Không ai trả lời, Bảo Vượng La không gọi nữa. Đối diện con phố dài chạy đến một con khoái mã, thấy hành trang là cách ăn mặc của lính Hạ, người đó hô lớn:
- Đoàn luyện đại nhân, Vương gia bảo ngài lập tức tới lầu Thông Hóa.
Chỗ này chỉ có một Vương gia, đó chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất một trong Long bộ cửu vương.
Long bộ cửu vương, bát bộ chí cường, trời cũng không giới, núi thủ biên cương!
Trong ngũ quân quân Hạ, Thiết Diều Tử trong kỵ binh và quân Sơn Ngoa của Hoành Sơn là lợi hại nhất. Thiên Đô Dã Lợi Ngộ Khất lãnh quân Sơn Ngoa trấn thủ Hoành Sơn nhiều năm, cho dù Nguyên Hạo thấy rồi, đều nể mặt mấy phần. Bảo Vượng La lại kiêu ngạo, nghe được Dã Lợi Ngộ Khất gọi đến, cũng không dám chậm trễ, vội nói:
- Được, ta lập tức đi.
Lầu Thông Hóa là một tửu lầu lớn nhất chợ Diệp. Bảo Vượng La thầm nghĩ Dã Lợi Ngộ Khất tìm y tới đó, hơn phân nữa là muốn bàn bạc chuyện tấn công thành Đại Thuận.
Ngựa đã tới trước mặt Bảo Vượng La.
Bảo Vượng La đột nhiên có loại tim đập nhanh, cảm nhận được có chút không ổn, quát lên:
- Ngươi là ai?
Y đột nhiên phát hiện, binh sĩ đó chỉ là ăn mặc của binh Hạ bình thường ở chợ Diệp, không phải thân binh bên cạnh Dã Lợi Ngộ Khất.
Nếu thân binh bên cạnh Dã Lợi Ngộ Khất, sao lại bị phái đưa tin?
Kỵ sĩ lập tức thấp giọng nói:
- Đây là... lệnh bài của...Vương gia...
Y nói đứt quãng, giơ tay ra, trên lòng bàn tay là mặt lệnh bài kim quang lóng lánh.
Bảo Vượng La chăm chú nhìn, không hiểu đó là cái gì.
Trong lúc đó, một đường hàn quang từ cổ tay áo người đó đánh ra, bay thẳng tới cổ họng của Bảo Vượng La.
Mọi người hô to, không ngờ kỵ sĩ đó lại là thích khách. Tai họa sát nách, Bảo Vượng La trong tiếng kiêu la, cố gắng tránh qua bên trái. Thích khách đó ngầm đánh vội, nhưng Bảo Vượng La thân thủ thoăn thoắt, không ngờ tránh được một đòn tất sát này.
Nhưng ám khí thích khách mới ra, người đã bay lên trời, cánh tay vội vung lên, chỉ dựa lệnh bài kim quang lóng lánh trong tay, thì phá vỡ cổ họng của Bảo Vượng La.
Bảo Vượng La ngã lăn xuống ngựa, mắt giống như cá chết, trừng mắt nhìn mặt của thích khách. Y cho đến bây giờ, vẫn không hiểu người đó tại sao muốn giết y. Bảo Vượng La chỉ thấy được đối thủ mặt xám như tro tàn.
Người đó xoay người trong không trung, đã lập tức cưỡi lên của ngựa Bảo Vượng La, hét to:
- Kẻ giết người_Địch Thanh.
Con phố dài mọi người nghe thấy hai chữ “Địch Thanh” sợ hãi kêu lên.
Người đó trong tiếng hét to giục người chạy về phía trước. Một con vật cưỡi tuyệt trần, hộ vệ của Bảo Vượng La lúc này mới tỉnh táo lại, thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo. Không ngờ phía trước chỗ con phố dài hai bên lao ra hai người, vượt qua đoạn gỗ lớn đụng tới.
Gỗ lớn cỡ khoảng cái chén ăn cơm, dài đến mấy trượng, bắt ngang qua chặn con phố dài.
Trong tiếng cuồng hô, con ngựa kêu thảm, lại bị gỗ lớn đó đánh gãy bốn chân, những hộ vệ đó tránh không kịp, lần lượt ngã xuống ngựa.
Một hộ vệ thân thủ không tệ vẫn xoay người đứng lên, thì thấy có một nắm tay cỡ bằng cái bát đánh tới. “bốp” một tiếng lớn vang lên, hộ vệ đó trong tiếng kiêu gào lại bị đánh một quyền đánh bay ra ngoài.
Hộ vệ đó bay trong không trung, máu tươi cuồn cuộn phun ra, chỉ thấy được một người nắm tay dính máu, khóe miệng cười, hạ giọng nói:
- Ta... chính là Địch Thanh.
Phố Lạc Diệp đã loạn. Lúc hộ vệ đó ngất đi vẫn nghĩ không ra, tại sao lại xuất hiện một Địch Thanh?
Bốn người cầm gỗ lớn liền giết mấy người, đã ngừng truy kích, lần lượt nghiêng mình tiến vào cửa hiệu lân cận, không biết tung tích. Lúc này trên con phố dài cảnh báo ngân dài, náo loạn bốn phía.
Lúc Thác Bạt Ma Kha bước nhanh ra phủ, chỉ nghe được kèn ngân dài, không biết xảy ra chuyện gì. Gã vốn là Giám sứ quân của ti quân Gia Ninh, phụng lệnh từ Hựu Châu qua Hoành Sơn tiến đến chợ Diệp, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến công thành Đại Thuận.
Dã Lợi Ngộ Khất vừa mới bảo người truyền lệnh, lệnh gã nhanh chóng tới lầu Thông Hóa.
Thất Bạt Ma Kha nghe Vương gia cho gọi, không dám chậm trễ, sớm lệnh thủ hạ chuẩn bị xe ngựa. Gã tới ngoài phủ, mười hai dũng sĩ bên cạnh đã chuẩn bị chờ lệnh, thần sắc nghiêm nghị.
Mười hai dũng sĩ đó giống như có cài tiêu thương, chỗ nào cũng ác liệt, trấn tĩnh.
Thá Bạt Ma Kha rất hài lòng, biết mười hai dũng sĩ này tới đâu, đều có tư cách lãnh quân. Gã có hộ vệ của những người này, có thể nói là không lo không nghĩ, bất cứ kẻ nào đánh bại những dũng sĩ này, xông tới trước mặt gã, đều phải trả cái giả đau đớn thê thảm. Cho dù có người xông qua phòng vệ của những dũng sĩ đó, cũng không ngăn được cái lều lớn mở núi của Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha thân là Giám sứ quân, dũng lực vô địch, một cây búa lớn, cũng không biết muốn bao nhiêu tính mạng con người.
Chỗ xa xa, tiếng vang dài không dứt, dường như có địch đột kích. Lúc Thác Bạt Ma Kha tới trước ngựa, chau mày, thầm nghĩ Bảo Vượng La tọa thủ ở đây, xảy ra chuyện, sao không vội tới thông báo một tiếng?
Thác Bạt Ma Kha không có nghĩ nhiều, cho rằng đây là chợ Diệp, cho dù có địch, người cũng không quá nhiều. Bảo Vượng La nhất định cũng có thể làm được. Thác Bạt Ma Kha lên ngựa, dưới vây quanh của mười hai dũng sĩ, men theo con phố dài đi về hướng lầu Thông Hóa.
Con ngựa hí nhẹ, lúc Thác Bạt Ma Kha đang suy nghĩ dụng ý của Thiên Đô Vương, cảm thấy được gió nhẹ luồn qua, ngẩng đầu nhìn qua, thấy được trên cây có mấy phần lục ý.
Thì ra mùa xuân đã tới rồi.
Thác Bạt Ma Kha không nghĩ nữa, thì thấy trên cây cao đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống một chiếc lá rụng, che mặt trời, bay qua gã. Thác Bạ Ma Kha cả kinh, lập tức phát hiện, đây không phải là lá rụng, mà là một người.
Một người đang mặc áo xám.
Áo người đó màu sắc giống như cây khô, vẫn bám trên tàng cây, nếu là không để ý, chỉ cho đó là cành cây khô. Người đó trong nháy mắt xẹt qua hộ vệ của Thát Bạc Ma Kha, đã đến đỉnh đầu của Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha kinh hãi, quát:
- Bắt lấy nó.
Mười hai dũng sĩ hô quát liên tục, lần lượt dũng mãnh xông tới Thát Bạc Ma Kha. Nhưng người đó từ trên không mà bay tới, vượt qua hộ vệ, mười hai dũng sĩ nhất thời không kiểm soát được.
Thác Bạt Ma Kha thấy người đó đã tới đỉnh đầu, giận quát lên một tiếng, vung búa bổ. Búa lớn rất nặng, trọng lượng khoảng chừng hai ba chục cân, một đầu búa này xuống, cho dù tảng đá đều có thể bị gã chém thành hai nửa.
Nhưng đao khó chém nước, búa lớn khó khắc nhu. Trong không trung người đó mãnh như chiếc lá, chỉ là rung nhẹ, đã đánh tới búa lớn. Tay vừa giơ lên, một cái lưới lớn đột nhiên mở ra, che trùm Thác Bạt Ma Kha vào trong lưới.
Thác Bạt Ma Kha trải qua trăm trận chiến, nhưng chưa bao giờ trải qua loại chiêu này, trong tiếng kêu to, đã bị lưới lớn trói buộc không thể động đậy. Lúc này hàn quang chợt lóe, một con dao găm đã thấu qua lưới, cắm trong lòng ngực Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha hai mắt lồi ra, giận hét:
- Ngươi là ai?
Người đó đá rơi Thác Bạt Ma Kha, đứng trên lưng ngựa, lãnh đạm nói:
- Ta chính là Địch Thanh.