Dịch giả: Hiệp sĩ quèBiên: Độc HànhDứt lời, tay phải quái nhân nghiêng nghiêng vỗ ra, đột nhiên cổ tay run lên, đôi bàn tay chợt hóa thành hơn mười hai hư ảnh, tập kích vào ba mươi sáu chỗ huyệt đạo trên người thiếu nữ áo lam.
- Thiếu nữ áo lam vội vàng dịch chuyển ra bảy thước, nói: chiêu võ công "Bạch Vân Phiêu Phi"" này lão dạy ta đã thọ giáo được rồi.
Quái nhân cười nói: "Nữ oa à, ngươi thật sự là thông minh, nếu ta truyền thụ toàn bộ võ học cho ngươi, không đến một năm ngươi nhất định sẽ học hết.... Đây là một Tuyệt chiêu võ công tên là "Nhân Cốt Tàn Hôi", cần lấy tay trái làm phụ, ngươi nhìn cho rõ.
Trong tiếng nói, ống tay áo bên trái quái nhân bồng bềnh giơ lên, chỉ thấy tay phải quái nhân nhắm vào mông Hoàng Cổ Lăng vỗ một cái, cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi vô duyên cớ lại học trộm hai chiêu võ công của ta."
Hoàng Cổ Lăng lục đục đứng dậy khom người nói: "Lão tiền bối thật sự là thiên hạ võ lâm đệ nhất kỳ nhân, vãn bối hôm nay được đại ân, khắc cốt ghi tâm, mãi mãi khó quên. Nàng ấy nếu như không thể buông bỏ việc mang cơm cho lão nhân gia, vãn bối cũng không thể ép buộc được. Bất quá mỗi mười ngày ta sẽ tới thăm lão tiền bối một lần."
Quái nhân cười nói: "Nữ oa này tài nghệ võ công đã rất khá rồi, nhưng nàng lại tham lam vô cùng, bởi vậy ta không có phương pháp chữa thương được cho ngươi rồi."
Hoàng Cổ Lăng lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ta chết cũng không hối tiếc, chỉ hận vận mệnh ta đa đoan."
Quái nhân đột nhiên cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi không cần phải thương tâm, nếu như có thể mang Sát Nhân Chỉ tới, lão hủ chẳng những dạy võ công cho ngươi, cũng sẽ trị liệu thương thế của ngươi nhanh chóng bình phục."
Hoàng Cổ Lăng nói giọng ai oán: "Vãn bối vốn đã có được một ngón cái tay phải "Sát Nhân Chỉ", đáng hận bị người cướp đi. Nhưng ta nhất định sẽ tìm cách đem nó về dâng cho lão tiền bối."
Quái nhân đột nhiên thò tay cầm lên một cái đùi nướng, ăn lấy ăn để, mùi thơm ngào ngạt. Trong miệng Hoàng Cổ Lăng không khỏi nuốt nước bọt, bởi vì đã mấy hôm rồi hắn không ăn gì. Thế nhưng hắn lại không muốn hỏi quái nhân, bởi vì hắn biết rõ, những đồ ăn kia là do thiếu nữ áo lam đưa đến, chỉ đủ cho lão quái dùng trong bảy ngày thôi.
Hoàng Cổ Lăng cúi người vái chào: "Lão tiền bối, vãn bối quấy nhiễu nơi thanh tu của lão nhân gia đã nửa ngày trời, đến lúc vãn bối phải cáo từ rồi."
Quái nhân cười ha ha nói: "Được... được... Tiểu oa nhi ngươi tranh thủ thời gian đi đoạt lấy Sát Nhân Chỉ đi!"
Hoàng Cổ Lăng quay người ra khỏi thạch động. Giờ phút này đã là lúc tà dương, dãy núi được bao phủ bởi ráng chiều ngũ sắc, trong lòng Hoàng Cổ Lăng ray rứt, triển khai khinh công lao về hướng Lạc thành.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Cổ Lăng đã chạy qua tầng tầng lớp lớp núi non, bỗng nhiên một tiếng gọi dồn dập vang lên: "Hoàng tướng công, ngươi... Ngươi hãy cứu giúp ta."
Mỹ nhân áo xanh từ trong một cốc núi chạy tới nhanh như chớp, chỉ thấy thân hình nàng loang lổ vết máu, tay áo rách nát, trên tóc và thân hình dính nhiều mảnh cỏ, bộ dạng xốc xếch. Nàng bây giờ trông giống như một con cừu non bị lạc đường, lao vào trong lòng Hoàng Cổ Lăng.
- Hoàng Cổ Lăng nhìn rõ mặt nàng, liền lạnh lùng... hừ một tiếng... ""Mau tránh ra."
Mỹ nhân áo xanh lảo đảo một hồi té ngã trên đồng cỏ, nàng ngẩng đầu lộ vẻ sầu thảm gượng cười, nói: "Hoàng tướng công, chàng nhẫn tâm với thiếp như thế ư! Hoàng tướng công... bọn chúng đến rồi."
Đột nhiên nàng đứng lên, lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, e ngại, trốn ra sau lưng Hoàng Cổ Lăng.
Bỗng dưng tứ phía có tiếng ùn ùn... vang lên, truyền vào tai hắn.
Hoàng Cổ Lăng đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn phương tám hướng xuất hiện mấy chục người.
Đứng đầu là bảy vị lão nhân có khuôn mặt xấu xí, mặc áo tơ màu sắc rực rỡ. Những lão nhân này cao thấp quái dị, trong tay mỗi người đều cầm trường kiếm màu xanh lục lóng lánh.
Đằng sau bảy vị lão nhân xấu xí là mười ba tên võ sĩ đồng phục trắng, băng cột đầu, mặt cũng che vải trắng. Bọn chúng lập tức lao về phía hai người Hoàng Cổ Lăng, lập thành một trận thế bao vây xung quanh.
Chúng phân ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, mở to cặp mắt sáng lấp loé, nhìn chằm chằm vào Hoàng Cổ Lăng và mỹ nhân áo xanh.
Nhìn trang phục quái dị của bọn họ, nơi hoang vu sơn dã này, càng nổi bật lên sự khủng bố khẩn trương tột độ.
Hoàng Cổ Lăng thấy hành vi quái dị của bọn người mới tới, trong lòng cũng cảm thấy rùng mình, hắn lạnh giọng hỏi mỹ nhân áo xanh: "Cái thứ quỷ không giống quỷ, người không giống người này, từ nơi nào đến thế?"
Mỹ nhân áo xanh dịu dàng cười nói: "mấy tên quần áo màu sắc rực rỡ đi đầu cực kỳ dâm ác... Không biết tại sao bọn chúng lại muốn bắt ta, ta đã đánh chết hai tên lão nhân đáng ghê tởm đó, giết bốn tên Cương thi áo trắng."
Hoàng Cổ Lăng hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta cũng đang muốn tìm ngươi. Thật xúi quẩy, ngươi vì sao phải cần ta tiếp tay?"
Giọng mỹ nhân áo xanh như pha lê, nói: "Hoàng tướng công, gặp nguy nan trốn chạy thì phải cần người cứu giúp. Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, gặp nguy trốn tránh, chẳng phải sẽ xấu hổ khi đối diện với anh hùng trong thiên hạ sao?"
Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, thầm nói: " Nàng nói cũng đúng! Ta tuy có thù hận với nàng, nhưng thấy chết không thể không cứu..."
Mỹ nhân áo xanh cất tiếng cười khanh khách, nhõng nhẽo nói: "Hoàng tướng công, ta chỉ cần ngươi giúp ta thêm nghị lực, mạnh dạn, tăng thêm dũng khí là tốt lắm rồi. Còn chuyện động thủ, không cần Hoàng tướng công lao tâm."
Bỗng nhiên, ba tên quái nhân áo trắng song song bức tới hai người.
Hoàng Cổ Lăng chau mày, nhấc tay bổ ra một chưởng. Một luồng kình lực mãnh liệt ép tới!
Nào ngờ ba tên quái nhân áo trắng bỗng nhiên phân tán ra, tránh chưởng lực của hắn. Hoàng Cổ Lăng đánh nhanh ra một hư chiêu về phía trước. Thân pháp bọn chúng trông cứng nhắc nhưng nhanh chóng dị thường.
Hoàng Cổ Lăng hơi ngẩn ra, thân hình quay ngược lại, cánh tay bổ ra một chưởng. Một chưởng này hắn bổ ra sức gió lay động mãnh liệt, chợt thấy cánh tay phải Hoàng Cổ Lăng rung rung, bàn tay đột nhiên hóa ra hơn mười bàn tay, công vào chổ hiểm trên thân hình của ba quái nhân.
Nguyên lai một chưởng này của Hoàng Cổ Lăng là hắn học lỏm được trong thạch động, trong lúc lão quái nhân truyền thụ cho nữ nhân áo lam, là chiêu thức võ công Bình thường "Bạch Vân Phiêu Phi". Nên biết, khí huyết trong cơ thể Hoàng Cổ Lăng ngược dòng, thiếu nữ áo lam tuy rằng đá trúng huyệt đạo của hắn, nhưng Hoàng Cổ Lăng lại không ngất đi. Lão quái nhân truyền thụ cho thiếu nữ áo lam hai chiêu, hắn cũng âm thầm vụng trộm học hết.
Bỗng nghe ba tiếng gào rống thê lương liên tục vang lên.
Ba tên quái nhân áo trắng bị trúng một chưởng của Hoàng Cổ Lăng nơi chổ hiểm phần bụng, thân thể ba tên bị bắn ra hơn một trượng, nằm bất động không nhúc nhích.
Thấy rợn cả người, bọn quái nhân bên ngoài nhìn thấy lạnh mình run sợ. Đôi chân mày mỹ nhân áo xanh cũng nhíu lại, nàng không thể tưởng tượng nổi, chỉ một chưởng vỗ nhẹ ra, Hoàng Cổ Lăng đã đánh chết ba tên quái nhân áo trắng tại tràng.
Hoàng Cổ Lăng cũng không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ, hắn vốn định thử một lần chiêu thức võ công của lão quái nhân truyền lại xem uy lực thế nào, vạn lần không ngờ lại lợi hại đến như thế.
Hoàng Cổ Lăng thở nhẹ ấp úng lẩm bẩm: "Lão quả nhiên là một kỳ nhân, loại chiêu thức Bình thường đã có uy lực như thế, huống chi Tuyệt chiêu, Độc chiêu, Tàn chiêu kia..."
Mỹ nhân áo xanh thấy hắn thì thào trong miệng, cũng không biết hắn đang nói cái gì, chợt thấy một tên Thải Y quái nhân nhìn ghê tởm, nhanh như chớp giật, nhảy tới.
Mỹ nhân áo xanh vội kêu lên: "Hoàng tướng công, chú ý địch nhân...
Hoàng Cổ Lăng đã cảnh giác, nhưng vẫn cảm thấy một đạo kiếm quang đâm tới trước mắt. Kiếm khí dày đặc, hàn quang lạnh buốt cả mặt.
Hoàng Cổ Lăng hét lớn một tiếng, phất tay đánh ra một chưởng.
Lão Thải Y xấu xí, tay quét đường kiếm một vòng, một hồi kiếm quang lượn lờ, trường kiếm màu xanh lục lóng lánh, điểm gấp đến vai trái của Hoàng Cổ Lăng.
Lần này kiếm thức cực nhanh, tâm trí Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hiện lên chiêu thức ""Nhân Cốt Tàn Hôi" của lão quái nhân truyền cho, dùng để đối phó với chiêu kiếm này là thỏa đáng nhất.
Nghĩ đến đây, thân ảnh Hoàng Cổ Lăng hơi chuyển, bàn tay trái nhanh lướt nhẹ qua, tay phải như chớp giật, nhanh như đạn bắn! ——