Diệp Chậm Ly loạng choạng đi hai bước, suýt nữa va phải một thân cây, có chút mờ mịt nghiêng đầu, mình… mù thật rồi sao?

Nhưng Thác Đao đã gặp phải chuyện gì? Thân thọ trọng thương? Tính mệnh bị đe dọa?

Bất luận thế nào, núi đao hay biển lửa, mình đều phải tìm hắn, cứu hắn, sát cánh bên hắn.

—–

Sở Lục Yêu cụp mắt hỏi: “Âm Chúc Long đã chết?”

Diệp Chậm Ly cười nhạt, trong tay áo vụt bay ra hai viên Thiết Liên Tử, dập tắt ánh nến: “Trong sáp có độc… Cô cô, chút kỹ xảo vặt vãnh của bà, bổn tọa từ bảy tuổi đã biết.”

Trong nguy nan Diệp Chậm Ly càng thêm thận trọng mà lãnh tĩnh, đánh sập nhà trước, sẽ không cần lo có người mai phục, còn gắt gao quan sát nhất cử nhất động của Sở Lục Yêu, không bỏ lỡ một tia khác thường nào.

Sở Lục Yêu nhưng không chút để tâm, lại hỏi: “Âm Chúc Long… đã chết thật ư?”

Diệp Chậm Ly trong lòng càng ác độc, nụ cười càng ngây thơ, nói: “Đúng vậy, chết rất thảm, chết vì bà với vương bát chủng trong bụng bà.”

“Ta gạt hắn thôi.” Sở Lục Yêu hờ hững nói: “Ta sao lại sinh con cho kẻ thù… Âm Chúc Long phản cung, vốn là A Tây và ta tính kế cho hắn sập bẫy. Một bước lầm thành ngàn bước sai, hắn đã theo tà đạo, chẳng lẽ còn có thể quay đầu? Âm Chúc Long kẻ này, hồ đồ cả đời, cũng khiến người chán ghét cả đời, hôm nay hắn đã chết, ta cũng an tâm.”

Thở dài, nói: “Bao năm qua… Thật khó sống! Âm Chúc Long giết cả nhà ta, nhục ta như phân chó, các ngươi cũng chẳng bao giờ xem ta là con người… Thất Tinh Hồ chết hết mới êm chuyện.”

Diệp Chậm Ly nghe đến ghê tởm, chỉ cảm thấy Âm Chúc Long là do chó nuôi thành, mà Sở Lục Yêu càng hạ tiện, được chó dạy ngày qua ngày, nhất thời ngoáy ngoáy lỗ tai, chỉ nói: “Thác Đao đối đãi cô cô không tệ, dược cần dùng cho chân hắn, cô cô luyện thành chưa? Đưa cho A Ly có được không?”

Ngày đó ở Hoài Long Sơn, mình nhảy xuống hồ nước, nhặt về trọn vẹn tất cả các dược hoàn luyện chế từ Dạ vị liên, nhưng dùng suốt thời gian qua, đã cạn kiệt, Việt Tê Kiến sau khi vào Thất Tinh Hồ, lại từ phái Tuyết Cốc xin được một ít Dạ vị liên cũ, nhờ Sở Lục Yêu luyện chế thành hoàn, lần trước mình tới lấy thuốc cho Hoàng Ngâm Xung, thấy Sở Lục Yêu đã nghiền thành bột, không biết hôm nay đã chế xong chưa.

Sở Lục Yêu đương nhiên phải giết, nhưng thuốc này cũng phải tới tay trước, Diệp Chậm Ly trầm ngâm chốc lát, cười tủm tỉm khuyên nhủ: “Sở cô cô, coi như A Ly cầu xin người, gân chân Thác Đao cũng do cô cô rút, nhưng hắn chưa từng oán trách người nửa câu, người chủ quản y xá, nhân tâm nhân thuật, nói sao cũng không thể nhìn Thác Đao đau chân đến òa khóc chứ?”

Sở Lục Yêu mỉm cười: “A Ly, ngươi tới để giết ta.”

Diệp Chậm Ly cầm đao cười nói: “Đúng vậy, Sở cô cô trông nom ta đến lớn, phán đoán không sai chút nào… Chỉ bất quá, đưa ta dược, ta sẽ cho cô cô được chết thống khoái, bằng không, cô cô sẽ con cháu đầy đàn tướng công cũng cả sảnh, sống lâu trăm tuổi tính mạng khỏi lo.”

Hắn giết người mà như đi mừng thọ, Sở Lục Yêu lắc đầu: “Thiên tính tàn nhẫn độc địa, A Ly… Ngươi cho rằng Thác Đao đã có A Tây, còn thích một con ác quỷ dạ xoa như ngươi?”

Diệp Chậm Ly bị chọc tức, không nói hai lời, vung tay liền tát xuống, bạt tai này rất nặng, Sở Lục Yêu xương gò má nứt ngay lập tức, sống mũi cũng gãy, nhất thời máu tươi đầy mặt, nguyên bản diện mạo thanh lệ đã không ra nhân hình.

Thân hình lảo đảo vài bước, đang sắp ngã nhào, lại bị Diệp Chậm Ly một phát xốc lên.

Diệp Chậm Ly hầm hừ cười nói: “Cô cô cẩn thận một chút… Dung mạo đã hủy, còn té thành què thành thọt, không giả Hà Tiên Cô, muốn cải trang Lý Thiết Quải sao? Chi bằng dứt khoát sắm vai con lừa bị Trương Quả Lão cưỡi luôn đi.” (đây toàn tên trong bát tiên của đạo giáo)

Sở Lục Yêu làm như không nghe không thấy, chậm rãi đi qua, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc lọ lưu ly cao chừng ba tấc, một tay đưa tới, trong miệng ngậm máu, phát âm có chút hàm hồ: “A Tây giúp ta hoàn thành tâm nguyện, hắn lại dụng tình chí thâm với Thác Đao, lọ dược này, coi như tạ lễ cho A Tây vậy.”

Lọ dược chế từ lưu ly trắng, bên trong rõ ràng hơn phân nửa là những viên thuốc to cỡ hạt gạo, lại nghe Sở Lục Yêu nói thế, có lẽ đã không còn huyền cơ, Diệp Chậm Ly vươn tay tiếp nhận, nụ cười bên môi như sương sớm long lanh đọng trên lá ngô đồng.

Ngón tay vừa chạm tới lọ dược, dưới gầm bàn, đột nhiên có một thân ảnh chồm lên, đao quang lóe sáng một mảnh, như tia chớp tinh lượng, bổ thẳng hướng Diệp Chậm Ly!

Một đao này hoàn toàn là kỹ xảo giết người, còn khác hẳn võ công Trung Nguyên.

Kẻ này xuất từ Đông Doanh, tên là Bách Địa Viên Phi, hắn chỉ vì khoảnh khắc này trong mỗi lần sát nhân mà tồn tại, ngày thường kiêng rượu, giới sắc, cữ ăn mặn, cự tuyệt mọi thứ hưởng lạc, còn vô cầu vô dục hơn cả khổ hạnh tăng, bởi vậy có thể vận dụng tất cả tinh lực nguyên khí thậm chí ba hồn bảy phách, ào ạt phóng thích vào một đao đâm xuyên kẻ địch.

Nếu không phòng bị, Diệp Chậm Ly ắt hẳn phải chết.

Nhưng Diệp Chậm Ly đã sớm có phòng bị.

Bách Địa Viên Phi tinh nghiên nhẫn thuật, quên sinh quên tử vô niệm vô ý, vốn đã ở dưới đất mai phục suốt một ngày, thần không biết quỷ không hay, nhưng trớ trêu thay hôm nay vào mùa hạ, trớ trêu thay người hắn gặp phải lại là Diệp Chậm Ly.

Hắn quên sinh quên tử, nhưng muỗi không quên được thiên chức hút máu chí thành chí ái.

Hắn vô niệm vô ý, nhưng Diệp Chậm Ly ý niệm trực giác như ác thú trong rừng.

Diệp Chậm Ly một bên lời qua tiếng lại với Sở Lục Yêu, đồng thời đã sớm dựng thẳng đôi tai nghe âm sắc ong ong yếu ớt nhưng dày đặc của muỗi dưới sàn nhà.

Bách Địa Viên Phi đang chờ thời cơ, Diệp Chậm Ly cũng đang đợi hắn tự chui đầu vào lưới.

Ngay tại sát na vi diệu cực điểm đao quang đã hiện mà kình lực chưa đạt ấy, trường đao trong tay Diệp Chậm Ly trực tiếp chém ra, mũi đao chưa đến mà thế đao đã nhọn, nhìn như tới sau mà thực chất là trước, một đao trí mạng.

Chỉ kém một đường chỉ mảnh thôi, đao của Bách Địa Viên Phi sẽ chặt đứt cổ Diệp Chậm Ly, ngờ đâu mệnh đã suy kiệt, từ mi tâm đến ngực một rãnh máu hẹp đột nhiên hé mở, cả người ngã ngửa xuống đất.

Hầu như trong cùng một khắc, lọ dược giao người, Sở Lục Yêu buông tay, nắp lọ tức khắc bắn lên, nổ tung giữa không trung, một luồng khói màu lục như dương liễu lan tràn tứ tán.

Một khắc này nguy cơ vừa qua cường địch phơi xác, chính là lúc lơi lỏng nhất của Diệp Chậm Ly.

Mà một đao như thiểm điện lệ hồn ban nãy, chẳng qua chỉ là thảm lót đường cho một đòn bất ngờ này.

Diệp Chậm Ly phản ứng cực nhanh.

Nhưng ngay tại sát na phản ứng, tâm đầu mạch chợt động, Trang Sinh cổ đột nhiên có linh cảm, không khỏi cả người cứng đờ, khí tức của cổ trùng ở tâm đầu mạch, cư nhiên yếu ớt trì trệ trước giờ chưa từng có, Thác Đao… gặp nguy!

Đang lúc thân bất do kỷ hơi hoảng thần, khói xanh đã lượn lờ bay tới, không khí trong phương viên mấy trượng như bọt biển ném xuống nước, tức tốc ướt sũng thành màu lục, con người liền như đắm mình trong một đầm bích thủy mềm mại trơn trượt.

Diệp Chậm Ly hai mắt nhức nhối, vội nhắm mắt phi thân lui nhanh!

Hắn thân pháp kỳ diệu linh hoạt, một phen lùi ngược, sau lưng như được cự lực kéo đi, một tay hãy còn vững vàng nắm lọ lưu ly, tay kia không quên phóng trường đao, lưỡi đao xé gió, Sở Lục Yêu không kịp đề phòng, biểu tình tự tiếu phi tiếu chưa kịp triển khai, đầu đã rơi xuống đất.

Diệp Chậm Ly bay thẳng ra ngoài dược phố, tới bên suối, tránh xa khu vực khói độc, hai chân chạm đất, đang định vốc nước rửa mắt, nhưng mở mắt ra thì, đã một mảnh xanh đục như dầu.

Diệp Chậm Ly tâm loạn như ma, nhịp tim như sấm hung hăng nện vào xương sườn, còn mơ mơ hồ hồ lấy làm lạ, sắc trời thế nào lại biến xanh? Cứ như đội mũ lục cho bổn tọa…

Vô thức giơ tay định dụi mắt, ngón tay vừa chạm tới mí mắt, nhãn châu liền nhói lên như bị kim châm, trong lòng lóe một tia chớp dữ tợn, bỗng nhiên đại ngộ, là Bích La Chướng, độc mình trúng chính là Bích La Chướng!

Bích La Chướng không phải loại độc ghê gớm nhất trí mạng nhất, nhưng là loại độc dụng tâm hiểm ác nhất, khói chướng gặp khí liền thẩm thấu qua da, đứng mũi chịu sào là mắt, khói vừa vào mắt tức khắc mù lòa, mù lòa đủ ba ngày, độc khí nhiễm não, từ đó hoặc si hoặc đần sống kiếp súc sinh, nếu nội trong ba ngày dứt khoát móc mắt, độc khí vẫn tụ lại ngay vùng mặt, thối rữa toàn diện, từ đó dở người dở quỷ.

Dùng độc dược này đối phó Diệp Chậm Ly, cũng như rằm tháng tám tặng bánh trung thu, ngựa khỏe đóng yên vàng, không hỏi cũng biết, chắc chắn là thủ đoạn của Việt Tê Kiến.

Diệp Chậm Ly loạng choạng đi hai bước, suýt nữa va phải một thân cây, có chút mờ mịt nghiêng đầu, mình… mù thật rồi sao?

Nhưng Thác Đao đã gặp phải chuyện gì? Thân thọ trọng thương? Tính mệnh bị đe dọa?

Bất luận thế nào, núi đao hay biển lửa, mình đều phải tìm hắn, cứu hắn, sát cánh bên hắn.

Diệp Chậm Ly ngẩng đầu, cố nén nước mắt, mù lòa thì đã sao? Thất Tinh Hồ là nhà của mình, cho dù không nhìn thấy, cũng sẽ không lạc đường trong nhà.

Mò mẫm xé xuống một đoạn tay áo nhét miệng lọ dược, rồi cẩn thận bỏ vào trong ngực, nắm chặt một thanh đoản chủy, dò đường, đi hướng Tây Nhất Phong.

Tô Thác Đao sắc mặt trắng bệch, môi khô khốc không còn chút máu, ngay cả cặp mắt luôn đen láy như điểm nước sơn, cũng phảng phất như mực trên giấy Tuyên Thành bị mắc mưa, đen mà có chút trống rỗng nhạt nhòa, nhưng cho dù đau đến mặt cũng méo mó, bởi vì dung mạo quá đẹp, trái lại càng thêm một tia dụ hoặc yêu dị tàn nhẫn.

Cúc Thiên Giang nội tức vận chuyển một vòng kín, liền đứng dậy chắp tay, ở một bên hứng thú dạt dào lẳng lặng quan sát, thấy Tống Vô Bạn bộ dạng gấp quá hóa rồ như cái bang giành ăn cua chết, hai mắt đỏ ngầu như gõ kiến chỉ biết vùi đầu đóng cọc, từng phát một hì hục ngạnh thao, không khỏi có điểm tiếc hận phí của trời.

Nửa ngày nhịn không được ngứa nghề, vươn tay sờ tới, một ngón tay bảo dưỡng thập phần trơn láng nhẵn nhụi, chậm rãi lướt qua kẽ mông, mò tới chỗ hai thân thể tương liên, xoa ấn rồi nhẹ nhàng luồn vào, ngoáy động tiến thoái phối hợp với Tống Vô Bạn, từng phân từng phân xen kẽ, hít một hơi lãnh khí, lẩm bẩm: “Cung chủ Thất Tinh Hồ… quả nhiên có cảnh đẹp động thiên nhân gian khác biệt a.”

Tô Thác Đao do cơn đau đột ngột tăng vọt mà run đến lợi hại, toàn thân mướt mồ hôi như vừa được vớt lên từ trong nước, hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói.

Tuy đau đớn, nhưng so với vết thương kinh mạch, cắn răng cũng có thể chịu đựng cho qua.

Tống Vô Bạn trái lại không qua nổi, một trận ngoáy động co chặt thình lình xảy ra khiến cả người hắn sung sướng đến rùng mình, hừ mạnh một tiếng vừa khoái vừa không cam, ngay bên trong Tô Thác Đao tiết như rót nước.

Cúc Thiên Giang ngón tay cũng không thu hồi, đầu ngón tay khẽ câu, tà ác mà tỉ mỉ vuốt ve nội bích bị thương, cười nói: “Tống đại hiệp long tinh hổ mãnh, Cúc mỗ thật ngưỡng mộ.”

Tống Vô Bạn giống như ăn mày chưa từng được nếm một bữa thịnh soạn, vốn chỉ muốn lấy hai cái bạch diện màn thầu chấm đường, kết quả từ trên trời giáng xuống bốn món bào sâm vi cá, ăn xong rồi ợ một tiếng, bụng thật ra đã no, tâm mãn vị túc.

Nhất thời rất có vài phần nguyện ý chia sẻ với vị tiền bối phong lưu này, lau đi mồ hôi vất vả cần cù trên trán, khách sáo nói: “Không dám không dám, nghe đồn Cúc thành chủ có thuật ngự nữ, sủng thiếp trong nhà hiệu xưng thập bát học sĩ, đều sở hữu dung mạo khuynh thành.”

Cúc Thiên Giang tươi cười thở dài: “Tuổi tác lớn rồi, không bằng Tống lão đệ dũng mãnh tinh tiến a… Thập bát học sĩ của Cúc mỗ có là gì? So với Tô cung chủ, toàn là phường cặn bã ngói vụn.”

Châm chước một hồi, sâu xa cười nói: “Nếu chỉ luận dung sắc, trái lại cũng có một hai người có thể xách giày nhấc áo cho Tô cung chủ, nhưng… bọn họ không ai là cung chủ Thất Tinh Hồ, lão đệ có hiểu ý tứ trong đó?”

Tống Vô Bạn đương nhiên hiểu, một con thú vương trong núi da lông hoa mỹ sa đọa thành con mồi, đổ máu hấp hối nhưng vẫn không xóa được khí thế cùng kiêu ngạo từ tận xương tủy, con mồi như vậy, tự nhiên đặc biết khiến người huyết khí cuồn cuộn tinh khí trào dâng.

Lập tức gật đầu: “Nếu một kỹ nữ trong Câu Lan Viện có khuôn mặt này, vung tiền liền được chơi thôi, nhưng Tô cung chủ… không giống.”

Hai người ngầm hiểu, hồ hởi ra mặt, cầm tay nhìn nhau, rất có ý tương phùng hận trễ, khảy tỳ bà nhảy giếng, càng bàn càng sâu.

Sau đó Cúc Thiên Giang nho nhã lễ độ móc ra vật nọ: “Tống lão đệ không ngại chứ?”

Tống Vô Bạn hào phóng nghiêng người nhường lối: “Cúc huynh mời.”