Như bão vũ cuồng phong lao tới, Địch Thanh lúc này đã đến gần sát Thiết Diều Tử.
Thiết Diều Tử có phần nghi hoặc, nhưng bọn chúng không chút chần chừ. Bọn chúng sẽ không do dự mà đem tất cả những kẻ cản đường xé thành trăm mảnh!
Quân Tân Trại đã không kìm nổi nhắm hai mắt lại, thậm chí bọn họ đã tưởng tượng ra được tình huống kế tiếp, đó chính là cảnh Địch Thanh sẽ bị Thiết Diều Tử đang trong thế lao tới đánh bay, rồi giẫm thành thịt vụn, cảng tưởng như vậy thật không thế nào chịu nổi…
Liêu Phong và Đô Đầu không thể nhắm mắt, trái tim trong ngực của hai người như muốn nhảy ra ngoài.
Mây xám ảm đạm nhưng cũng không thể che lấp được những lưỡi đao lạnh như băng đang lóe sáng, ngàn dặm tro tàn cũng không thể bao trùm hết sát khí đang ùn ùn kéo tới.
Con ngựa đau đớn rên rỉ, trong phút chốc đã bị vài thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm vào bụng. Cơ thể nó cũng không đợi được đến khi máu bắn ra thì đã bị lực xung kích đánh bay lên không trung. Những âm thanh xì xì đột nhiên dừng lại, trên không trung chỉ còn lại một đám sương máu, nhưng đám sương máu này chưa kịp tan đi thì bóng dáng một con rồng đã lao tới!
Địch Thanh từ lúc ngồi trên lưng ngựa lao lên, đã lướt qua những lưỡi đao sắc bén rồi bay lên đỉnh đầu của đám Thiết Diều Tử.
Bay lên như rồng, ngạo thị trời cao.
Trong khoảnh khắc Địch Thanh nhảy lên, còn có vài thanh trường đao đâm đến. Phải thừa nhận rằng phản ứng của Thiết Diều Quân là cực nhanh, kèm với lực lượng mãnh liệt, tất cả những thứ này quả thực khiến sắc mặt những người khác phải biến đổi.
Trong nháy mắt, vài thanh trường đao đã đến cả hai bên trái phải của Địch Thanh, khiến hắn lâm vào tuyệt cảnh!
Địch Thanh trên không trung gầm nhẹ một tiếng, thân hình nhanh chóng lách qua, tránh được một kích đâm tới của những lưỡi đao sắc bén kia. Cánh tay hắn khẽ vung qua, giống như ánh chớp bắt lấy cán dài của Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao. Tên Thiết Diều quân bị chụp đao ngẩn ra, trong lúc hét vang thì hai bàn tay vung lên như muốn đem Địch Thanh ném xuống ngựa. Địch Thanh cũng đột nhiên gầm lên, thế lao đến ầm ầm như thiên lôi khiến cho tên Thiết Diều quân kia giật mình, đồng thời y lại bắt thấy ánh mắt lạnh lùng sau chiếc mặt nạ, khiến trong lòng y không khỏi run rẩy dữ dội. Lúc này, Địch Thanh sớm đã thuận thế lao tới, hắn dùng trường thương đâm từ trên cao xuống, xuyên thẳng vào trong cổ của tên Thiết Diều quân kia.
Mặc dù quanh người Thiết Diều quân đều là áo giáp nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải người sắt. Địch Thanh trong chớp mắt đã tìm ra yếu điểm của Thiết Diều quân mà đâm thương tới, đâm chết một tên. Tên kia mặc dù đã chết những trong lòng Địch Thanh cũng trầm xuống. Hóa ra thân thể hắn lại dùng dây thừng buộc trường đao cùng với giáp sắt thành một thể, khiến cho hắn mặc dù đã chết nhưng cũng không thể rơi xuống ngựa mà vẫn có thể mượn lực xung kích để giết người.
Thiết Diều Tử quả nhiên là sắc bén khó chơi!
Giờ phút này đao thương chằng chịt, thế ngựa lao tới như bão táp, Địch Thanh vội vàng hạ xuống, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vươn cánh tay nhanh chóng kéo lấy cán thương trên thân tên Thiết Diều Tử vừa bị giết kia, bám chặt vào phía sau tên nọ.
Lúc này vài thanh đao đã đâm tới, thân người Địch Thanh co rụt lại, tránh ở bên cạnh cái xác. Chỉ nghe tiếng leng keng không ngừng bên tai, thì ra mấy thanh đao sắc bén kia đều đâm vào trên cái xác, làm tóe ra những tia lửa văng khắp nơi.
Áo giáp trên thân xác chết kia quả thật rất dày, lưỡi đao sắc bén như vậy nhưng không ngờ cũng không thể đâm vào. Địch Thanh dựa vào điểm ấy nên mới may mắn tránh thoát được công kích sắc bén này.
Địch Thanh không cam lòng thất thủ, hắn hét lớn một tiếng rồi vung trường thương quét ngang qua, quất thẳng vào thân thể một tên khác.
Âm thanh “răng rắc” vang lên, mặc dù có giáp dày bảo vệ, nhưng do tên nọ vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã bị một thương của Địch Thanh làm đứt gân gãy xương, máu tươi điên cuồng phun ra, nửa thân trên của y mềm rũ xuống.
Địch Thanh mặc dù quất chết tên đó, nhưng trường thường cũng vì thế mà bị gãy, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi đối với giáp trụ của đối thủ. Đám Thiết Diều Quân xung quanh thấy vậy, sắc mặt kẻ nào cũng biến đổi lớn, trong lòng thì kinh hoàng, nhìn về phía chiếc mặt nạ dữ tợn kia, chỉ là bọn chúng đang nghĩ: “Người này là ai mà dũng mãnh như vây?”
Thiết Diều Quân chính là đội quân tinh nhuệ dưới tay Nguyên Hạo, ngày thường bọn chúng tung hoành ở tây bắc, chưa lần nào gặp được đối thủ. Đội quân này tinh nhuệ tới mức có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lần này mục đích của Thiết Diều Quân đến đây là để xóa sổ quân Tân Trại, ban đầu còn tưởng rẳng mọi việc sẽ dễ dàng như cắt cỏ, làm gì nghĩ đến việc Địch Thanh dám đơn độc xông tới!
Từ trước tới nay, Thiết Diều Quân tung hoành ở tây bắc, chưa bao giờ gặp được loại đối thủ như vậy.
Lúc trước thấy Địch Thanh lao tới, Thiết Diều Quân đầu tiên là khinh thường, sau đó chuyển thành giận dữ. Bọn chúng khinh thường cái loại không biết tự lượng sức mình, còn giận dữ là vì Địch Thanh cao ngạo không coi bọn chúng ra gì. Bọn chúng không hề nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ cần dựa vào khí thế thôi thì cũng đủ để nghiền nát Địch Thanh dưới móng thiết kỵ rồi, hơn nữa chúng còn chuẩn bị sau khi giết chết Địch Thanh sẽ đem ý chí của mấy trăm binh lính nhà Tống phía sau một lần bóp chết toàn bộ giống như nghiền nát cỏ khô dưới gót sắt.
Bọn chúng chưa bao giờ đem Địch Thanh để trong mắt mặc dù hắn đeo một cái mặt nạ cổ quái.
Cổ quái mà không có thực lực thì chỉ có biến thành trò cười mà thôi.
Trong mắt của đám Thiết Diều Quân thì Địch Thanh chính là cái trò cười đó, không biết tự lượng sức!
Nhưng khinh thường đã biến thành kinh ngạc, giận dữ thành hoảng sợ khi mà Địch Thanh dưới công kích sắc bén như thế lại có thể tiến thẳng vào trong sự bao vây trùng điệp của đám thiết kỵ. Hơn nữa hắn còn có thể giết chết hai tên Thiếu Diều Tử. Địch Thanh chẳng những giết được hai tên, mà thoạt nhìn hắn còn muốn tiếp tục chém giết!
Cái mặt nạ cổ quái kia giờ đây không hề còn buồn cười chút nào nữa, mà đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Lúc này, lại thêm một tiếng hét đau đớn truyền ra. Ở bên trong sự trùng vây của thiết kỵ, lại có một tên bị Địch Thanh giết chết. Mặc dù cây thương trên tay Địch Thanh lúc này đã bị gãy, nhưng đoạn thương còn lại này được hắn ném đi lại đâm vào bên cổ một tên Thiết Diều Tử khiến y chết ngay tại chỗ.
Thiết Diều Tử bề ngoài mạnh mẽ, không gì là không thể phá, nhưng Địch Thanh lại lẫn vào giữa đám thiết kỵ này khiến cho bọn chúng có sức mạnh nhưng lại không phát huy được. Loại tình huống này Thiết Diều Tử chưa gặp bao giờ, trong lúc nhất thời khó có thể ứng phó được.
Trên thảo nguyên mênh mông này, thiết kỵ mạnh mẽ như sói, mà Địch Thanh lúc này không phải là dê giữa bầy sói mà chính là hổ giữa bầy sói đói.
Thiết Diều Quân thực sự phẫn nộ, bọn chúng quả thật không thể nghĩ rằng lại có người dám trong thế trận của mình mà tự do giết chết ba người! Mặc dù bọn chúng có thể dễ dàng đánh giết đám quân Tống trước mặt như bỡn, nhưng lại không thể giết được Địch Thanh giống như giòi bám trong xương tủy…
Loại cục diện như vậy chưa bao giờ xảy ra!
Ở phía trước lúc này đột nhiên vang lên một tiếng gào to, tên thủ lĩnh trên đầu đội mũ sắt của Thiết Diều Tử tràn đầy tức giận, gã đã quyết định trước hết phải giết bằng được Địch Thanh, sau đó mới quay lại chém giết đám quân Tống còn lại!
Hiệu lệnh của gã nhanh chóng vang lên, Thiết Diều Từ đang tràn lên như nước bỗng nhiên dừng lại.
Hơn một trăm binh lính của quân Tân Trại khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt, càng không thể tin được Địch Thanh lấy sức một người lại có thể khiến cho Thiết Diêu Quân ngừng lại!
Địch Thanh cảm giác được xung quanh mình có vô số ánh mắt lạnh lẽo. Hắn lúc này đã tiến sâu vào trong đấm thiết kỵ, xung quanh hắn là tầng tầng trọng giáp đã đem hắn bao bọc chật như nêm cối. Áp lực mà hắn phải gánh chịu lúc này có thể nới là siêu lớn.
Thiết Diều Tử từ động chuyển sang tĩnh, rồi từ tĩnh lại chuyển sang động chỉ là trong thoáng chốc, nhưng toàn bộ sát khí lúc này đã đổ dồn về phía Địch Thanh. Chiến mã phía trước của Địch Thanh đột nhiên dừng lại, giống như một bức tường sắt ngăn trước người Địch Thanh, trong khi đó chiến mã phía sau lại ầm ầm lao tới không ngừng, giống như sóng to gió lớn hướng về phía Địch Thanh đánh tới.
Trường đao loang loáng, hai mặt trước sau đem Địch Thanh kẹp vào giữa, khiến hắn tiến cũng chết mà lui cũng chết!
Địch Thanh cả người nhễ nhại mồ hôi, ý chí chiến đấu của hắn lúc này càng tăng vọt, trong tiếng rống giận dữ, Địch Thanh lại một lần nữa nhảy lên không. Thiết Diều Tử dường như sớm đoán được chiêu số của Địch Thanh, chỉ nghe thấy những âm thanh xoàn xoạt, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao phía trước từ từ dựng thẳng lên, hình thành trước người Địch Thanh một bức tường đao sáng loáng!
Thiết Diều Quân hiển nhiên vừa mới học được bài học khi để Địch Thanh lao vào giữa giết chóc, nên cả đám bây giờ hoàn toàn không dám khinh thường hắn. Lúc này, hơn mười thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao hình thành thế cài răng lược, thay phiên nhau lúc công lúc thủ khiến Địch Thanh không thể lập lại chiêu cũ.
Nhưng Địch Thanh lúc này đột nhiên hạ xuống, không ngờ lại chui xuống dưới bụng ngựa, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.