Có lẽ do ban ngày bị Bách Lý Hưu nổi điên dọa người nên tối lúc đi ngủ Phó Yểu Yểu lại nằm mơ.
Trong mơ vẫn là khu vực sau núi đầy ắp linh khí. Bé gái trong mơ tìm tòi thẳng một đường theo trí nhớ. Lần này nàng cố tình làm vậy vì chán và cũng muốn đến gặp quái vật bị giam cầm kia lần nữa. Vì thế, nàng lại tiếp tục xông vào cấm địa. Nơi này vốn có linh thú canh gác, hơn nữa còn có kết giới. Ngoài chưởng môn Quy Nguyên tông ra thì không ai khác vào được. Tuy nhiên, nàng là nhi nữ của chưởng môn, trên người có ấn chưởng môn mà phụ thân để lại giúp bảo vệ nàng, do đó nàng đi vào dễ như bỡn. Cỏ dại trong động mọc cao hơn trước rất nhiều, chắn cửa động kín mít. Nàng rẽ bụi cỏ ra, quả nhiên thấy quái vật kia. Cửa động còn có kết giới. Nàng không cách nào băng qua kết giới này nên đành phải ngồi xổm quan sát tại cửa động. Quái vật kia vẫn trong tư thế quỳ rạp như lần trước nàng thấy, giống hệt như đã chết. Nàng nhặt một cục đá ném về phía hắn, cục đá bị kết giới làm bật lại. Nàng nóng giận: “Này! Ngươi còn sống không thế? Sao ngươi không để ý tới người ta? Ngươi cũng biết ta là ai chứ? Ta là đại tiểu thư của Quy Nguyên tông! Chỉ cần ngươi đáp lời ta một câu, ta sẽ bảo cha ta thả ngươi ra!” Cuối cùng quái vật kia cũng phản ứng lại nhưng hắn không đáp lời mà là chầm chậm ngẩng đầu nhìn sang. Một đôi mắt đục ngầu của thú hoang, khuôn mặt bị máu đen che kín không thấy rõ. Hắn toét miệng cười lạnh lẽo với nàng, da thịt trên mặt rơi xuống rào rào như mảnh vụn, sau đó nhanh chóng bị máu tươi trào ra bao phủ. Nàng bị dọa hét lên một tiếng, liên tục lui về phía sau, khi bình tĩnh lại thì tức giận khôn xiết, chẳng qua nàng bị ngăn cách bởi kết giới, lại không thể làm gì hắn nên đành bực bội chỉ vào hắn nói: “Ngươi dám làm ta sợ! Ta sẽ bảo cha ta không tha cho ngươi!” Nàng nói xong thì lập tức chạy biến. Cảnh trong mơ thay đổi. Nàng lại lần nữa đi vào cấm địa. Lúc này đây, bên cạnh nàng có một nam nhân trung niên uy nghi. Đến cửa động, thấy máu đen văng khắp nơi, quái vật trong động như vừa chịu đợt tra tấn rất nặng. Nam nhân trung niên nghiêm túc nói: “Yểu Nhi à, sau này con phải kế nhiệm chức chưởng môn. Con đã phát hiện thì cha cũng không dối gạt con. Đây là bí mật của Quy Nguyên tông chúng ta, con tuyệt đối không được nói cho người ngoài. Người này là mắt trận của bí trận bất truyền “Bách Xuyên Quy” của tông môn chúng ta. Hắn mãi mãi không thể rời khỏi đây. Khi kế nhiệm chức chưởng môn, con phải củng cố trận pháp, tuần tra giám sát đúng hạn.” Nàng trừng lớn đôi mắt: “Cha ơi, hắn bị nhốt ở nơi đây bao lâu rồi ạ?” Nam nhân trung niên đờ ra một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói: “Hơn ba trăm năm.” Người trong động chợt ngẩng mặt nhìn ra. Vào giờ phút này, đôi mắt đục ngầu tựa thú hoang ấy lóe ánh sáng lạnh khiếp người, nhìn chằm chằm bên ngoài. Phó Yểu Yểu bị ánh mắt ấy dọa sợ tới mức tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Đó là Bách Lý Hưu! Ánh mắt đó, nàng sẽ không nhận nhầm được! Bách Lý Hưu thế mà lại bị Quy Nguyên tông giam cầm hơn ba trăm năm! Phó Yểu Yểu vỗ ngực há miệng th ở dốc. Cuối cùng nàng cũng khơi mở được chút chân tướng, nàng vừa căng thẳng vừa tò mò. Tinh Viên bò từ một đầu khác tới, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi gặp ác mộng sao?” Nhìn nàng ấy, Phó Yểu Yểu lại nghĩ tới thân phận yêu nhân của Bách Lý Hưu. Yêu nhân ra đời sẽ thuộc một trong hai thái cực đối lập, hoặc là vô cùng yếu ớt, hoặc là cực kỳ mạnh mẽ. Rất rõ ràng, Bách Lý Hưu nằm ở bên mạnh. Người thường né còn chẳng kịp, Tu Tiên giới là ánh sáng chính đạo, tại sao lại bắt giam một yêu nhân như vậy? Bí trận bất truyền, mắt trận... Hai từ này đặt cạnh nhau không đem đến liên tưởng tốt đẹp gì. Nàng ngẫm nghĩ, tìm hết những bí tịch ghi chép về trận pháp của Quy Nguyên tông từ không gian giới tử. Tinh Viên thấy vẻ mặt nàng nặng nề nên lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh nàng. Trong một đêm, Phó Yểu Yểu đã đọc xong toàn bộ bí tịch nhưng vẫn chưa tìm ra thông tin gì về trận pháp Bách Xuyên Quy trong mơ. Cũng đúng, nếu chỉ truyền cho chưởng môn đời kế tiếp thì khả năng cao họ sẽ không giữ lại giấy tờ ghi chép để bảo mật. Nàng nhìn vầng trăng đỏ màu máu chuyển từ khuyết thành tròn ngoài cửa sổ, hình ảnh quái vật trong mơ dần chồng lên Bách Lý Hưu gặp hôm qua. Thì ra... Đây là mối thù sâu nặng của hắn với Quy Nguyên tông. Bị giam cầm hơn ba trăm năm không thấy mặt trời, phải quỳ rạp tại cửa động nhỏ hẹp như vậy ngày qua ngày, hắn đã vượt qua kiểu gì thế? Khó trách hắn lại trở thành đại ma đầu điên cuồng ngông nghênh, vui giận thất thường như bây giờ. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé. Nhớ lại dáng vẻ trong mơ của hắn, Phó Yểu Yểu thầm bồi hồi, nắm tay đấm ngực xuôi hơi. Qua vài hơi thở dài, trái lại nàng đã mở ra con đường cho bản thân. Không quan tâm Bách Lý Hưu đã vượt qua kiểu gì, đó là ơn thù của hắn với Tu Tiên giới. Hiện tại giết người xong, thù cũng được báo rồi, tóm lại không liên quan gì đến người phàm vô tội là nàng. Nàng vẫn nên thương lấy mình nhiều hơn đi! Nếu không nuôi sống được cây tiên thảo thất phẩm kia thì nàng sẽ toi đời ngay! Thấy nàng hết thở dài lại mặt ủ mày chau, Tinh Viên cũng đoán được nàng đang bận tâm về điều gì. Từ khi chào đời nàng ấy đã bị bán đi khắp các thế giới, thành ra dù là trẻ nhỏ nhưng lượng kiến thức không nhỏ chút nào. Nàng ấy hạ giọng nói: “Ta từng thấy họ vận chuyển một cây tiên thảo lục phẩm còn sống tới Túy Linh Lung.” Túy Linh Lung chính là cửa hàng bán nàng ấy hồi trước. Bà chủ xinh đẹp đó tên Linh Lung. Mắt Phó Yểu Yểu sáng lên. Nếu có thể tham khảo kinh nghiệm chăm dưỡng của họ thì ắt hẳn sẽ bớt được vô số đường vòng. Chẳng qua không biết bà chủ kia có chịu chia sẻ kinh nghiệm với nàng hay không. Dù sao hôm nay cũng phải lên phố mua đồ cho Tinh Viên, vì vậy hai người rời giường, rửa mặt chải đầu qua rồi dẫn theo Quán Quán ra ngoài. Phó Yểu Yểu đã nằm lòng địa hình của Ma điện, nàng quen thạo tìm được cửa điện, đạp gót ra ngoài. Một lần nữa chứng kiến cảnh tượng ma quỷ múa loạn, nàng đã có thể bình tĩnh. Chủ sạp hàng rong hồi trước luôn nhiệt tình ôm khách hàng, giờ lại đang ôm gậy nanh sói của gã ngồi buồn bực dưới đất. Phó Yểu Yểu tò mò ngó qua, không kìm lòng được, sáp lại gần hỏi: “Ngươi sao thế?” Chủ sạp vuốt v e gậy nanh sói loang lổ vết máu của mình, căm giận nhìn chằm chằm chủ sạp hàng rong khác ở phía đối diện: “Hắn cướp hết mối làm ăn của ta rồi, kiểu gì ta cũng phải tìm cơ hội xử chết hắn, chém bay đầu, lấy dịch não của hắn làm tương.” Hay lắm, phong cách đậm chất Ma giới luôn. Phó Yểu Yểu không muốn thấy cảnh óc máu bắn xa ba thước vào lần sau, lấy giấy bút ra từ bình Trữ Vật: “Ngươi giết hắn thì vẫn còn kẻ khác tới bày sạp, chẳng lẽ ngươi định tên nào tới là giết tên đấy mãi?” Chủ sạp hàng rong cực kỳ buồn bực: “Không thì biết phải làm sao bây giờ?” Phó Yểu Yểu vừa viết vừa nói: “Phải giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ. Ngươi bị hắn cướp mối làm ăn là vì sản phẩm của ngươi có chất lượng kém. Mọi người không thích ăn canh máu muỗi của ngươi cho lắm, chi bằng chuyển sang bán món khác đi.” Nàng đưa tờ giấy mình vừa ghi xong công thức cho chủ sạp hàng rong: “Thử công thức này xem. Nó là loại nước tên Bạch Đinh Hương Lộ, công thức có một không hai của ta đó!” Chủ sạp hàng rong ngờ vực nhận lấy tờ công thức, nhìn ánh mắt lấp lánh sáng ngời của Phó Yểu Yểu, gã bắt đầu hơi tin tin: “Thôi được, để ta thử xem sao.” Phó Yểu Yểu vỗ vỗ vai gã rồi đứng dậy: “Khỏi cần cảm ơn, tất cả đều vì Ma giới chúng ta mà.” Nói xong, nàng nắm tay Tinh Viên mãn nguyện rời đi. Chủ sạp hàng rong phân tích câu nói ban nãy của nàng, cứ thấy sai sai ở đâu đó: “Ma giới chúng ta...?” Sau khi chắc chắn ma tu sẽ không làm gì mình, tư thế đi đường của Phó Yểu Yểu ngẩng đầu ưỡn ngực hơn hẳn. Tinh Viên mặc áo choàng, chiếc mũ trắng hồng nàng ấy đội vừa hay che khuất đôi tai. Bây giờ nàng ấy có tay chân rồi, không còn là yêu nhân bò sát như trước nên không ai nhận ra thân phận của nàng ấy. Thế nhưng tiểu yêu nhân vẫn rất đỗi sợ hãi, nắm chặt góc áo của Phó Yểu Yểu không buông, rụt quá nửa khuôn mặt vào mũ áo choàng. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé. Phó Yểu Yểu không vội tới Túy Linh Lung. Đầu tiên, nàng đặt mua một bộ y phục cho Tinh Viên, tiếp theo mua cho nàng ấy ít pháp bảo phòng thân. Tinh Viên nhìn từng cọc vàng lớn bị mang đi tiêu, sau đó nhìn Phó Yểu Yểu vung tay chẳng thèm chớp mắt, viền mắt nàng ấy từ từ ửng đỏ, sau đó lại cúi đầu dụi mắt. Lúc đến Túy Linh Lung, bà chủ xinh đẹp đang phe phẩy quạt thơm nói gì đó với tiểu nhị. Thấy Phó Yểu Yểu, khóe mắt lập tức nhướng lên: “Ôi, đây chẳng phải Phó cô nương sao? Không lẽ Ma Tôn lại...” Nàng ta chợt ngừng lời, xem rõ người đi bên cạnh nàng là ai, đúng lúc thấy đôi tay đôi chân hoàn hảo kia, thoáng chốc khó giấu nổi sự ghen tỵ: “Vật nhỏ này có phúc thật đấy, được Ma Tôn ban ơn, có cả tay lẫn chân luôn.” Tinh Viên vẫn sợ nàng ta, thân mình co rúm, trốn sau lưng Phó Yểu Yểu. Phó Yểu Yểu chào hỏi một cách quen thuộc: “Linh Lung tỷ tỷ ơi, mới mấy ngày không gặp mà tỷ lại đẹp thêm rồi. Đẹp thật đấy, tỷ bảo dưỡng làn da kiểu gì mà trắng hơn cả sữa bò vậy!” Linh Lung khẽ “hừ” một tiếng, nét mặt dịu hẳn: “Xem ngươi nói ngọt chưa này, Ma Tôn lại có điều dặn dò sao?” Phó Yểu Yểu thân thiết: “Lần này là ta có việc muốn hỏi thăm tỷ tỷ. Tỷ tỷ kiến thức rộng rãi, ngoài tỷ ra, ta không nghĩ được ai khác có thể giúp mình.” Linh Lung cầm quạt thơm che mũi, cười khẽ: “Biết ngay mà, ta đang nghĩ sao nay miệng ngươi ngọt thế, hóa ra là có việc cần nhờ ta. Ngươi nói thử xem chuyện gì đi.” Ánh mắt Phó Yểu Yểu trong trẻo, lấp lánh những tia sáng chân thành: “Mấy ngày tới, Ma Tôn giao cho ta một cây tiên thảo thất phẩm, bảo ta trồng lớn. Nghe nói chỗ tỷ tỷ cũng từng có một cây tiên thảo lục phẩm nên ta muốn học hỏi chút kinh nghiệm chăm dưỡng từ tỷ tỷ. Nếu hoàn thành được nhiệm vụ Ma Tôn giao cho, ta ắt sẽ không quên công lao của tỷ tỷ.” Đôi mắt Linh Lung sáng lên: “Thất phẩm!” Nàng ta nuốt nước bọt, nhớ ra nó là đồ của Ma Tôn thì vội vàng cất lòng tham đi, sau đó lại nhìn thoáng qua Tinh Viên đằng sau nàng: “Vật nhỏ này nói cho ngươi à? Nhưng ta cũng không dối gạt ngươi, ta không có kinh nghiệm gì chia sẻ cho ngươi được. Tiên thảo lục phẩm ấy đã vuột khỏi tay ta, sang ngày kế tiếp, khách hàng đã cầm nó đi rồi.” Phó Yểu Yểu hỏi tiếp: “Vậy bình thường bên tỷ gieo trồng tiên thảo kiểu gì ạ?” Linh Lung bị vấn đề này chọc cười: “Gieo trồng tiên thảo? Đến đồ ăn bọn ta còn chẳng giữ sống được thì lấy đâu ra bản lĩnh trồng tiên thảo.” Phó Yểu Yểu: “...” Ta đúng là đã đề cao ma tu các ngươi quá rồi! Linh Lung phe phẩy cây quạt, chầm chậm nói: “Thích gì thì cứ sang Tu Tiên giới cướp là được, tốn công trồng trọt làm gì?” Phó Yểu Yểu: “?” Chẳng trách Tu Tiên giới muốn tiêu diệt các ngươi! Nghe thử xem! Đây mà là tiếng người sao! Phó Yểu Yểu xem như đã hiểu rõ, Ma giới không trồng nổi tiên thảo và linh hoa vốn chẳng phải do thiếu ánh mặt trời hay tính chất đất đai ra sao, mà chỉ đơn giản vì ma tu lười thôi! Gen làm xằng làm bậy, chỉ ưa đốt giết đánh cướp khắc sâu tận DNA rồi. Việc để họ ngoan ngoãn trồng trọt quả thực đã vượt khỏi phạm vi bản tính! Phó Yểu Yểu từ bỏ, đành phải dựa vào bản thân.