng Lục ưỡn ngực ra, chống eo, nghếch mũi lên trời, nói:
- Từ lâu đã nghe nói trong cung có nhiều cao thủ đá cầu, Bạch Mã Tự chúng ta hôm nay vào cung là muốn đấu đá cầu với các ngươi.
Hoàng Lục vừa thốt ra khiến tất cả ồ lên, các cung nga đối diện châu đầu nghé tai vô cùng hưng phấn. Xem chừng xưa nay các nàng ở trong cung thật sự quá nhàn, nên có chút việc là đã vô cùng vui sướng. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân các nàng có sự tự tin vô cùng lớn, hàng năm trận thi đấu lớn đá cầu tại Hội Thượng Nguyên, luôn luôn là các nàng đoạt giải quán quân.
Hòa thượng Bạch Mã Tự tiến cung tìm ngược tới!
Càng lúc càng nhiều cung nga tú nữ nghe được tin tức này đều xúm lại, miệng năm miệng bảy liên hồi hỏi người khác, khi biết tin tức là thật thì lập tức hưng phấn.
Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa đã gặp thấy Võ Tắc Thiên, liền trình "Đại Vân Kinh Sơ"ở trong tay áo dâng tới.
Cao tăng đại đức này bình thường vốn chỉ am hiểu chút kệ ngữ, lúc này vì "Đại Vân Kinh Sơ" mà bọn họ bị gò ép sáng chế ra loại kệ ngữ cùng tiên đoán gì đó lượng lớn, phát huy toàn bộ trí tưởng tượng của bọn họ, đem mỗi một câu nói trong "Đại Vân Kinh" mà phát huy cải biến nó đi.
Võ Tắc Thiên chăm chú xem "Đại Vân Kinh Sơ", thấy bọn họ dùng "Đại Vân Kinh" làm căn cứ, không ngừng phân tích nghiên cứu cuối cùng đã cải biến kết thành Phật tổ Di Lặc chuyển thế làm nữ chủ nhân gian, thậm chí còn trong một số kệ ngữ trực tiếp điểm ra nữ nhân chuyển thế từ Phật tổ Di Lặc là họ Võ thì vô cùng vui vẻ.
- A Sư thật sự không phụ lòng kỳ vọng của trẫm!
Võ Tắc Thiên cười dài đặt xuống "Đại Vân Kinh Sơ", nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ngươi trước tiên nhận lấy, chọn giờ lành sẽ chế ban khắp thiên hạ "Đại Vân Kinh" và "Đại Vân Kinh Sơ". Đến lúc đó chùa miếu lớn tại các Châu các phủ cần phải cất giữ một quyển, lệnh cho các cao tăng các nơi thăng tọa.
Thượng Quan Uyển Nhi đáp ứng một tiếng, Võ Tắc Thiên lại nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Lần này A Sư có công lớn. "Đại Vân Kinh" này có bao nhiêu người tham gia?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Có chín vị cao tăng đại đức Tam Giới, Tam Súa, Tam Sơn, Pháp Minh, Viên Trì...tham gia.
Võ Tắc Thiên nói:
- Tốt lắm. Thêm A Sư nữa là mười người, trẫm ban thưởng cho mười người các ngươi mỗi người một áo cà sa tử sắc, một túi bạc lớn để khen ngợi.
Bởi vì triều Đường lấy phục sức làm quan phục, màu sắc áo cà sa của người xuất gia liền bị hạn chế. Chỉ có quan viên tam phẩm mới có thể mặc trang phục có màu tử sắc, cho nên bất kể là cao tăng chùa nào, đều không thể mặc áo cà sa tử sắc. Mà nay Võ Tắc Thiên ban thưởng mười người, mỗi người một áo cà sa tử sắc, là lễ ngộ mà trước nay chưa từng có.
Tiết Hoài Nghĩa sung sướng vội vã chắp tay tạ ơn.
Võ Tắc Thiên cười dài nói:
- A Sư có lòng, ba thưởng cho ngươi một áo cà sa tử sắc, trẫm còn ngại ban thưởng chưa đủ.
Tiết Hoài Nghĩa vội nói:
- Hoài Nghĩa là người thô lỗ, không có tâm tư gì khác, chỉ mong người luôn được vui vẻ là Hoài Nghĩa thấy vui rồi. Kinh Sơ này có thể bày tỏ được tâm ý của Thiên hậu, đó là hay nhất. Không sợ Thiên Hậu chê cười, Tiểu Bảo chỉ sợ Kinh Sơ này không hợp pháp nhãn của Thiên Hậu, nên trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Võ Tắc Thiên mỉm cười nhìn y, nói:
- Trẫm hơi mệt, muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi. A Sư đi theo ta, cầm theo "Đại Vân KInh" để giảng giải cho trẫm thanh tĩnh tinh thần.
Tiết Hoài Nghĩa vội vàng nói:
- Vâng, Hoài Nghĩa tuân chỉ. Ồ, ngày hôm trước Hoài Nghĩa từng nói với Thiên Hậu muốn dẫn tăng chúng chùa Bạch Mã vào cung đá cầu, Thiên Hậu người thấy...
Võ Tắc Thiên nói:
- Uyển nhi, Thượng Nguyên sắp tới rồi, cũng nên để những người có sở trưởng đá cầu trong cung bắt đầu luyện tập đi.
Thượng Quan Uyển Nhi khom người nói:
- Vâng, một số người đang mang chức trách, Uyển Nhi đang cố gắng liên lạc với các nàng để sắp xếp thời gian tham dự tập luyện, đợi lúc đến tết Nguyên Tiêu có thể đoạt được chức quán quân đá cầu, hiện nay cơ bản cầu thủ đá cầu đều đã tề tựu đủ.
Võ Tắc Thiên mỉm cười nói:
- A Sư để tăng chúng chùa Bạch Mã khổ luyện đá cầu là muốn trẫm vui lòng, thật là gây khó cho hắn rồi. Ngươi đi gọi những người trong cung đấu một trận với tăng chúng chùa Bạch Mã đi.
- Uyển Nhi tuân chỉ!
Thượng Quan Uyển Nhi khom người đáp ứng, nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Tiết Hoài Nghĩa vẫn kết tay chữ thập, cung kính đứng ở đằng kia, sau khi Thượng Quan Uyển Nhi đi ra ngoài thì vội bước nhanh tới, nhẹ nhàng nâng cánh tay Võ Tắc Thiên, gọi:
- Thiên Hậu....
Thiên Hậu hờn dỗi lườm y, để y nâng lên đi tới tẩm cung.
***
Trên sân bóng, tiểu cô nương mặt tròn như búp bê đang xúm lại trêu đùa đám hòa thượng chùa Bạch Mã, khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào các ngươi mà đấu với chúng ta ư? Thật sự là nực cười. Thượng Nguyên hàng năm đội cầu đại nội chúng ta luôn đoạt quán quân, các ngươi tư cách vào cung cũng không có, rõ ràng là không biết xấu hổ đòi đấu với chúng ta.
Câu nói này chạm đúng điểm yếu của tăng chúng chùa Bạch Mã, Hoằng Lục đỏ mặt nói:
- Đó là bởi vì...bởi vì nam nhi không muốn đấu với nữ nhi. Các đội ở các nơi đều nhường các cô, chứ nếu không chỉ dựa vào một đám các cô khoa chân múa tay mà đoạt được chức quán quân sao? Ai tin chứ!
Tiểu cô nương giận giữ nói:
- Ai nói là nhường chúng ta? Tiểu Man tỷ, đến đây, chúng ta dạy cho đám người này một trận để bọn họ biết chúng ta lợi hại thế nào.
Hoằng Lục đảo tròng mắt, nói:
- Tiểu nha đầu khẩu khí thật lớn, cô là người phương nào, sao dám ăn nói với chúng ta như vậy?
Tiểu cô nương đắc ý nói:
- Bản cô nương dám nói như vậy, là bởi vì bản cô nương có bản lĩnh. Bản cô nương tên là Lan Ích Thanh, nữ vệ trong cung, ngươi nhớ kỹ đó, một lát nữa chúng ta so tài, xem chúng ta đánh cho các ngươi đầu rơi máu chảy!
Mã Kiều nói với Dương Phàm:
- Lan Ích Thanh, tên thật dễ nghe, thật êm tai, người nhìn cũng xinh.
Dương Phàm lườm gã:
- Hoằng Thập Bát đại sư, người ta là nữ vệ trong cung, huynh trông mong được gì chứ, đừng có động lòng phàm nữa.
Mã Kiều "hừ"môt tiếng không nói gì, gã cũng biết mình không thể theo đuổi được nữ nhân như vậy, nhưng con người ai cũng thích cái đẹp, mà tiểu cô nương tên là Lan Ích Thanh này thật tươi mát động lòng người, lại hồn nhiên ngọt ngào, giống như một quả hạnh vừa nhú thơm ngon, thật là hợp khẩu vị gã, trong lòng gã khó tránh khỏi nảy sinh sự ngưỡng mộ.
Lúc Hoằng Lục và Lan Ích Thanh tranh cãi nhau, Thượng Quan Uyển Nhi đã rời khỏi Tiên điện, đi tới hậu Uyển.
Nàng vừa ra khỏi tiên điện thì thấy một người dáng dấp văn sĩ khoan thai đi đến, người này đầu vấn khăn, mặc cẩm sa bào màu xanh, đeo đai lưng, môi đỏ răng trắng, cử chỉ phong độ vừa nhìn là biết Thái Bình công chúa giả nam trang.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, vái chào xong lại cười nói:
- Công chúa, hôm nay sao rảnh rỗi vào cung vậy?
Thái Bình công chúa thấy nàng, khẽ "a" lên một tiếng, mỉm cười chào đón, hỏi:
- Uyển nhi, ngươi ở đây ư, a nương có ở trên điện không?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Thiên Hậu không khỏe trong người nên đã quay về tẩm cung nghỉ tạm nghe một chút kinh văn để thanh tĩnh tinh thần rồi.
Thái Bình công chúa nghe vậy liền hiểu, lại "ồ"một tiếng, nói:
-Vậy thì ta về đây.
Thượng Quan Uyển Nhi vội ngăn nàng lại:
- Nếu công chúa đã tới, cần gì vội vã về như vậy. Tiết sư dẫn theo một đám đệ tử tới nói là muốn khổ luyện đá cầu để tham gia đấu bóng THượng Nguyên, tranh tài ngôi quán quân với đội cầu chúng ta. Hiện tại muốn giao đấu với cao thủ đá cầu chúng ta một trận, Uyển nhi đang định đi bố trí nhân thủ để đấu với bọn họ, nếu Công chúa không có việc gì thì cùng đến đó.
Thái Bình công chúa nghe vậy, khinh thường nói:
- Thủ hạ của Tiết Hoài Nghĩa chỉ là một đám lưu manh, bọn họ có năng lực gì mà đá cầu?
Nói vậy nhưng cuối cùng vẫn đi cùng Thượng Quan Uyển Nhi đến hậu Uyển.
Trong Hậu Uyển, hai bên còn đang đấu võ mồm, một đám cung nga nói làm đám hòa thượng không cãi lại được, bỗng một cung nga thở hồng hộc chạy tới, reo lên:
- Tiểu Man tỷ, Ích Thanh muội muội, các người đừng cãi nhau nữa, Thượng Quan Đãi Chiếu tới, Đãi Chiếu nói, chúng ta sẽ đấu với chúng tăng chùa Bạch Mã.
Tạ Tiểu Man ngạc nhiên, nói:
- Thượng Quan Đãi Chiễu cũng biết chuyện này ư?
Nữ cung nga kia nói:
- Việc này đã được Thiên Hậu cho phép, Thượng Quan Đãi Chiếu đang đến vì chuyện này, ồ, các người nhìn kìa.
Cung nga kia chỉ ngón tay ra sau, tất cả mọi người đều nhìn theo, thấy hai vị công tử áo trắng đang sóng vai đi tới sân.
Có người liền kêu lên:
- A, Thái Bình công chúa cũng tới.
Dương Phàm nghe vậy chăm chú nhìn, thấy sân bóng bên kia có hai người đứng đó đều mặc nho phục, môi đỏ như son, mũi thẳng, da mượt mà đứng ở đó giống như đôi bích nhân, nếu là nữ cải nam trang, vậy thì chỉ sợ ngay cả Tây Tử Phi Yên cũng không bằng.
Tỉ mỉ nhìn dung mạo hai nàng, người bên trái kiều diễm chính là Thái Bình công chúa đã gặp ở bên sông Lạc Thủy.
Còn người ngọc thanh lệ kia...Dương Phàm nhớ mang máng hình như ngày đó lại Lạc Thủy cũng từng gặp rồi, lúc đó người này đứng ngay cạnh Thái Bình công chúa, thì ra là Thượng Quan Uyển Nhi. Dương Phàm thật không ngờ mình hao tổn tâm cơ muốn gặp người, hóa ra lúc đầu đã gặp ở bên sông Lạc Thủy rồi, chỉ là không được nhìn trực tiếp, đến hôm nay thì đã chính thức được nhìn thấy gương mặt thật của nàng.