Say Đắm - Seven Liễu

Chương 50: 50 Đúng là không tiện

.Sau khi kết thúc lần đầu tiên hẹn hò với Lương Tiêu thì cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Lộ Trạch luôn rất tự tin với mỗi kỳ thi nhưng khi Lương Tiêu hỏi cậu có muốn anh đến thư viện học cùng không thì cậu vẫn đồng ý.

Có thể ở cùng với Lương Tiêu, lại không cần lôi kéo Lương Tiêu đi ra ngoài chơi, dù sao đi ra ngoài chơi cũng cần phải tiêu tiền. Cậu với Lương Tiêu cũng rất ăn ý, anh mời cậu ăn cơm thì cậu sẽ mời anh xem phim, anh mời cậu uống nước thì cậu lại mời anh ăn vặt.

Không biết Lương Tiêu có đau lòng vì phải tiêu tiền không, dù sao Lộ Trạch cũng đau lòng thay anh, nhưng lại không có cách nào để biểu hiện ra ngoài.

Cho nên học tập cũng được, cậu cũng có thể tiện phiên dịch mấy bản dịch mà mình vừa nhận làm, còn có thể để Lương Tiêu nghỉ ngơi một chút.

Trên màn hình máy tính của Lộ Trạch là một đoạn tiếng Anh dài thật dài, Lương Tiêu nhìn mấy lần đã cảm thấy hoa mắt, sau đó ánh mắt anh lại nhìn lên mặt Lộ Trạch.

Khi Lộ Trạch nghiêm túc học tập với lúc bình thường không quá giống nhau. Đôi lông mày cậu hơi nhíu lại, đôi môi cũng vô thức mím lại, cả người có vẻ trưởng thành hơn nhiều, thay một bộ quần áo khác rồi ngồi ở quán cà phê là sẽ thành nhân viên văn phòng rồi.

Có lẽ lúc phiên dịch có gặp mấy câu khá khó, Lộ Trạch cắn nhẹ môi dưới, ngón tay giữa vừa mảnh vừa dài đặt trên bàn phím gõ nhẹ nhàng, Lương Tiêu nhìn đến ngây người, chỉ muốn trực tiếp đến hôn cậu.

Khi nhận ra suy nghĩ trong đầu mình Lương Tiêu cũng bất đắc dĩ cười cười. Anh lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên yêu đương lại luôn luôn bị bản thân dọa sợ đến dựng đứng người.

Cho dù chỉ ngồi ở thư viện một ngày với Lộ Trạch, anh cũng cảm thấy rất vui.

Rất không giống Lương Tiêu, hoặc là do Lương Tiêu vốn là như vậy.

Lộ Trạch đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, thấp giọng nói: “Cười cái gì vậy?”

“Không có gì,” Lương Tiêu thu lại khóe miệng đang cười nhưng trong mắt vẫn là ý cười, “Muốn nghỉ ngơi chút không?”

Lộ Trạch nhìn thời gian trên màn hình máy tính, lắc đầu nói: “Sắp tới giờ cơm rồi, em làm xong một đoạn này nữa rồi chúng ta đi ăn cơm.”

“Được.”

Mấy giây sau Lộ Trạch lại quay đầu nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu chủ động nghiêng người qua, “Hửm?”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Có phải anh chán rồi không?”

“Không chán,” Lương Tiêu lập tức nói, “Thật đó, em cứ học của em đi.”

Ở dưới gầm bàn Lộ Trạch dùng đầu gối huých vào chân Lương Tiêu một cái, Lương Tiêu trực tiếp giơ tay đặt lên đầu gối cậu nhéo nhéo, sau đó thì không lấy ra nữa.

Hiện tại thời tiết đang nóng lên, Lộ Trạch chỉ mặc một chiếc quần thể thao mỏng, chẳng bao lâu sau cũng cảm giác vị trí đầu gối càng lúc càng nóng, nhưng Lương Tiêu cũng không có ý định thả tay ra, cậu cũng không nói gì cả, cố ý để chân không nhúc nhích.

Một lát sau, Lộ Trạch bắt buộc chính mình phải tập trung chú ý, hết sức tập trung dịch xong trang cuối cùng, sau đó kiểm tra lại, chắc chắn không có gì sai sót mới thả lỏng eo, vội vàng nhìn sang bên cạnh.

Lương Tiêu lại đang lấy một tay chống lên đầu, ngủ nghiêng đầu qua chỗ cậu.

Lộ Trạch ngẩn người, bỗng nhiên phát hiện Lương Tiêu có quầng thâm ở dưới mắt, không rõ lắm nhưng cũng lộ ra một tia mỏi mệt, chắc là do đêm qua anh đi ngủ muộn.

Lộ Trạch cảm thấy vô cùng áy náy, đang lẽ cuối tuần cậu phải để Lương Tiêu nghỉ ngơi, nhưng cậu lại rất muốn gặp Lương Tiêu, cho dù chỉ yên lặng nhìn nhau như vậy cũng được rồi.

Chậc, trước kia cậu chưa yêu đương với ai dính người như thế, cho dù có thì cũng chỉ có con gái dính lấy cậu, nhưng hiện tại chỉ cần một ngày không thấy Lương Tiêu thì sẽ rất nhớ anh.

Chắc không phải Lương Tiêu có ma thuật gì đâu nhỉ.

Có thể làm cậu từ trai thẳng biến thành gay, còn thích đến mức này, ngay cả đang ở thư viện cũng muốn trực tiếp tới hôn anh một cái.

Đây không phải vấn đề là gay hay không gay, đây là biến thái rồi.

Lộ Trạch bị ý nghĩ của mình chọc cười, chân cũng hơi run run, kết quả liền làm Lương Tiêu tỉnh dậy.

Anh chậm rãi mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn Lộ Trạch, qua hai giây mới nói: “Anh ngủ quên mất… Em xong rồi à?”

Lộ Trạch “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vừa xong, tối qua mấy giờ anh ngủ vậy, có phải mệt lắm không?”

Lương Tiêu ngồi thẳng dậy xoa xoa mặt, “Tối hôm qua anh tan làm sớm, chắc là do anh không thích hợp để học tập đó..”

Lộ Trạch không biết lời này của Lương Tiêu là thật hay giả, cậu đóng máy tính lại, cũng rút dây sạc ra, “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”

“Lát nữa không quay lại sao?” Lương Tiêu hỏi.

“Ừm.”

Ở thư viện có hơi không tiện để nói, chờ đến lúc đi ra ngoài Lộ Trạch mới nói: “Chúng ta ăn xong rồi đến nhà anh đi.”

“Hửm?” Lương Tiêu chưa phản ứng lại đây, “Đến nhà anh học à?”

Lộ Trạch cười, “Em không thích học đến vậy đâu anh Tiêu à, có phải anh có hiểu lầm gì về em rồi không.”

Lương Tiêu cũng cười, “Được, vậy đến nhà anh làm gì?”

Lộ Trạch liếc anh một cái, “Còn chưa nghĩ ra, chỉ là muốn đi nhà anh, ở trường học không tiện.”

Cái gì không tiện?

Lương Tiêu không hỏi lại cậu, nhưng khóe miệng đã thầm nhếch lên một đường rồi.

Đúng là không tiện thật.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như bữa cơm này bọn họ ăn nhanh hơn mọi lần. Lộ Trạch gặp được Tôn Trác Vũ mới nói được hai câu đã đuổi cậu ta đi, còn tiện thể bảo cậu ta mang đồ của cậu về ký túc xá trước.

“Đi thôi.” Lộ Trạch đứng lên nói.

Lương Tiêu đi theo sau cậu, hai người đều bước rất nhanh, mãi cho đến khi ra khỏi trường học rồi ngồi trên tàu điện ngầm, Lộ Trạch mới nấc một cái nói: “Vừa rồi hình như ăn nhanh quá, thức ăn còn chưa rơi xuống dạ dày nữa.”

Lương Tiêu không nhịn được, giơ tay sờ bụng cậu một chút, “Thật sao?”

Lộ Trạch quay đầu lại nhìn anh, “Sờ ra được cái gì không?”

Biểu tình của Lương Tiêu trở nên nghiêm túc, “Rất gầy.”

Lộ Trạch bật cười, cũng đặt tay lên bụng anh “Anh cũng không béo.”

Lương Tiêu cười rồi né người sang một bên, “Nhột…..”

Lộ Trạch nhướng mày, “Có nhột sao?”

“Tùy tình huống,” Lương Tiêu nói, “Lúc muốn nhịn cũng có thể nhịn được.”

Về đến nhà vừa đóng cửa lại, Lộ Trạch lập tức xoay người một cái, Lương Tiêu đã đưa tay ôm chặt lấy cậu.

Lộ Trạch cười chạm trán mình vào trán anh, mũi cũng cọ cọ lên chóp mũi anh, “Thèm chết em rồi, mau để em hôn cái nào.”

Cậu vừa nói xong cũng hôn lên mặt Lương Tiêu một cái, Lương Tiêu siết tay ôm chặt eo cậu, “Lúc ở thư viện anh đã muốn hôn em rồi.”

Lộ Trạch làm bộ kinh ngạc, “Vậy là không được nha anh Tiêu, sao khi yêu đương anh lại dính người thế?”

Lương Tiêu ngả người về phía sau, kéo dãn khoảng cách rồi nhìn vào mắt Lộ Trạch, “Không được sao? Sao khi yêu đương anh lại không thể dính người?”

Một tay Lộ Trạch đặt ở sau lưng Lương Tiêu, đầu ngón tay gãi nhẹ vào lưng anh, “Dính người thì sẽ không ngầu nữa.”

Lương Tiêu cười hôn lên môi cậu, lời nói bị chặn lại, “Không ngầu thì không ngầu nữa….”

Rõ ràng vừa rồi đều đang rất vội vàng, giống như đã xa cách mấy tháng không gặp nhưng khi hôn lại không vội vàng như vậy.

Động tác mút vào rất nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như chỉ thăm dò lần đầu tiên hôn nhau, rồi lại tham lam để đầu lưỡi đối phương dò xét rồi bắt đầu nụ hôn sâu, nhiều thêm chút ăn ý và hưởng thụ mà nụ hôn đầu không có được.

Sau một lúc lâu, Lộ Trạch cười tách hai người ra, “Lúc hôn cũng có thể nhịn à.”

Lương Tiêu gỡ bàn tay Lộ Trạch đang cố ý gãi gãi ở bên hông anh ra, nắm trong lòng bàn tay, “Không phải có thể nhịn, là căn bản không chú ý đến.”

Nói chưa được hai câu, chỉ liếc nhau một cái, Lộ Trạch không kiềm chế được lại hôn lên.

“Lương Tiêu….” Cậu hàm hồ gọi tên Lương Tiêu.

“Hửm…” Lương Tiêu đáp lại cậu.

Một lúc sau Lộ Trạch mới nói: “Hôm nay vừa thấy anh ở cửa trường học em đã muốn hôn anh rồi.”

Bởi vì anh vừa thấy em đã nở nụ cười.