Ngày hai mươi chín Tết, nhà Hạ Diệp chuẩn bị mọi thứ cho tất niên gần như xong rồi. mẹ cô cứ khen bánh chưng bánh tét năm nay ngon.

Cô đang giúp Xuân Nghi dán hoa mai lên tường trong phòng nó thì Thiên Phúc nhắn tin cho cô: ‘Vợ sang nhà ba mẹ chồng một chút đi!’

Hạ Diệp nghe nói ba mẹ hắn dọn về nhà rồi, hắn cũng theo về.

Cô nhanh chóng xuống dưới thì thấy hắn chờ xe cô.

“Sao vậy anh?” Cô lên xe, tò mò hỏi.

“Sao chổi đâm vào sao băng!” Hắn nói một câu khó hiểu.

Vừa tới cửa Thơ đã lôi cô vào trong nói: “Chị à, thật ra mứt bí hay mứt khoai khác nhau cái gì, bà và mẹ bày mãi không xong!”

“Một cái làm từ bí, một cái làm từ khoai!” Hạ Diệp cũng không biết, kêu vậy thôi, Tết năm nào cũng ăn mà nào biết nó làm từ gì.

“Chị mang gì qua vậy?” Thiên Thơ kéo cái hộp trong tay cô.

Hạ Diệp đưa cho Thơ: “Mứt dừa, mẹ chị làm đó!”

Bà Mai thấy cô đã kéo cô vào: “Con xem thế này đẹp hay thế này đẹp?”

Hạ Diệp chau mày, là để mâm ngũ quả, chịu thua, sao lại hỏi cô về thẫm mĩ chứ? Cô nhìn mâm ngũ quả, sau đó quay sang cầu cứu Thiên Phúc, Thiên Phúc giơ tay đầu hàng.

Hạ Diệp khó khăn nói: “Theo con thì… để như vậy thì chắc hơn, mâm ngũ quả quan trọng là chắc chắn!”

“Chắc chắn… vậy thì làm vậy được không mẹ?” Bà Mai hỏi bà nội.

Bà nội Thiên Phúc gật đầu. tránh hai người cãi nhau, cô trực tiếp làm thì hơn, Hạ Diệp đành làm thay.

Làm xong, Hạ Diệp nhéo hắn một cái: “Sao chổi, sao băng của anh là vậy hả?”

“Anh thật sự không biết mấy cái này, năm ngoái có để ý đâu, giờ lại thêm cả đống việc, về nhà là sai lầm!” Thiên Phúc kéo cô lên phòng.

Phòng hắn đơn giản, gọn gàng, đồ cũng không nhiều.

“Mỗi lần như vậy anh đều theo ý bà nội sao?” Hạ Diệp ngồi xuống ghế quan sát phòng.

“Ừ… nếu không thì biết làm sao? Mẹ anh sẽ hiểu, còn bà nội thì không như vậy! nhưng mà sau này có khi nào anh phải lựa chọn giữ ba ý kiến không?” Thiên Phúc chống tay nhìn cô.

“Em sẽ biết cách chọn ý nào mà theo, không làm anh khó xử!”

“Em có muốn sống chung với nhà anh không?” Thiên Phúc đột nhiên hỏi vấn đề này.

Hạ Diệp cũng không biết! sống chung với nhà hắn? trái tim nói muốn vì yêu một người phải yêu gia đình họ, lí trí nói không, đừng làm chuyện dại dột, làm dâu có mẹ chồng khổ một, giờ còn có bà nội chồng khổ mười, mẹ và chị Tiên cãi nhau suốt ngày.

“Khó xử rồi sao? Thật ra mười lăm tuổi anh đã không sống chung với gia đình rồi!” Hắn kể lại chuyện lúc nhỏ.

“Em nghe mẹ anh nói hết rồi, từ khi sinh ra tới sáu tuổi, anh toàn ở bệnh viện, bảy tới mười bốn thì chăm lo học hành, mười lăm du học rồi về đi làm cho nên anh hầu như không quan tâm tới nhà cửa…” Hạ Diệp nhìn thấy con sư tử để trên bàn làm việc, đi sang bên đó xem, khung hình trên bàn là hình cô trong đám cưới Long. Cô cầm tấm hình: “Anh chụp lén em!”

“Em cũng đâu có nói cấm chụp? Mà mẹ anh còn nói gì nữa không?” Hắn nằm sấp trên giường, lấy gối che gương mặt của mình.

“Thơ nói với em, anh thích Pháp, cho nên Tết mà rảnh thì anh sang Pháp, nhà cũng không giữ được anh! Thơ nói anh sợ bà nội cãi nhau với mẹ hơn bất kì ai trong nhà, Lộc nói với em anh ghét màu trắng của bệnh viện, nhưng lại thích màu trắng của mây, tự do vô cùng, sau mười lăm tuổi anh thật sự tự do… này, anh làm cái gì vậy? bỏ cái gối ra, ngộp đó!” Hạ Diệp kéo cái gối đang che trên đầu của hắn ra.

Kéo không ra, cô ngồi cạnh hắn: “Được rồi, em không nói nữa! Anh bỏ ra đi!”

Hắn kéo cô nằm luôn xuống giường, ôm chặt cô, cô giãy dụa hắn cũng không thả.

Hạ Diệp trừng mắt: “Buông ra, em giết anh đó!”

“Anh nghĩ ra rồi, về nhà anh đi, ở đây sớm muộn gì em cũng giống mẹ hay bà anh!” Thiên Phúc dụi dụi vào vai cô.

“Anh… có buông ra không? Để ai thấy chắc chắn em sẽ bị hiểu làm đó, anh đứng lên!” Hạ Diệp đẩy đẩy hắn.

Thiên Phúc không đứng lên, còn ôm chặt hơn.

Hạ Diệp tức giận, định lên gối hắn thì điện thoại reo, Hạ Diệp lấy ngón tay chỉ hắn: “Đứng lên cho em nghe điện thoại!”

Thiên Phúc buông Hạ Diệp ra, cô nhận máy, người gọi là Cindy.

Cindy nói giọng vui vẻ: “Cô ở đâu? Giờ chúng ta gặp nhau được không? Cô có đi cùng Ryan không? Đừng để anh ấy nghe điện thoại!”

“À… ở với bạn trai, được chứ, có chứ, đương nhiên!” Hạ Diệp mỗi câu nói, đều lén nhìn Thiên Phúc.

Thiên Phúc vòng tay ôm cô: “Là chồng chưa cưới!”

Hạ Diệp cười cười: “Phải chồng chưa cưới… nhắn địa điểm thời gian đi!”

Cindy cúp máy, nhắn cho cô. Hạ Diệp gỡ tay Thiên Phúc ra: “Anh à, em có chuyện phải đi rồi, lát nữa quay lại nhà anh nha!”

Hạ Diệp nhanh chóng muốn thoát ra thì bị Thiên Phúc lôi lại, ôm chặt, hắn nhắm mắt hỏi: “Cindy phải không?”

“Nhã Uyên gọi!” Hạ Diệp vỗ tay hắn nói: “Thả em ra!”

“Nói dối, Nhã Uyên trực cùng thằng Lộc, Phương Anh đi công viên giải trí với Long…” Hắn mở mắt nhìn cô: “Nói đi, là ai gọi em?”

“Là Cindy, nhưng mà cô ấy không muốn gặp anh, anh tới thì cô ấy bỏ đi, lúc đó chẳng ai tìm thấy đâu!” Hạ Diệp chịu thua.

“Anh đưa tới đó, không gặp là được, để vợ đi một mình lỡ ai bắt mất thì biết làm sao?” Thiên Phúc biết là cô nói đúng.

Hạ Diệp gật đầu. tới nơi Cindy đang ngồi ở góc quán, mặc đồ đen, đeo kính đen, thấy cô vẫy tay.

Cô đi lại đó, nhìn Cindy vẫn khỏe mạnh, cô mới yên tâm: “Đứa bé sao rồi?”

“Ổn mà, anh Ryan không nghi ngờ hả?” Cindy nhìn sau lưng cô.

“Có chứ, nhưng tôi thuyết phục anh ấy ở ngoài rồi, có chuyện gì mà hẹn ra đây vậy?” Hạ Diệp thấy vô cùng lo lắng.

Cindy mỉm cười: “Tôi tính đi Nha Trang, tôi rất hối hận đã làm cô chờ đợi bảy năm, nhưng cô lại giúp tôi, tôi sợ cô lo lắng, thời gian tôi đi, phiền cô giữ giùm cổ phần…”

“Cô đã làm giấy ủy quyền rồi, còn nói vậy nữa!” Hạ Diệp mỉm cười.

“Cám ơn cô, cô là bạn… bạn tốt nhất của tôi tới thời điểm này!” Cindy khóc, cô dùng khăn giấy lau nước mắt cho Cindy.

Thiên Phúc kéo cái ghế bàn bên cạnh qua ngồi chung, chống một tay dưới cằm hỏi: “Vậy anh là gì?”

“Anh Phúc… anh đã hứa là không theo mà!” Hạ Diệp thấy hắn thất hứa, cô hơi giận, cũng hơi buồn.

Thiên Phúc nắm tay cô: “Anh xin lỗi!” Rồi chau mày nhìn Cindy: “Đám cưới anh không tới sao? Cindy, dù em có đi ra Nha Trang hay ra Mỹ, thì em cũng chỉ một mình, một mình chống lại sự thật tàn nhẫn em đã trải qua, anh biết em là nạn nhân, nhưng em tự trách bản thân đã làm chuyện có lỗi. giờ không ai trách em, lí do gì em phải đi? Ngã ở chỗ nào, thì đứng lên ở chỗ đó, làm lại từ đầu!”

“Em… nhưng mà em…” Cindy khóc càng nhiều hơn.

“Giờ em ở đâu? Làm gì? Nói mau, nín đi!” Thiên Phúc nói như ra lệnh.

Cindy cúi đầu im lặng, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Diệp, Hạ Diệp lên tiếng: “Anh Phúc, anh đừng như vậy!”

Thiên Phúc nhìn cô rồi siết chặt bàn tay: “Diệp, vợ à, Cindy như Thơ, không được ghen!”

Cindy sợ hai người trước mắt cãi nhau, mau chóng nói: “Em ở khách sạn, thật ra… ông Quang từng cho người đi tìm em, em biết vì em anh tha cho Win, chỉ kiện ông Quang, nhưng mà… em vẫn sợ họ, anh à, giờ em chỉ dùng tiền tín dụng thôi, anh nghĩ em phải làm sao?”

“Để anh sắp xếp, theo anh về!” Thiên Phúc nói như ra lệnh.

Cô nhìn ra, Thiên Phúc cũng khá giống anh hai cô, mỗi lần lo lắng lại dùng những câu mệnh lệnh.

“Cám ơn hai người… nhiều lắm!” Cindy đi theo hai người về.

Hắn chở Cindy tới một nơi khác, có vệ sĩ, nhìn thấy ổn rồi hắn mới chở cô về.

“Anh xin lỗi… đừng có giận!” Thiên Phúc nắm tay cô.

“Từ lúc quen nhau tới giờ, anh rất thích nắm tay em thì phải!” Cô nhớ là cứ có cơ hội chắc chắn hắn nắm tay, kéo tay cô.

Thiên Phúc dừng xe bên đường: “Bởi vì tôn trọng người mình thích, anh mà cứ ôm hôn em, thật sự sẽ bị em đánh chết!”

“Anh nói là anh thích em, anh biết bao nhiêu về em?”

“Anh biết từ nhỏ tới lớn em rất nghe lời ba mẹ, lần duy nhất không nghe lời là lúc mười tám tuổi, khi em quen Win, em là người nói nhiều, hoạt bát, hiếu động, hay khóc, nhưng em lại hay tỏ ra là…” Thiên Phúc nói một tràng dài.

“Đủ! Ngưng! Im lặng, đó là nói xấu em!” Hạ Diệp nhéo hắn một cái.

Thiên Phúc bật cười nói tiếp: “Còn nữa nha… anh biết em sợ nước cho nên không bao giờ muốn đi chơi biển, lên núi lại sợ sâu bọ. Nữ công thì ổn, học hành ổn, em không thích ganh đua với ai, nhưng ai mà gây với em thì nhất định bị em ghi thù…”

“Em nhỏ nhen vậy sao? Anh… cười hả? trêu em hả?” Hạ Diệp nhéo hắn một cái nữa.

“Được rồi, anh biết em thích màu xanh lá, biết em thích đàn piano, em có học qua nhưng bỏ lâu rồi, em thích ăn những thứ có dâu hay nho trong đó, cafe sữa thì sữa nhiều hơn café, ghét ăn mì gói, lúc em ngủ thì đừng làm phiền, em thường thức khuya vì học bài xem phim, chat nữa…” Hắn tiếp tục nói.

Hạ Diệp biết bán thông tin của cô chỉ có thể là Xuân Nghi và Kim Long.

“Sao anh không hỏi em mà đi hỏi người khác chứ? Em còn không biết nhiều về anh như vậy!” Hạ Diệp có hỏi qua Kim Long và Natasa chưa chắc biết được nhiều như vậy.

“Anh muốn biết thói quen của em thôi, anh thì đơn giản mà, chỉ cần em biết là ngoài chuyện anh biết bơi em không biết, thì sở thích của chúng ta tương đối giống nhau!” Thiên Phúc hôn lên má cô một cái.

“Được rồi, mình về đi! Mẹ anh có thể chờ cơm đó!” Hạ Diệp đỏ mặt, lúc nào cũng làm cô xấu hổ được.

……………………………………………………………………………………………………..

Đêm ba mươi Tết, cô rảnh rỗi đứng trên ban công nhà nhìn xuống đường. cô đang chờ điện thoại của Thiên Phúc.

Điện thoại reo thật, là số Minh Quân, cô do dự rồi vẫn chọn nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Thật ra ngày anh đi, anh không hề muốn đi xa khỏi em, dù anh có làm sai cái gì thì anh yêu em là thật!” Minh Quân đang khóc, Hạ Diệp có thể nghe thấy tiếng khóc.

Hạ Diệp vẫn nhớ cái ngày mưa đó, cô tuyệt vọng chạy theo Minh Quân, cô buồn bã nói: “Anh có biết là em đã mong hôm đó, anh quay đầu lại, nhưng mà, giờ thì dù anh có quay lại cũng muộn rồi! em sắp kết hôn với anh Phúc rồi!”

“Anh biết là anh thua kém Ryan, hãy cho anh cơ hội, để anh chứng minh, anh yêu em hiểu em nhiều hơn anh ta!” Nói xong, Quân cúp máy.

Hạ Diệp nhíu mày, cơ hội chứng minh gì? Thật khiến cô lo lắng.

Xuân Nghi chạy lên kéo cô xuống hát karaoke, cô cũng mau chóng bỏ quên chuyện này.

Cô nghe nói là Thiên Phúc không kiện họ, chỉ đuổi Quân ra khỏi công ty, cô nghĩ là Quân tức giận nên nói vậy.

Cô từng yêu từng đợi, nhưng đổi lại là tuyệt vọng. giờ Thiên Phúc không bắt cô đợi, mà là hắn đợi cô, đợi cô làm bạn gái hắn. cô không thể bỏ qua tình yêu này.

“Chị… nghĩ gì vậy? anh rể gọi nè!” Xuân Nghi đưa điện thoại nó cho cô.

Hạ Diệp ra nhà bếp nghe máy: “Sao anh không gọi vào máy em?”

“Anh gọi bảy cuộc rồi, nghe nói em hát cũng hay nhưng không bao giờ hát, bữa nào hát cho anh nghe đi!” Hạ Diệp nghe vậy, chạy lên lầu, đúng là điện thoại có bảy cuộc.

“Không nói coi như đồng ý!” Thiên Phúc kết luận.

Hạ Diệp cười nhẹ: “Anh… là người rất… ngang ngược, là lời Thơ nói đó!” Cô cũng hỏi em trai em gái hắn cho biết thói quen của hắn.

“Phải! cho nên đừng ăn hiếp anh!”

Hạ Diệp đi ra ban công: “Được, em cho anh đo sàn vài lần một ngày cho biết!” đột nhiên cô nhìn thấy có người đi qua nhà cô, giống Minh Quân quá.

Cô lo sợ nói: “Anh Phúc… anh có biết… Win giờ ở đâu không? Lúc nãy anh ta gọi cho em, nói lời kì quái, em hơi lo!”

“Có anh không sao đâu, chờ anh hai mươi ngày nữa, anh sẽ đến nhà rước em đi! Đừng lo lắng nữa vợ anh, anh sẽ không để ai đụng đến em!” Thiên Phúc cũng lo lắng, hắn chưa thể yên tâm về phía Win.

Hạ Diệp ừ với hắn, rồi cúp máy.

Thiên Phúc đã bỏ qua kiện vì Cindy, con của Cindy không thể có cha ngồi tù, ông Quang đã bị bắt… chuyện xong rồi mà, cô bất an quá.

Hai mươi ngày nữa là ngày vui của Thiên Phúc, hắn phải mau nghĩ cách.

Hắn gọi cho Kim Long: “Long à, các hồ sơ giả của ông Quang mày con giữ không?”

“Còn, chi vậy?” Kim Long ngạc nhiên.

“Mày photo một bản gửi cho thằng Quân giùm tao, kêu nó cách xa vợ sắp cưới của tao ra!” Thiên Phúc nghiến rắng.

“Được rồi, thằng đó vẫn bám Diệp? Để tao xử lý, mày lo đám cưới đi!” Kim Long trêu chọc: “Mày đừng để con sâu làm rầu nồi canh!”

“Biết rồi!” Thiên Phúc ném điện thoại nên giường, nằm dài xuống.

Tha cho bọn họ có thể là sai lầm lớn. lẽ ra không nên hứa với Cindy đi, lẽ ra nên cho hai cha con đó vào tù.

Hai mươi ngày nữa, chỉ hai mươi ngày nữa, ngày quan trọng nhất đời hắn, không thể để ai phá hỏng.

……………………………………………………………………………………………………..

Khách sạn JK.

“Diệp… cô đang căng thẳng sao?” Cẩm Vân đưa cô li nước ấm rồi nói tiếp: “Bình tĩnh, chúng ta làm bao nhiêu cái tiệc cưới rồi, có gì đâu mà căng thẳng, có quản lí giỏi như tôi, tiệc cưới của cô hoành tráng nhất từ trước tới giờ!”

“Cám ơn cô, Cẩm Vân à, tới giờ chưa? Tôi hồi hộp quá!” Hạ Diệp uống không nổi nước nữa, tay cô cũng đang run.

Cẩm Vân nắm tay cô: “Hít sâu, còn nữa tiếng nữa, à, cám ơn cô đã chọn tôi làm quản lí tiệc cưới hôm nay của cô!”

“Có gì đâu, vì cô giỏi nhất mà!” Hạ Diệp mỉm cười.

Nhóc Phương gọi Cẩm Vân ra ngoài có việc gấp. Cẩm Vân đưa cho cô mấy cái bánh trước khi đi để cô ăn cho đỡ lo.

Ba mẹ anh chị dâu đều ra ngoài đón họ hàng, ở với cô chỉ còn Nhã Uyên, Natasa. Chị Nhã Thi thì ham chơi, chẳng ở lâu với cô.

Nhã Uyên nắm tay cô: “Mày đừng lo, không có gì đâu?”

“Tao run… không biết sao run quá, lúc làm tiệc cho người ta thì vui vẻ, khi mình làm nhân vật chính thì… lo lắng quá, lát nữa lỡ tao vấp té thì sao?” Hạ Diệp nói năng cũng lộn xộn cả lên.

“Anh Phúc sẽ đỡ mày, thở đi, ngất xỉu bây giờ!” Nhã Uyên vỗ lưng cô.

Phương Anh và Natasa thiết kế váy cưới theo ý thích của cô, không hở vai, nhưng cô thấy váy cưới mong manh làm cô lạnh quá.

“Diệp… giờ sao? Khăn voan bị rách rồi!” Natasa chạy vào gấp.

“Có cái khác thay thế không chị?” Xuân Nghi cũng loạn theo.

“Hình như ở chỗ Noah, để tôi đi tìm cô ấy tìm cái khác!” Natasa đi ra ngoài.

Hạ Diêp lại bắt đầu bất an.

“Chị, để em đi lấy nước cho chị uống nha, sáng giờ chị chưa ăn uống gì, xỉu thật đó!” Xuân Nghi cũng chạy ra ngoài.

Nhã Uyên ngồi lại với cô: “Mày đừng có lo như vậy. Cuối cùng thì người bạn mà tao yêu quý nhất cũng đến được bờ hạnh phúc, tìm thấy mặt trời!”

“Ừ, tao cũng thấy mày với Lộc tốt lắm!” Hạ Diệp thật muốn khóc.

“Không được khóc, thợ trang điểm không còn ở đây, lem đi trang điểm thì làm sao… tao với anh Lộc tốt là đúng rồi, cùng nghề dễ nói chuyện!” Nhã Uyên nói cô nhưng Nhã Uyên lại rơi nước mắt.

Hạ Diệp gạt nước mắt cho cô, Nhã Uyên nắm tay cô đong đưa: “Tao thật sự rất vui! Nếu không có mày, ta không biết tao có vượt qua được lúc ba mẹ tao… bậy bậy, đám cưới mà nói mấy chuyện đó làm gì chứ, tao hồ đồ quá. À, cái vòng tay này, anh Phúc tặng mày sao? Tao phải bắt anh Lộc mua cho tao một cái!”

“Phải! tao cũng không hiểu sao anh ấy lại muốn mua vòng tay đá shapphire, nhưng mà tao thích màu này!” Hạ Diệp nhớ lúc mua nhẫn cưới, Thiên Phúc nói là nhẫn mặt ngọc lục bảo chỉ là đính hôn, còn nhẫn kim cương mới là kết hôn, một chiếc đeo tay trái, một chiếc đeo tay phải như vậy không ai lại gần cô được. Dù cô muốn từ chối, nhưng bà nội hắn mua sẵn rồi, hắn tặng cô thêm vòng tay, hắn nói cái này hợp với cô.

Nhã Uyên kéo tay cô lên xem: “Màu mày thích còn gì!”

Hạ Diệp gật đầu, có người gõ cửa, Nhã Uyên ra mở cửa.

Một người mang hoa cưới vào, Nhã Uyên kí nhận hoa, sau đó lại kinh ngạc: “Sao lại là hoa hồng đỏ, tao nhớ bó hoa là hoa hồng xanh dương viền xung quanh là hoa hồng xanh lá cây mà, đổi hoa sao?”

“Không có, chắc nhầm tiệc cưới đó, tao nhớ rồi, hình như tầng ba có tiệc cưới, mang hoa xuống cho người ta đi, có thể người ta đang chờ đó!” Hạ Diệp hối thúc Nhã Uyên.

Nhã Uyên gật đầu: “Ở một mình cẩn thận nha, tao quay lại liền!”

Nhã Uyên vừa đi ra, cửa chưa kịp khép đã mở ra. Minh Quân bước vào.

“Anh tới đây làm gì?” Hạ Diệp đề phòng lùi lại.

“Anh tới chúc mừng em!” Minh Quân ngồi xuống: “Không hoan nghênh anh sao?”

“Không!” Hạ Diệp hơi lo lắng, những lời Minh Quân nói làm cô lo sợ.

Minh Quân mỉm cười: “Áo cưới màu xanh bầu trời trên tường kia, lát em sẽ mặc sao?”

“Phải!” Hạ Diệp gật đầu, cô nhìn về phía cửa, Nhã Uyên chưa quay lại.

“Hình như có vệt dơ kìa!” Minh Quân nhíu mày nói.

Hạ Diệp quay đầu nhìn cái váy cưới, Minh Quân dùng khăn tay bịt chặt miệng cô, cô dần dần mất sức, ngất đi.

Minh Quân liền đem cô ra khỏi phòng.