Edit + Beta: Snail

Một đêm điên loan đảo phượng, eo cũng sắp bị vặn gãy.

Phượng Thăng Minh uống rượu, bởi vậy đem Trình Dục lật qua lật lại thao mấy lần, phát tiết một phen, liền thiếp đi. Trình Dục cố sức nâng cánh tay mềm yếu lên, gỡ trâm cài tóc trên đầu Phượng Thăng Minh xuống, lúc lấy xuống thấy gương mặt ngủ say thanh thản của người nọ, dáng vẻ hào hoa phong nhã không giảm, hàm răng ngứa đến muốn đâm cây trâm vào cổ hắn.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không đâm vào.

Trình Dục giấu cây trâm đi, đề phòng bất cứ tình huống nào, Phượng Thăng Minh phái người giám thị y cực kỳ nghiêm ngặt, loại đồ vật có thể lợi dụng để mở khóa gì đó, căn bản sẽ không xuất hiện trong phòng này, thậm chí ngay cả đồ sứ, đều sẽ không cho y đến quá gần, vài thứ duy nhất, đều là cố ý nung ra, ném xuống đất dù có rạn cũng không vỡ.

Tâm tư Phượng Thăng Minh kín đáo, nếu hắn thật sự muốn giam cầm một người, chỉ sợ cho dù y là Võ Lâm Minh Chủ, cũng có khả năng, hiện tại có thể y không trốn thoát được đi? Huống chi… y vốn tín nhiệm hắn như vậy, căn bản không ngờ được hắn sẽ có tâm tư này, nếu trước đây Phượng Thăng Minh sớm động tâm tư, hơn nữa động tâm đối với y, chỉ sợ y nhất định đã bị tù cấm.

Trong hậu huyệt có thứ gì đang chảy, hơn nữa còn chậm rãi chảy ra, Trình Dục cố sức tách tứ chi đang quấn lấy nhau của hai người, đạp Phượng Thăng Minh một cước.

Ngẫm lại vẫn chưa hết giận, hơn nữa cái đạp kia liên lụy đến mông y, đau đến mặt y tái nhợt đi, sợ rằng người bị đạp cũng không đau bằng người đạp, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được đánh một quyền vào mắt Phượng Thăng Minh.

Y mới bị thao hồi lâu, tuy rằng còn tỉnh táo, nhưng đã vô cùng mệt, một quyền này cũng chưa dùng tới lực đạo quá lớn, mắt Phượng Thăng Minh thoạt nhìn vẫn như cũ, lông mi dài, hô hấp không chút thay đổi.

Trình Dục bỗng nhiên có cảm giác suy sụp.

Nói đến y hiện tại cũng chỉ có thể đánh hắn, trừ đánh hắn, còn có thể làm gì? Chờ sau khi khôi phục công lực thậm chí là khôi phục thân phận, y phải chủ trì đại cục võ lâm, cứ như vậy, y phải dùng lý do gì, kéo dài khoảng cách với Phượng Thăng Minh đây?

Nhiều năm như vậy, y cùng Phượng Thăng Minh thân như tay chân, nếu điều Phượng Thăng Minh đi quá xa, người trong võ lâm tuyệt không chỉ nghi hoặc hai người bọn họ gây gổ hoặc có kế hoạch khác gì đó. Bọn người đó đầu tiên sẽ nghĩ, Phượng Thăng Minh hầu như chủ trì một nửa sự vụ võ lâm, trong đó liên lụy rất nhiều, nếu như biến thành người khác… võ lâm sẽ biến thiên.

Nếu trong võ lâm chỉ có chính phái còn tốt, đáng tiếc còn có rất nhiều môn phái nhỏ, còn có một vài môn phái trung lập, trong lòng những người nắm quyền như bọn họ biết rõ, không thể động được. Phượng Thăng Minh là phụ tá đắc lực của y, y muốn nhắm mắt làm ngơ, muốn bảo trì khoảng cách nhất định với hắn, ngẫm lại rất có đạo lý, nhưng nếu thật sự thực thi, thì khó lại càng khó.

Hoặc là dứt khoát tìm một nhiệm vụ, khiến Phượng Thăng Minh ra ngoài mười năm tám năm, hoặc là chính mình tìm một nhiệm vụ, bản thân ra ngoài mười năm tám năm? Sự vụ trọng yếu không hẳn cần xử lý ở Phù Vân sơn trang, y cũng chưa hẳn cần phải thoái vị nhượng hiền…

Toàn thân Trình Dục chấn động, chỉ cảm thấy chính mình nghĩ được một phương pháp tốt, đã có thể khiến quan hệ giữa y cùng Phượng Thăng Minh không còn kỳ quái nữa, lại không cần giao phó thác của phụ thân ra nhanh như vậy…

Nghĩ thế, bỗng nhiên có hy vọng, tinh thần Trình Dục cũng khá hơn chút ít, chẳng qua thân mình luôn đau đớn thời thời khắc khắc nhắc nhở y, hiện nay tình cảnh của y còn không tốt lên nhanh như vậy.

Trình Dục quan sát cầm cố trên cổ tay cùng cổ chân, suy nghĩ nếu dùng cây trâm mở những ổ khóa này, cần phải tốn bao lâu? Y nhất định phải tìm thời điểm Phượng Thăng Minh không ở đây… ngay cả người hầu câm cũng phải che giấu.

Nên làm sao đây, cần phải vạch kế hoạch thật tốt.