Ngoài mặt là đang chuẩn bị cho bữa tiệc của chưởng môn, nhưng trên thực tế thì các thủ lĩnh của tiên môn đã sớm tụ tập ở đây chuẩn bị trước cho việc bày trận vây giết.
Sự náo nhiệt này cũng truyền đến tai Mục Trác Nghĩa, vào một buổi sáng sớm, ông đi tới nơi đã trải qua vô số những thời khắc hạnh phúc bên vợ và con gái. Khi thấy ánh sáng một lần nữa, ông nheo đôi mắt đục ngầu, không biết bây giờ là năm nào. Thời kỳ cường vượng ông đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ rồi, chỉ đáng tiếc năm đó sau khi thê tử hồn bay phách tán, rồi phát hiện mệnh châu của con gái cũng vỡ nát. Mệnh châu vỡ vụn, con gái của ông mất tích hơn một năm cuối cùng không biết đã chết ở nơi nào. Kết quả là tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, tầu hỏa nhập ma đã cắt ngang tu luyện, dẫn đến tu vi nhanh chóng thụt lùi, giờ đây chỉ duy trì ở mức tu vi Nguyên Anh kỳ. Cửa viện ba trăm năm chưa từng mở đột nhiên mở ra, thị nữ bưng Tiên Nhưỡng Ngọc Dịch đi qua kinh ngạc đến mức suýt chút nữa làm rơi khay gỗ tím. Một đạo linh khí ổn định giữ lấy khay rượu, thị nữ bê khay ổn định lại, nghe thấy lão già ở đối diện ân cần hỏi: “Chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?” Người tu tiên cho dù tuổi tác có lớn, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép hình tượng cơ thể của mình già như vậy. Cuối cùng thị nữ cũng phản ứng lại người ở đây là ai, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư tổ! Bẩm sư tổ, ngày kia là sinh nhật của chưởng môn, phái Ngọc Đỉnh muốn mở tiệc chiêu đãi chúng tiên môn, các đệ tử đang chuẩn bị cho bữa tiệc.” Mục Trác Nghĩa sửng sốt một lát, không biết là cười hay là thở dài: “Đã qua hơn ba trăm năm rồi.” Ông bước đi loạng choạng đi về phía trước. Thời gian ba trăm năm, phái Ngọc Đỉnh đã sớm thay đổi diện mạo rồi. Năm đó trước khi ông bế quan đã giải tán các để tử rồi, sau khi trao quyền chưởng môn cho Mục Tiêu xong ông cũng không còn can thiệp vào việc của các phái nữa. Giờ đây cả đường đi giống như đang ở một nơi xa lạ, không còn là phái Ngọc Đỉnh mà ông thành lập trước đây nữa. Người trong phái đi qua đi lại, không có ai quen biết một ông lão già nua ốm yếu như một người phàm. Bọn họ nhìn ánh mắt của ông tràn đầy sự tò mò và nghi hoặc, nhưng gần đến sinh nhật của tông chủ, nhưng đúng vào ngày sinh nhật của tông chủ, vốn dĩ đã có người của các môn phái đến chúc mừng, có thêm một vài tán tiên ngược lại cũng là bình thường. Giờ đây ở Ngọc Đỉnh Phái các tòa điện tầng tầng lớp lớp, đan doanh khắc giác, giống như một tiên cảnh chân chính, Mục Trác Nghĩa dựa vào con đường trong ký ức đi tới điện chưởng môn. May mà, điện chưởng môn vẫn là dáng vẻ năm đó. Mặc dù tu vi của ông đã tụt xuống Nguyên Anh kỳ, nhưng thần thức vẫn nhạy bén, ngay lập tức ông đã cảm nhận được sau cửa điện đóng chặt có rất nhiều những luồng khí tức cường đại. Mục Trác Nghĩa đứng ở trước thềm đánh giá tòa cung điện mà ông vô cùng quen thuộc này, thời gian ba trăm năm cũng không thay đổi vẻ nguy nga tráng lệ của nó, cũng không thể làm phai mờ nỗi đau mất vợ và con gái trong lòng ông. Dọc đường đi vạn vật biến đổi từng ngày, duy chỉ có điện chưởng môn trải qua mưa gió vẫn đứng sừng sững ở đó như một người bạn cũ, ánh sáng phản chiếu một bóng đen, giống như nó đang cúi đầu chào hỏi với ông vậy. Ngay lập tức Mục Trác Nghĩa cảm thấy buồn bã, quỳ xuống trước điện gào khóc. Tiếng khóc truyền vào trong điện chưởng môn nơi đang diễn ra cuộc bàn bạc vây bắt ma đầu, sắc mặt mấy người không vui: “Người nào làm ồn ào ở đây như vậy?” Mục Tiêu vốn đã bất mãn tức giận vì bị đẩy ra làm mồi nhử trong ngày sinh nhật của mình, giờ đây nghe thấy tiếng khóc càng thêm buồn bực, một đạo thần thức sắc bén không hề khách khí phi ra ngoài. Ba trăm năm nay tu vi của ông ta tăng cao, thời gian trước vừa tiến vào Đại Thừa kỳ. Vốn dĩ chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học rồi đuổi hắn đi, cho nên cũng không dùng toàn lực, nào ngờ một chiêu này như cá trở về biển, bị đối phương hóa giải toàn bộ. Trong lần va chạm thần thức này Mục Tiêu đột nhiên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu. Năm tám tuổi ông ta được Mục Trác Nghĩ cứu trong một trận bão tuyết, từ đó về sau vẫn luôn được Mục Trác Nghĩa dạy dỗ cẩn thận, dạy ông ta tu hành, truyền công pháp cho ông ta. Ông ta vô cùng quen thuộc với khí tức của Mục Trác Nghĩa, lúc này ý thức được người khóc bên ngoài điện là ai, nhất thời mất khống chế, mạnh mẽ đứng dậy. Thần thức va chạm, tự nhiên Mục Trác Nghĩa cũng biết người trong điện là ai. Ông lau khô nước mắt, buồn bã bước lên bậc thềm, đẩy cửa điện chưởng môn ra. Những gương mặt kinh ngạc của mọi người trong điện đểu rơi vào trong mắt ông, đều là những gương mặt quen thuộc. Thân ảnh của Mục Tiêu lắc lư một hồi, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, bước nhanh tới: “Nghĩa phụ! Sao đột nhiên người lại xuất quan rồi?” Mục Trác Nghĩa nhìn đứa con nuôi tuấn tú của mình, ba trăm năm trôi qua, ông đã không nhìn ra được tu vi của ông ta nữa rồi. Nhớ tới những năm này ông ta đã thu dọn cục diện rối rắm rồi của mình để lại cho ông ta, còn khiến nó phát triển hưng thịnh như vậy, nhất thời không khống chế được: “Tiêu nhi…” “Là Mục chưởng môn!” “Ba trăm năm không gặp Mục chưởng môn đã già như vậy rồi! Thời gian thật bào mòn con người!” “Đả kích của Mục chưởng môn năm đó quá lớn, haiz, vốn là một cặp trời sinh, ái nữ lại xuất chúng như vậy, đúng là tạo hóa trêu ngươi.” “Mục chưởng môn, lâu rồi không gặp, ông vẫn không thay đổi gì cả!” Những người có mặt ở đây đều là những tiên môn giờ đây có thể chiến đấu với Bách Lý Hưu, bọn họ có vài người không tham gia vào chuyện của Mục Âm năm đó, nhìn thấy Mục Trác Nghĩa tự nhiên sẽ bộc lộ chân tình. Nhưng những kẻ trong lòng có quỷ khó tránh khỏi chột dạ, dù sao bị kịch của cả nhà Mục Trác Nghĩa là do bọn họ tạo thành, nhìn thấy dáng vẻ ông ta già nua yếu ớt như vậy, không áy náy lắm, nhưng khó xử là thật. Đặc biệt là Mục Tiêu, gần đây thường xuyên mơ thấy Mục Âm đòi mạng, lúc này gặp Mục Trác Nghĩa càng thêm hoảng loạn trong lòng: “Nghĩa phụ, sao người lại xuất quan? Có chuyện gì thì người truyền tin cho Tiêu nhi là được, sao phải tự mình ra ngoài chứ?” Sắc mặt của Mục Trác Nghĩ nhất thời ngây ra: “Ta cũng không biết, giống như trong thế giới tự có an bài, đột nhiên tỉnh lại.” Dù sao cũng từng là chủ của một môn phái, rất nhanh đã khôi phục lại như thường, ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn, nhìn thấy có rất nhiều bằng hữu cũ ở đây, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều: “Hơn ba trăm năm rồi, cũng nên ra ngoài rồi.” Có người hét lên: “Nói đúng lắm! Có Mục chưởng môn hỗ trợ, chúng ta đối phó với ma đầu lại có thêm một phần thắng!” Mục Trác Nghĩa xấu hổ xua tay: “Không dám, giờ đây ta đã tụt lùi về tu vi Nguyên Anh kỳ rồi…” Ông dừng lại một lát: “Ma đầu gì cơ?” Mục Tiêu ở bên cạnh ông ngồi xuống, bình tĩnh trao đổi ánh mắt với Cửu Hoa chưởng môn, Việt Thiên Sơn ném ra một ánh mắt không cần lo lắng. Đợi đám người kể hết những sự tích huy hoàng của đại ma đầu Bách Lý Hưu xong, sắc mặt của Mục Trác Nghĩa dần trở nên ngưng trọng. Ba trăm năm ngắn ngủi, Ma giới thế mà lại xuất hiện một ma đầu hung tàn như vậy. Ông trầm giọng hỏi: “Có biết lai lịch của hắn không? Mấy nghìn năm nay Ma giới với tiên môn ta nước sông không phạm nước giếng, cho dù có xung đột thì cũng chỉ là những trận náo loạn nhỏ, không hề có thâm thù đại hận gì, tại sao Bách Lý Hưu này vừa tới đã tiêu diệt cả môn phái, còn nhiêu lần giết tiên môn đệ tử ta?” Lời này của ông khiến mọi người có mặt đều bị hỏi đến sững sờ. Hình như chưa có ai từng hỏi qua, đại ma đầu này từ đâu tới. Hắn từ đâu xuất hiện, khi mọi người biết đến hắn, hắn đã diệt sạch Quy Nguyên tông rồi. Thế là từ đó trở đi, hắn liền bị gán cho cái danh tàn bạo khát máu, dường như đã tìm được lý do cho hàng loạt hành vi phía sau của hắn. Bản tính hắn như vậy, sinh ra đã là kẻ địch lớn của tiên môn, chính là không chết không dừng. Nhưng… Hai giới tiên ma từ cổ đã đối lập, từ trước đến nay chưa từng có một vị ma tôn nào điên cuồng đối đầu với tiên môn như vậy. Đám người nhớ lại mỗi lần Bách Lý Hưu xuất hiện, đột nhiên phát hiện dáng vẻ của hắn đều là hận không thể đồng quy vu tận với bọn họ. Giống như… Có huyết hải thâm thù không thể hóa giải với tiên môn. Thấy mọi người đối mặt nhìn nhau, Mục Trác Nghĩa cũng ngây ra: “Vậy mà mọi người lại không biết lai lịch của hắn?” Mục Tiêu đột nhiên đứng dậy: “Mặc kệ hắn từ đâu tới, giờ đây không phải hắn chết thì chính là chúng ta chết! Nghĩa phụ, người bế quan quá lâu, tu vi cũng không ổn định, không nên lo lắng vì chuyện này nữa.” Hắn bày ra khí thế của chưởng môn, Mục Trác Nghĩa toàn tâm toàn ý đối với đứa con nuôi này, đương nhiên cũng không hi vọng mình xuất hiện ảnh hưởng đến ông ta, thế là im lặng gật đầu không can thiệp thêm nữa, chỉ nghe bọn họ thương lượng làm thế nào để bày trận, thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến. Thời gian hai ngày rất nhanh đã hết, người của tu tiên giới tụ tập ở phái Ngọc Đỉnh. Phần lớn mọi người đều biết, lần này chúc thị là giả, trừ ma mới là thật. Lần này sẽ là một trận tử chiến, rất nhiều người sẽ chết. Nhưng vì tiên môn đại nghĩa, vì dân chúng, rất nhiều người đều sẵn sàng hi sinh. Từ sáng sớm thời tiết đã rất trong xanh. Trên phái Ngọc Đỉnh lụa đỏ phấp phới, tiên nhạc đồng thanh, cả phái đều rất náo nhiệt. Nếu như không có ma đầu, đây có lẽ là một buổi tiệc hoành tráng chân chính. Nhưng những cao lương mỹ vị bày đầy trên bàn lại không có ai động đũa. Vũ y tiên nữ nhẹ nhàng nhảy múa, cũng không có lòng thưởng thức. Sắc mặt của tất cả mọi người đều rất trầm trọng, cảnh giác và căng thẳng nhìn lên bầu trời, chờ đợi người nào đó đột nhiên xuất hiện. Mục Tiêu ấn vào pháp khí của mình, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể công kích. Mục Trác Nghĩa ngồi bên cạnh ông ta, nhìn thấy sắc mặt ông ta khó coi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ thái dương xuống, cũng không kìm được trở nên căng thẳng. Tên ma đầu này có uy lực to lớn đến mức nào, lại có thể dọa cho con nuôi của ông biến thành như vậy? Ông đưa tay ra muốn nắm lấy tay của Mục Tiêu nói cho ông ta không cần căng thẳng, nào ngờ khi vừa mới chạm vào mu bàn tay của Mục Tiêu, ông ta đã phản ứng lại tránh đi. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Mục Trác Nghĩa, hít sâu một hơi nói: “Nghĩa phụ, hay là người trở về đi? Tu vi của người quá thấp, ở đây cũng không giúp được gì, còn có thể sẽ bị thương.” Mục Trác Nghĩa rất kiên định nói: “Cho dù la là một phế nhân, hôm nay cũng nhất định phải cùng tiến cùng lui với tiên môn.” Mục Tiêu có khổ mà không nói được, nhưng nói nhiều rồi lại khiến ông sinh nghi, chỉ có thể để mặc ông. Mặt trời dần dần l3n đỉnh, lại dần dần lặn phía tây, đám người căng thẳng cả ngày đều đã thấm mệt, những tiếng xì xào cũng dần vang lên. Mắt thấy mọi người đều buông lỏng, Việt Thiên Sơn hét lên: “Ma đầu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào! Không thể buông lỏng cảnh giác!” Có người do dự nói: “Việt chưởng môn, rõ ràng Bách Lý Hưu biết chúng ta đã đặt bẫy đợi hắn tự rơi vào bẫy, nhỡ đâu hắn không tới thì sao? Việt Thiên Sơn sắc bén nói: “Hắn nhất định sẽ tới.” Vừa dứt lời, trên bầu trời trong xanh, một tràng cười lớn như cuồng phong thổi tử phía: “Việt chưởng môn thật hiểu bản tôn đó. Nói không sai, chuyện lớn như vậy, bản tôn tất nhiên phải tới rồi.” Cuồng phong thổi qua, mây bay tán loạn, không khí yên tĩnh như bị xé toạc ra, chỉ trong nháy mắt, một con yêu thú khổng lồ trắng như tuyết nhảy xuống từ giữa không trung, uy phong đáp xuống giữa các bàn tiệc. Bách Lý Hưu ngồi trên lưng con yêu thú, trong lòng ôm một thiếu nữ khoác áo lông. Sắc mặt hắn lạnh nhạt nhìn sắc mặt đám người biến đổi lớn, trước khi bọn họ kịp hành động, hắn đã tùy ý giơ tay lên. Oanh một tiếng, Tam Thiên Nghiệt Khí lơ lửng trong lòng bàn tay, sấm sét mang theo uy lực kinh thiên động địa. Ngón tay nghiệt khí bao quanh kia chỉ vào Việt Thiên Sơn không thể tin tưởng mạnh mẽ đứng lên, cười nhạt nói: “Ngồi xuống.”