Edit + Beta: Snail“Ngươi lại dám gọi hắn, ngươi lại dám gọi tên hắn?!” Vốn Trần An đã sinh ra chút hối hận vì đối xử như thế với người trong lòng, nhưng nghe thấy y gọi tên Phượng Thăng Minh, ghen tỵ giống như lửa ma châm vào người gã, nhịn không được liền đem quần áo Trình Dục dùng sức lột xuống đầu vai y.
Trình Dục cúi đầu rên rỉ một tiếng, không phản kháng, ngược lại sờ mó chính mình, muốn đem y phục trên người mình cởi ra… Có thể cởi toàn bộ, khiến y mát mẻ chút càng tốt.
“Thăng Minh… Thăng Minh… Thăng Minh…”
“Ngươi muốn hắn? Ngươi muốn hắn cũng vô dụng, hiện tại hắn sẽ không tới tìm ngươi, có thể thỏa mãn ngươi chỉ có ta! Không cho phép gọi tên hắn!” Trần An hung tợn nói, cởi áo tháo thắt lưng, vô cùng gấp gáp muốn cởi sạch chính mình.
Trình Dục nâng lên đôi mắt mờ mịt tựa như nhiễm lên tầng sương mù, nhìn gã, lại dường như nhìn phía sau gã, “Thăng Minh…”
“Ta nói không được gọi tên hắn!” Dường như thở gấp đến hổn hển, Trần An đưa tay muốn kéo quần Trình Dục xuống.
“Rầm” một tiếng, người xuất hiện trong phòng tối đánh Trần An bất tỉnh từ sau lưng, nhìn về phía Trình Dục, nâng y rời khỏi giường.
“Dục đệ? Dục đệ…”
Trình Dục ôm lấy hắn, đôi gò má cọ một cái lên vai hắn, mờ mịt nói: “Thăng Minh…”
Toàn thân người trong lòng hầu như nóng hầm hập, Phượng Thăng Minh sợ đến hãi hùng khiếp vía, trong bụng Trình Dục còn có đứa nhỏ, nếu Trần An hạ loại dược loạn thất bát tao nào đó, hại đến cả đứa nhỏ trong bụng Trình Dục lẫn y, vậy gã thật sự là muôn lần chết khó thoát trách nhiệm.
“Đệ không sao chứ…” Hắn ôm lấy người, muốn đem y ôm ra ngoài.
Trình Dục cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trấn định một chút, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần… Không cần ra ngoài…”
Phượng Thăng Minh xoa nhẹ trán y, nói: “Dục đệ, đừng làm rộn, đệ trúng dược…”
“Huynh… cho người đem… gã… mang đi… Ta… nhịn không được, liền ở… nơi này… Huynh…” Nhiệt triều lần nữa dậy sóng bao phủ thần trí y, khó khăn dặn dò vài câu, Trình Dục chủ động ôm lấy cổ Phượng Thăng Minh, hôn khóe miệng hắn, không ngừng cọ tới cọ lui trên cổ hắn, môi ấm áp ma sát nơi cổ, xương quai xanh hắn. Mắt Phượng Thăng Minh tối sầm lại, nói: “Đệ muốn ta giúp đệ giải độc?”
Trình Dục không trả lời, y vô ý thức cởi y phục Phượng Thăng Minh. Vả lại cũng không có thần trí trả lời.
Phượng Thăng Minh ôm người che y lại, gọi người đến nâng Trần An đi, ám vệ kia vội vã mà tới vội vàng mà đi, Phượng Thăng Minh đóng kín cơ quan, khép lại đại môn.
Trình Dục dựa vào hắn thở phì phò, cúi đầu khàn khàn nói: “Ta muốn…”
Cổ họng giật giật, ngẫm lại thời gian mang thai hiện tại của Trình Dục, Phượng Thăng Minh khẳng định y có thể hầu hạ — thực tế hắn sớm đã biết từ lúc nào Trình Dục có thể hầu hạ, nhưng chưa từng nghĩ tới thật sự có thể cùng y thử xem.
Căn bản không cách nào cự tuyệt, đem người ôm lấy áp vào giữa giường, hôn lên bờ môi y.
Trình Dục chủ động mở miệng, cùng đầu lưỡi hắn quấn quít với nhau, Phượng Thăng Minh từ bên ngoài tiến vào, bởi vậy trên người còn mang theo chút khí lạnh, cọ lên rất thoải mái. Tứ chi hầu như đều quấn lên người hắn, Trình Dục vừa cùng hắn gắn bó tương nhu, vừa có lệ từ khóe mắt trượt xuống.
Phượng Thăng Minh lau nước mắt của y, nói: “Sợ?”
Trình Dục không trả lời, mà chỉ nói ra lo lắng của y, dù không biết vì sao phải lo lắng: “Đừng làm bị thương…”
“… Trần An?” Giọng Phượng Thăng Minh nhất thời lạnh xuống.
Trình Dục lẩm bẩm: “Bụng… Của ta…”