Edit + Beta: Snail

Biết y sẽ mềm lòng… Phượng Thăng Minh lại đương nhiên nói biết y sẽ mềm lòng. Hắn thật sự chính là ỷ vào, ỷ vào việc y sẽ mềm lòng?

Trình Dục cúi đầu thở dài, suy sụp nói: “Thăng Minh, có phải cho tới bây giờ ngươi chưa từng coi ta là bằng hữu?”

Phượng Thăng Minh thấy y như thế, trong lòng đau xót, không khỏi nói: “Ta vẫn luôn xem đệ là bằng hữu… Chỉ là…”

“Chỉ là hiện tại thì không?” Ánh mắt Trình Dục đột nhiên sắc nhọn, khi bắn về phía hắn tựa như hóa thành thanh đao, mỗi chữ đều đâm vào ít nhất tám phần.

Phượng Thăng Minh nhịn không được che khuất ánh mắt y, không dám nhìn đến sắc nhọn trong mắt y, sắc nhọn kia không chỉ giống đao, còn giống như lửa, nhiệt độ quá mức nóng bỏng hầu như thiêu đốt tim hắn đau đớn, “Ta thích đệ… Trình Dục, ta thích đệ…” Khi nào y lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, có phải lần này y sẽ thật sự không mềm lòng hay không?

Trình Dục cúi đầu cười, nói: “Nếu có người khác trừ ta ra, ngươi không thích người đó, bỗng nhiên có một ngày, người đó đè ngươi, người kia đã từng là bằng hữu của ngươi, sau khi đè ngươi liền ôm ngươi nói hắn thích ngươi, ngươi sẽ thế nào?”

Phượng Thăng Minh nghẹn một cái, lập tức nói: “Nhưng ta sẽ không uống say, để người có cơ hội thừa dịp, cũng sẽ không… chậm hiểu giống như đệ vậy.”

“… Ta chậm hiểu?”

Phượng Thăng Minh dường như có chút tủi thân nói: “Chẳng lẽ đệ không chậm hiểu? Trong trang có mấy người không biết tâm tư của ta đối với đệ? Cho dù là Lưu thúc, người chỉ trầm mê với y thuật, ông đều có chút hiểu, nhưng đệ lại tựa như không biết chút xíu nào, còn muốn cưới nữ tử khác…”

Trình Dục cắn răng nói: “Ai sẽ vô duyên vô cớ suy nghĩ huynh đệ mình có phải có tâm tư khác với mình hay không?”

“Ta ôm đệ, ta cùng đệ ngủ, ta đều có chút chịu không nổi, ta rất nóng, đệ biết không? Đệ rõ ràng biết ta rất nóng, có vài lần đệ đều hỏi ta, ta không tin một chút cũng không nghĩ tới vì sao ta lại nóng…”

“Huynh đệ với nhau ngủ chung là chuyện bình thường, về phần ngươi cảm thấy nóng… chúng ta đều có nội lực hộ thể, nội lực thuần dương, lại nói mùa hè nóng bức là chuyện bình thường, mùa đông nóng cũng là vì chăn dày, ngươi… ngươi… ngươi…” Y suýt chút nữa tức giận đến nói không ra lời, nóng một chút thì sao? Nóng một chút thì nhất định là bởi vì tư xuân sao? Làm sao y sẽ nghĩ đến người bên cạnh cảm thấy nóng là vì tư xuân?!

Phượng Thăng Minh nhìn bộ dáng mặt đỏ tía tai của y, khuôn mặt như bạch ngọc đỏ lên có loại phong tình đặc biệt, thật sự nhịn không được, trong lòng vừa động, lại đến gần hai má y hôn một chút. Trình Dục kinh hãi, ho khan một tiếng, muốn đẩy ra lại vô lực, ngã vào trong ngực hắn như trước.

Phượng Thăng Minh ôm lấy y, trong lòng tuy có chút không nỡ, nhưng cũng có chút vui sướng thỏa mãn. Hiện tại Trình Dục dựa vào chính mình, hiện tại y cũng chỉ có thể dựa vào chính mình…

“Thả… Buông ra…!” Gở tay đang ôm lấy mình của Phượng Thăng Minh ra, tuy rằng vẫn vô lực dựa vào lòng hắn như cũ, nhưng lại cố chấp không muốn hắn ôm mình.

Phượng Thăng Minh nhịn không được nhu tình như nước nói: “Dục đệ, đệ đừng tức giận, bây giờ đệ có thai, chuyện gì chúng ta đều có thể nói thật tốt, nói thật tốt có được không?”

Trình Dục nghe vậy làm sao muốn nói thật tốt với hắn? Vừa nghĩ đến trong bụng lại nhét vào một… nhét vào một thằng nhãi con, trong lòng y vừa sợ lại vừa hận, hận không thể hiện tại đánh Phượng Thăng Minh một trận, hung hăng đánh hắn thành đầu heo.

“Ngươi… Ngươi cút xa ta một chút, ta liền nói thật tốt.”

“Ta cút xa rồi ai chiếu cố đệ? Dục đệ, đừng nóng giận… Nếu đã như thế, không bằng đệ bên ta thử xem, ta sẽ đối xử với đệ thật tốt thật tốt, đảm bảo so với việc đệ dỗ dành cô nương còn tốt hơn nhiều, huống chi những cô nương kia có thể giúp đệ giống ta sao? Tuy các nàng hiền lành, nhưng nếu là nữ tử, luôn luôn yếu ớt, không bằng ta có thể luôn chiếu cố đệ, cho phép đệ yếu ớt…”