Say Đắm - Seven Liễu

Chương 41: 41 Vịt chết còn mạnh miệng

Lộ Trạch vẫn luôn là một người có suy nghĩ rất phóng khoán. Đối với chuyện bản thân thích Lương Tiêu, cậu vô cùng thản nhiên chấp nhận, nhưng đối với việc tỏ tình thất bại, cậu vẫn rất khó chịu.

Nếu nói trước khi tỏ tình vẫn không thể biết được rốt cuộc Lương Tiêu có suy nghĩ gì khác với cậu không, vậy thì sau khi tỏ tình xong cậu đã chắc chắn trăm phần trăm.

Lương Tiêu cũng thích cậu.

Chỉ là Lương Tiêu vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận thôi.

Đương nhiên, đây chỉ là những gì Lộ Trạch nghĩ khi đang tức giận. Sau khi bình tĩnh lại cậu nghĩ đến nguyên nhân Lương Tiêu từ chối mình.

Đơn giản chính là vì công việc và các khoản nợ chưa trả, hoặc là anh cũng không thích cậu nhiều đến vậy.

Vấn đề không ở trên người cậu cho nên Lộ Trạch cũng không thể nghĩ ra giải pháp nào cho tốt, chỉ có thể mỗi ngày nhắn tin quấy rầy Lương Tiêu, xoát độ tồn tại của mình, thuận tiện cũng để anh kiếm thêm chút tiền.

Lộ Trạch: [Tiền lì xì Wechat]

Lộ Trạch: [Nói chuyện với tôi một tiếng]

Lương Tiêu: [Ừm]

Lộ Trạch: [Hôm nay bận không?]

Lương Tiêu: [Cũng bình thường]

Lộ Trạch: [Đi đâu chơi?]

Lương Tiêu: [Không đi chơi, hôm nay chọc tức bạn trai cũ ]

Lộ Trạch cười cười với điện thoại: [Hiện tại anh đang làm gì đó?]

Lương Tiêu: [Nói chuyện phiếm với cậu]

Lộ Trạch chậc một tiếng, lúc tán gẫu cảm giác Lương Tiêu vẫn rất chuyên nghiệp, nhưng cậu cảm thấy được Lương Tiêu như vậy không giống với trước kia nữa.

Còn cụ thể là không giống ở chỗ nào thì cậu không nói ra được, chỉ là dựa vào trực giác.

Lộ Trạch: [Cả ngày hôm nay tôi phải ăn cơm chó của Tôn Trác Vũ, chừng nào thì anh mới có thời gian đến trường bọn tôi vậy?]

Lương Tiêu: [Dạo này không có thời gian]

Lộ Trạch: [Là thật sự không thời gian hay là nói dối vậy, đừng có mà gạt tôi]

Một phút sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Thực sự không có]

Lộ Trạch thở dài. Cậu cũng không biết Lương Tiêu đang nói thật hay giả, cho dù Lương Tiêu có lừa cậu thì cậu cũng không biết được.

Cậu thuận miệng hỏi:  [Anh còn đang nói chuyện phiếm với người khác nữa à? Sao nhắn lại chậm vậy?]

Lương Tiêu: [Ừm]

Lộ Trạch nhìn chằm chằm chữ “Ừm” này rồi nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác trong lòng có cái gì đó rất khó chịu.

Ban ngày Lương Tiêu cùng khách hàng đi ra ngoài ăn cơm hoặc đi chơi, cậu không thấy được, cũng sẽ không cố ý suy nghĩ đến cảnh tượng đó cho nên cũng không có cảm giác gì cả.

Nhưng buổi tối cậu tìm Lương Tiêu nói chuyện phiếm, Lương Tiêu vẫn còn đang tán gẫu cùng với cả người khác, là “bạn trai” của người khác, cậu không thể chấp nhận được dù chỉ là một chút.

Lộ Trạch: [Tôi thêm tiền, anh chỉ được nói chuyện với một mình tôi thôi]

Lại một phút sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Cậu cũng chỉ là nói chuyện phiếm, không cần phải thêm tiền đâu]

Lộ Trạch: [Nói chuyện phiếm thì sao? Anh khinh thường nói chuyện phiếm đấy à? Tôi có tiền, tôi cứ muốn thêm đấy]

Lương Tiêu: [….]

Lộ Trạch: [Tiền lì xì Wechat]

Lương Tiêu không nhận tiền: [Không thể bất ngờ thêm tiền, cái này phải nói trước]

Lộ Trạch hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, rất bình tĩnh trả lời: [Được, vậy bây giờ tôi nói, lần sau chỉ cần là nói chuyện với tôi thì cũng chỉ có thể một mình tôi thôi]

Một câu dư thừa cũng không có, Lương Tiêu chỉ nhắn lại: [Ừm]

Lộ Trạch cảm giác trong lòng vẫn bị chặn bởi một thứ gì đó nửa vời rất khó chịu, cậu không nhịn được hỏi: [Lương Tiêu, anh thích tôi không?]

Lần này Lương Tiêu lại nhắn với tốc độ rất nhanh, một giây sau đã nhắn lại: [Không]

Vãi, sao lần này lại nhắn lại nhanh vậy chứ! Ngay cả cơ hội để cậu thấp thỏm không yên cũng không cho!

Lộ Trạch trừng mắt màn hình, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại khi theo đuổi một người. Cậu biết dù cho có tán gẫu tiếp thì chắc cũng không được gì nữa.

Lộ Trạch: [Hôm nay tôi có hơi đau đầu, muốn ngủ sớm một chút. Anh gửi cho tôi cái gì hay hay đi, để tôi đăng lên vòng bạn bè]

Lương TIêu: [Nghỉ ngơi sớm một chút]

Lương Tiêu: [Ngủ ngon]

Lộ Trạch cười lạnh một tiếng, tra tìm chữ “Cục cưng” trong nhật ký trò chuyện, sau đó chụp lại rồi gửi cho Lương Tiêu: [Chất lượng phục vụ giảm quá rồi đấy, đúng là quá lừa người]

Lương Tiêu đành phải nhắn lại một lần nữa: [Đau đầu thì ngủ sớm một chút đi]

Lương Tiêu: [Ngoan, đừng thức đêm nữa]

Lương Tiêu: [Ngủ ngon cục cưng]

Lúc này Lộ Trạch mới vừa lòng, nhắn lại cho anh một câu “Ngủ ngon”, sau đó chụp lại màn hình cuộc trò chuyện đăng lên vòng bạn bè.

Lương tiêu nhìn thấy trên vòng bạn bè của Lộ Trạch, không có lượt thích của người khác, chắc cậu chỉ để chế độ một mình anh xem được.

Anh nhìn chằm chằm màn hình chụp cuộc trò chuyện này cả nửa ngày trời, cảm giác như mình thật sự là bạn trai Lộ Trạch vậy, đang dỗ dành Lộ Trạch đi ngủ sớm một chút.

Tiếng tin nhắn vang hai tiếng, là khách hàng gửi tin nhắn thanh toán tiền cho anh: [Ngủ ngon nha anh đẹp trai]

Lương Tiêu gõ hai chữ “Ngủ ngon”, nhìn chằm chằm một lúc lại xóa đi, rồi lại gõ chữ lại: [Ừm]

Anh để điện thoại sang một bên, vô cùng mệt mỏi ngã xuống giường. Đèn trong phòng vẫn chưa bật nhưng anh lại không quan tâm, cho nên ánh sáng có hơi lờ mờ.

Lương Tiêu cứ như vậy mở to mắt nhìn bóng đèn, trong đầu hiện lên các con số, hôm nay kiếm được bao nhiêu, tiêu hết bao nhiêu, Lộ Trạch cho anh bao nhiêu, trong tài khoản có bao nhiêu, còn thiếu Giang Hoành bao nhiêu nữa.

Mỗi ngày đều phải tính đi tính lại vô số lần.

Hiện tại anh rất hối hận, vì sao mình lại không cố gắng thêm một chút, vì sao không trả nợ nhanh hơn một chút nữa, vì sao phải quen Lộ Trạch dưới tình huống thế này, lúc trước ở quán bar vì sao lại đồng ý với Lộ Trạch để cậu làm khách hàng của anh.

Nếu anh không đồng ý, Lộ Trạch có thể cũng sẽ không thích con trai, sẽ không thích anh, hai người bọn họ sẽ không có liên quan đến nhau.

Lộ Trạch vì thất tình nên buồn bực mấy ngày, sau đó gặp được một cô gái tốt hơn, sau đó tiếp tục yêu đương, nói không chừng còn có thể đưa bạn gái đến Vương Quốc chơi, rồi uống một chén rượu do anh pha chế.

Lương Tiêu giơ tay lên che đi tầm mắt, cảm giác cứ nghĩ lại là trong lòng anh lại khó chịu.

Anh mất ngủ đến khuya, mở tài khoản video của Lộ Trạch lên, nhìn thấy ngày 1/5 cậu đăng rất nhiều video.

Lương Tiêu mở video lên, là vlog ngày bọn họ đi chơi ở khu vui chơi. Anh vô cùng nghiêm túc xem một lần. Trong vlog Lộ Trạch cười với anh rất nhiều lần, rất đẹp trai, dịu dàng, sáng sủa, trong ánh mắt cậu giống như chứa hàng ngàn ánh sao, ở đối diện màn hình anh cũng không tự chủ được cười theo cậu.

Mãi đến khi xem hết video, màn hình tối đi, Lương Tiêu mới nhìn thấy mình đang cười qua màn hình đen thui của điện thoại.

Trong nháy mắt anh lại nghĩ, hay là vẫn quen biết với anh đi, chỉ cần đừng giao nhau là được rồi.

Lương Tiêu biết bản thân thích Lộ Trạch, nói không chừng đã thích từ cái nhìn đầu tiên, nếu không vì sao anh lại chủ động đáp lời với một người say, rồi kỳ diệu thế nào lại nhiều thêm một khách hàng nam.

Chỉ là rõ ràng Lộ Trạch là trai thẳng, vì sao đột nhiên lại thích anh, rồi sẽ thích bao lâu, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Lương Tiêu thoát ra khỏi vlog, vừa định tắt phần mềm đi thì bỗng nhiên phát hiện hai phút trước Lộ Trạch lại đăng thêm một video mới. Anh sửng sốt vài giây, đầu ngón tay vẫn ngừng giữa màn hình, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ấn vào xem.

Là một video không tiếng động, không có âm nhạc, cũng không có hình ảnh, chỉ có một hình ảnh đen thui hòa cùng màn hình, chỉ có ba chữ rất đơn giản trên đó: [Không ngủ được]

Có thể nhìn ra được tâm tình cậu không được tốt lắm.

Lương Tiêu lại nhìn thấy mặt mình trên màn hình. Anh đang cau mày.

Anh không biết vừa rồi Lộ Trạch nói đau đầu là thật hay giả, nhưng lúc này cậu vẫn chưa ngủ, ngày mai sáng sớm phải đi học, chắc chắn sẽ bị đau đầu.

Anh do dự một lúc, nghĩ dù sao Lộ Trạch cũng không biết tài khoản của mình thế là khẽ cắn môi trực tiếp nhắn cho cậu: [Đã khuya rồi, ngủ sớm chút đi]

Lộ Trạch cũng nhắn lại cho anh: [Không phải anh cũng chưa ngủ sao?]

Lương Tiêu đành phải nói: [Tôi trực ca đêm]

Lộ Trạch: [Trùng hợp vậy, tôi cũng trực ca đêm]

Cậu trực cái rắm đấy.

Lông mày Lương Tiêu càng nhíu chặt: [Cậu vẫn là học sinh đúng không]

Lộ Trạch: [Tỏ tình bị người ta từ chối]

Một lúc lâu sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Người sau sẽ tốt hơn]

Lộ Trạch: [Anh là nam đúng không]

Lương Tiêu: [Ừm]

Lộ Trạch: [Anh trai này, tôi cũng là con trai, nửa đêm anh lại đi an ủi một đứa con trai như tôi làm gì]

Lương Tiêu: [Rảnh rỗi, vừa hay thấy được]

Lộ Trạch: [Vậy anh tán gẫu với tôi một lúc đi]

Lộ Trạch: [Không có cách nào thích người khác, tôi thật sự thích anh ấy]

Lương Tiêu giả bộ kinh ngạc: [Cậu thích con trai sao?]

Lộ Trạch: [Ừm, nhưng anh ấy nói không thích tôi, tôi khó chịu nên không ngủ được]

Trong lòng Lương Tiêu cũng khó chịu một chút, mím môi suy nghĩ một lúc mới nói: [Anh ta không đáng]

Lộ Trạch: [Anh ấy vừa cao lại vừa đẹp trai, dáng người cũng đẹp nữa, khí chất còn vô cùng lạnh lùng đó]

Lộ Trạch: [Rõ ràng chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng nhưng vô cùng đáng tin cậy, biết chăm sóc người khác, có thể chọc tôi vui vẻ, EQ với IQ đều rất cao, nói chuyện với anh ấy vô cùng thoải mái]

Lộ Trạch: [Tuy rằng tôi với anh ấy quen nhau chưa lâu nhưng tôi đã chắc chắn là mình rất thích anh ấy, nhưng anh ấy lại cảm thấy tôi chỉ đang đùa giỡn thôi ]

Lương Tiêu nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc lâu. Anh không ngờ bản thân mình trong mắt Lộ Trạch lại có nhiều ưu điểm như vậy.

Ngay khi anh vẫn chưa biết nên trả lời lại thế nào, Lộ Trạch lại tiếp tục nhắn tới: [Haizz, con người anh ấy chỗ nào cũng tốt hết á]

Loại câu này thường mang tính chất có thể biến chuyển tình huống, trái tim Lương Tiêu cũng như bị nhấc lên.

Lộ Trạch: [Nhưng lại mạnh miệng không chịu thừa nhận, rõ ràng thích tôi, nhưng lại còn khuyên tôi rằng người sau sẽ tốt hơn nữa chứ]

Lộ Trạch: [Anh nói xem có phải anh ấy có bệnh không vậy?]

Lương Tiêu: …