Edit + Beta: Snail

“Thích một người, chung quy sẽ muốn theo đuổi…”

Than nhẹ một tiếng, thanh niên khuôn mặt tuấn nhã, dung nhan như hoa quỳnh, nhăn lại đôi hàng mi đen như mực.

“Có điều quyết chiến sắp đến, Thăng Minh, huynh không thể nhi nữ tình trường vào lúc này. Nếu như quá nóng ruột nóng gan, chỉ sợ…”

Đôi con ngươi của Phượng Thăng Minh sâu thẳm còn hơn bầu trời đêm không trăng không sao, sâu kín nhìn Trình Dục trong nháy mắt, cũng mờ mịt trong nháy mắt. Ánh đèn ấm áp chiếu trên gương mặt y, noãn ngọc bóng loáng như mê hoặc lòng người, Trình Dục rất đẹp, thanh niên chỉ mới hai mươi thêm bốn, chính là lúc phong độ nhẹ nhàng, huống hồ thừa kế nghiệp cha trở thành Võ Lâm Minh Chủ cao quý, địa vị cũng cao, không biết dẫn tới bao nhiêu nữ tử giang hồ, tiểu thư khuê các thầm thương trộm nhớ, chỉ nói y trí tuệ hơn người, võ công cực cao, đối xử với mọi người cũng hòa nhã, mà chỉ có bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ của y là Phượng Thăng Minh, biết Trình Dục cũng không thể tính là người quá thông minh, y ẩn nhẫn, y hòa nhã, tuy cùng lớn lên với Phượng Thăng Minh, phụ mẫu chưa nói, không biết ai lớn ai nhỏ, nhưng Trình Dục vẫn cả thấy mình là ca ca, đồng thời cũng chiếu cố hắn.

Dù cho muốn diệt Kỳ Lan giáo trước mắt, hắn lôi kéo y, nói mình thích một người, Trình Dục cũng không mắng hắn, mà chỉ trấn an cổ vũ, đồng thời cũng cẩn thận khuyên bảo giờ phút này cố gắng đừng nhớ nhung…

Phượng Thăng Minh mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế khiến Trình Dục nháy mắt một cái, âm thầm cảm khái đây là di truyền của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó.

“Đừng lo lắng, ta sẽ chờ.”

Trình Dục nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút, lại nói: “Không biết Thăng Minh coi trọng khuê tú nhà ai?”

Phượng Thăng Minh nói: “Y… cũng không xem là khuê tú nhà ai.”

Trình Dục cười nói: “Nhớ đến trước đây phụ thân hy vọng huynh ta mỗi người thành gia lập nghiệp, con cháu đầy đàn, rốt cục cũng có người thực hiện được nguyện vọng của lão nhân gia.”

Mắt Phượng Thăng Minh tối sầm lại, nói: “Chỉ là…”

“Hử?” Trình Dục hơi nghiêng đầu, đây là riêng biệt của y, động tác biểu thị chính mình đang lắng nghe.

“Dục đệ, đệ sẽ có người mình thích? Nếu là có…” Phượng Thăng Minh dường như gian nan trong nháy mắt, nói, “Có thể sẽ để ý… cùng hắn, không có con nối dòng?”

Trình Dục lắc đầu, nói: “Không được, di mệnh của phụ thân, ta phải có con nối dòng, nếu nàng… nếu nàng không thể sinh dục, ta vô phương cưới nàng…” Y không hy vọng chính mình sẽ tam thê tứ thiếp, mà cũng không có khả năng để người phụ nữ khác ngoài thê tử ra mang thai mà không phụ trách, vì vậy chỉ có thể khẩn cầu tỉ lệ đừng nhỏ như vậy, vừa lúc yêu phải nử tử không thể sinh dục, nếu như yêu, chỉ sợ y… hoặc là làm đàn ông phụ lòng, hoặc là làm đứa con bất hiếu.

Kỳ thật di mệnh của Trình phụ là để một trong hai người y cùng đệ đệ có con là được, Trình Yên là đệ đệ ruột của y, nguyên danh Trình Sóc, hai người bọn họ là một mẹ cùng nhau (thai), một trứng song sinh. Nhưng không biết có phải do Trình mẫu trúng độc hay không, Trình Yên lại có đặc thù của nữ tử, vì vậy mẫu thân đổi tên cho hắn là Trình Yên, thậm chí cho hắn giả làm con gái, mà sau đó, hắn vào Kỳ Lan giáo, trở thành hộ pháp ma giáo, khôi phục lại tên Trình Sóc, giết người không chớp mắt…

Nhớ tới đệ đệ mình, trong mắt Trình Dục hiện lên vài tia đau đớn, cho tới bây giờ y luôn cho rằng Trình Sóc là đệ đệ mình, đệ đệ tốt, lúc trước, quan hệ của hai người rất hòa thuận, tuy rằng phụ thân vì nguyên nhân thân thể không muốn thấy hắn nhiều, nhưng mẫu thân vẫn lén thương yêu như cũ, mà phụ thân cũng cảm thấy chính mình tạo nghiệp chướng, thường thường đi tìm Trình Sóc trao đổi tình cảm với hắn. Nhưng Trình Sóc thay đổi, thậm chí không phải bởi vì nguyên nhân thân thể mà thay đổi – hoặc là cũng có nguyên nhân thân thể, ngày đó Trình Dục vụng trộm đem tuyệt thế kiếm pháp phụ thân truyền cho mình, gạt Trình Sóc dạy cho hắn, Trình Sóc không biết đó là kiếm pháp gì, nhưng trong lòng cũng mơ hồ hiểu được tuyệt diệu trong đó, nhưng Trình Dục lĩnh hội, hắn lại học đến ba ngày cũng không xong, sau đó một đám người hầu đi tới nhìn thấy, sau lưng nói tư chất tiểu thư Trình gia thật kém, ngay cả một nửa huynh trưởng cũng không bằng.

Trình Sóc vì thế tức giận hạ độc Trình Dục, giết hạ nhân kia, chạy đi, lần nữa biết đến thanh danh của hắn, hắn đã là ma đầu giết người không chớp mắt, võ lâm người người muốn tru diệt, khoảng cách lần bao vây tiễu từ trước đó, Trình Sóc thậm chí mổ phá bụng một phu nhân mang thai, chỉ vì lấy hài nhi trong bụng ra ngoài chơi đùa, loại thủ đoạn này, Trình Dục không khỏi cảm thấy lạnh tâm.

“Trình Dục, ta muốn hỏi đệ một vấn đề.”

Khó có được hắn lại kêu tên mình, Trình Dục làm ra bộ dáng chăm chú trang nghiêm, cẩn thận lắng nghe.

“Ta chỉ là nêu ví dụ… Dục đệ, nếu ta muốn ở bên đệ, nhưng chúng ta đều không có con nối dòng, đệ không chịu theo ta, ta lấy cái chết bức bách, đệ có thể đáp ứng ở bên ta không?”

Trình Dục ngây người, cả kinh thoáng qua trong lòng, lẽ nào Phượng Thăng Minh thích đàn ông, muốn lấy cái chết bức bách nam tử kia để thành chuyện tốt? Sợ Phượng Thăng Minh thật sự làm ra chuyện gì, Trình Dục vội vàng nhăn mi, hiển lộ chính mình không tán đồng. Nói: “Ta sẽ không đáp ứng, huynh và ta đều không có con nối dòng, dưới cửu tuyền làm sao gặp phụ mẫu ta? Nếu A Sóc… Trình Sóc có thể có con, ta cũng không câu nệ như thế, nhưng Trình gia không có huyết mạch, nếu huynh lấy cái chết bức bách, há chẳng phải bất hiếu bất nghĩa?”

Trình Dục là người nói lời giữ lời, y rất ít nói dối, thậm chí sẽ không nói dối, Trình phụ dạy bảo rất nghiêm khắc, hơn nữa không dạy Trình Dục âm mưu quỷ kế có đôi khi cũng có thể dùng, chỉ cần dùng trên người kẻ ác… Ông chưa kịp dạy Trình Dục liền qua đời, cho nên Phượng Thăng Minh vẫn luôn giúp y, thậm chí rất nhiều người xem Trình Dục là lãnh tụ tinh thần, lại kìm lòng không đậu nghe lời Phượng Thăng Minh, nếu không có Phượng Thăng Minh, Trình Dục chưa chắc có thể làm tốt chức võ lâm minh chủ này.

“Đệ nói là…” Phượng Thăng Minh trầm ngâm.

Trình Dục lại cười nói: “Thăng Minh rốt cục là coi trọng ai? Chẳng lẽ thật sự coi trọng đàn ông? Kỳ thật ta sẽ không trách huynh… có điều phụ thân hy vọng huynh có con nối dòng…” Phượng Thăng Minh khác y, Trình Dục y giữ mình cẩn thận, mà Phượng Thăng Minh năm đó bởi vì làm Đường chủ, bị kéo đi thanh lâu, một năm cũng sẽ đi hai ba lần, Phượng Thăng Minh đã định trước sẽ là người tam thê tứ thiếp, Trình Dục không phản đối, ngược lại hy vọng hắn có thể sinh nhiều đứa nhỏ, toàn vẹn như lời Trình phụ nói – con cháu đầy đàn.

Phượng Thăng Minh buông mắt, chỉ nói: “Chỉ cần có con nối dòng, bất luận ở bên ai, cho dù là đàn ông cũng không sao cả?”

Trình Dục gật đầu: “Thăng Minh, hết thảy tùy tâm ý huynh.”